Đêm khuya, thành phố thanh bình lúc vào đêm ánh đèn màu rực rỡ.
Tại một nơi hẻo lánh, trong một góc vắng lặng của quầy rượu.
Tuy đây là một thành thị rực rỡ sôi động, về đêm mọi người đều thả lỏng tinh thần phóng túng hết mình, nhưng gian phòng trong quầy rượu nhỏ này thật vắng lạnh, thậm chí có chút thê lương.
Diệp Hiên Viên tiêu sái tựa người vào quầy bar, phất phất tay với người pha rượu mặc bộ đồng phục đen trắng: “A Hoàn, cho tôi một ly!”
Người đàn ông được gọi là A Hoàn dừng việc lau ly thủy tinh trong suốt nhàm chán, xoay người lại, lộ ra gương mặt thật tuấn tú. A Hoàn nhìn Diệp Hiên Viên một cái, yên lặng bưng ly rượu màu cam đặt trên quầy bar, “Diệp tiên sinh cũng có lúc phiền não sao?”
Diệp Hiên Viên lắc lắc ly rượu trong tay, cho đến khi màu sắc bắt mắt của ly rượu sóng sánh mới từ từ uống một hơi cạn sạch, “Chẳng qua là không thích những gì mình đang nắm trong lòng bàn tay lại bị người khác mơ ước thôi!”
A Hoàn cầm một chiếc ly cao cổ lên, tiếp tục động tác lau chùi không nhanh không chậm, “Thứ mình đã nắm trong lòng bàn tay còn sợ bị người khác mơ ước sao?”
Diệp Hiên Viên hơi sửng sốt một lát, thật lâu sau mới mở miệng, “Anh cho như thế nào mới gọi là nắm giữ trong lòng bàn tay?”
A Hoàn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười, gương mặt vốn tuấn tú lại càng có vẻ ấm áp, “Phải xem thứ mà Diệp tiên sinh nắm giữ là cái gì mới được. Kỳ thật có một số thứ rất bình thường, ví dụ như anh nuôi một con mèo nhỏ, anh cho nó ăn cá, nó rất vui vẻ liếm tay anh. Nhưng ngay sau đó nó lại có thể lập tức liếm tay người khác chỉ vì một con cá khác. Nhưng nếu lúc nó liếm tay người khác mà anh đánh nó một gậy thì dần dần nó chỉ biết ăn cá của anh, liếm tay anh mà thôi. Hoặc anh đem trói chặt nó dưới chân anh, để nó không có cơ hội đi ăn cá của người khác, liếm tay của người khác nữa. Này…….. Diệp tiên sinh, vậy anh nghĩ như thế nào là nắm giữ?”
Diệp Hiên Viên mắt khép hờ, nhẹ nhàng cười thành tiếng, “Bắt nhốt sao? Ha ha!”
A Hoàn nhìn người đàn ông đối diện một cái, không nói gì thêm, bởi anh ta biết rõ người đàn ông này đã có biện pháp với thứ mà anh ta muốn chiếm giữ.
"Hắt xì..." Cửa chính bị một người từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông cao gầy vẻ măt ấm áp bước vào.
Người mới tới nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nở một nụ cười đi thẳng đến bên cạnh Diệp Hiên Viên ngồi xuống, “Cho tôi một cốc sữa tươi!”
A Hoàn liếc mắt nhìn người đàn ông, không nói gì, xoay người đưa đến một cốc sữa tươi.
Người đàn ông nhìn cốc sữa trắng đục còn bốc hơi nóng cười dịu dàng, “Tôi nghĩ ở đây không có thứ này”. A Hoàn mặt không đổi sắc nói, “Vốn là không có, nhưng vì khách hàng là thượng đế, nên có”.
“À” Người đàn ông nhướn nhướn lông mày, cầm ly sữa tươi nhẹ nhàng đưa lên miệng.
Diệp Hiên Viên ở bên cạnh không quay đâu lại, ra vẻ tự nhiên nói, “Anh đã đến?”.
Người đàn ông đặt cái cốc xuống, nhìn ly rượu trong tay Diệp Hiên Viên, làm như tốt bụng nhắc nhở một câu, “Không nên uống nhiều rượu như vậy”.
Diệp Hiên Viên bật cười, “Đây là anh quan tâm tôi sao?”
Người đàn ông lắc đầu một cái, “Tôi chỉ sợ anh say rượu làm loạn, hù dọa đến Miên Miên!”
