Ngày hôm nay, cô tỉnh dậy từ rất sớm. Có lẽ do tối qua được đi ngủ từ sớm, hoặc là đã rất lâu rồi cô mới được ngủ trong vòng tay của anh hay do tất cả những áp lực trong lòng đã được gạt bỏ? Nhưng thực sự, đêm qua cô đã ngủ rất ngon nên buổi sáng tỉnh dậy tinh thần càng thêm phấn chấn sảng khoái hơn bao giờ hết.
Ngày hôm qua, cô đã làm cô dâu của Tần Nhật Sơ trong vòng một ngày. Coi như là đã giải quyết xong nguyện vọng lớn nhất của ông ngoại. Hơn nữa, bây giờ Tần thị đã chính thức được sang tên cho Tần Nhật Sơ, đây cũng là kết cục hoàn mỹ mà cô từng mong muốn. Cậu đã vì Tần thị mà làm nhiều việc như vậy nên đó chính là người thừa kế hợp lí nhất. Tất cả, tất cả mọi việc xảy ra đều làm cho cô cảm thấy hết sức hài lòng. Hơn nữa điều cô không ngờ được nhất chính là việc Tần Nhật Sơ bỗng tìm được bức di thư năm đó của cha cô. Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn cho rằng trong lòng cha đối với cô chỉ có oán hận. Vì thường ngày ông đối