Nhớ đến cô gái mập mạp đáng yêu đó, khóe miệng Tần Nhật Sơ khẽ nhếch lên.
“Tôi không biết tổng tài của Húc Nhật lại nhàn rỗi như vậy, tự nhiên lại đến một trường nữ sinh không hề nổi tiếng làm thầy giáo?”
Tần Nhật Sơ chép miệng, ra vẻ lơ đễnh nói bóng gió với Diệp Hiêiên, “Tôi không thèm để ý đến trường học, mà chính là để ý đến con người đáng yêu trong trường kia”.
“Hừ”, Diệp Hiên Viên giễu cợt, “Nhưng anh lại khiến cho đứa trẻ đáng yêu đó gặp nhiều phiền toái”.
Nghe nói vậy, Tần Nhật Sơ mỉm cười u ám, đôi mắt xếch xinh đẹp lặng lẽ hiện lên một tia sát ý, nhưng chỉ ngắn ngủi trong mấy giây, rồi lại từ từ ẩn giấu đi, quay đầu lại cười một nụ cười dịu dàng, “Tứ Đại gia tộc sợ là đã già, cần được nghỉ ngơi thả lỏng gân cốt rồi!”
Diệp Hiên Viên phá lệ không có phản đối, chỉ nhìn hư vô về phía trước lộ ra một tia sát ý khát máu, “Đúng thế, đúng là cần nghỉ ngơi”.
Tần Nhận Sơ ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông bên cạnh, “Chi bằng chúng ta hợp tác, anh thấy sao?”
Thấy đối phương lộ vẻ “đừng vọng tưởng” lại tiếp tục mở miệng: “Anh đừng từ chối nhanh như vậy, hai chúng ta cùng chơi so với một người làm đơn độc thú vị hơn nhiều, hơn nữa, lợi ích của chúng ta lại không xung đột, thêm một người càng tốt, dù sao chỉ cần cuối cùng đạt được mục đích là được”.
Diệp Hiên Viên không từ chối cũng không đáp ứng đề nghị của Tần Nhật Sơ, chỉ cúi đầu nói một câu: “Miên Miên là của tôi”.
Tần Nhật Sơ vỗ vỗ vai Diệp Hiên Viên, lại bị anh dễ dàng né tránh, đành bất đắc dĩ nhún nhún vai, thoải mái nói, “Tôi biết rõ, nhưng nếu tôi đoạt được thì chính là của tôi”.
Giọng điệu vẫn vui vẻ như cũ nhưng trong lời nói lộ rõ vẻ kiên định cùng cố chấp, dù thế nào cũng không buông tay.
Diệp Hiên Viên giận quá hóa cười, “Như vậy để xem cuối cùng ai trong hai ta sẽ thắng”. Anh đứng dậy, nhìn Tần Nhật Sơ bằng một mắt, sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Tần Nhật Sơ nắm chiếc cốc đã lạnh như băng, vuốt vuốt sợi tóc rơi xuống trán, khẽ nhếch miệng, Diệp Hiên Viên, tôi sẽ không cho anh cơ hội làm tổn thương Miên Miên nữa, Miên Miên không phải là Tần Xu Bối mà để cho anh trắng trợn lợi dụng, cũng như Miên Miên không phải là Yên Nhiên, tôi sẽ không buông tay bởi vì cô ấy đi ra từ trái tim tôi.
Diệp Hiên Viên đẩy cửa phòng cô gái trong lòng nhớ thương, cô đang ngủ say dưới ánh đèn lờ mờ, nhẹ nhàng cởi áo ngủ của cô. Da thịt Miên Miên từ nhỏ đã rất mềm mại, chạm mạnh một chút đã lưu lại vết máu bầm nghiêm trọng, nhưng những vết máu ứ đọng trên người cô được Lữ Yên thoa thuốc đã từ từ biến mất, nhìn vào không còn ghê sợ nữa, nhưng vẫn làm lòng anh đau như cắt.
Vuốt vuốt làn da trắng mịn, Diệp Hiên Viên chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ.
Miên Miên, anh nên làm thế nào để bắt nhốt em bên người đây?
Là đoạt lấy thân thể non nớt của em? Hay là bóp chết tất cả mơ ước của đàn ông trong thiên hạ…. còn cả phụ nữ nữa!
Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô gái, Diệp Hiên Viên đẩy lùi mọi ràng buộc, từ từ kéo thân thể trần truồng của cô vào ngực, trong mắt hiện lên vẻ âm u, miệng lẩm bẩm, thật xin lỗi, Miên Miên.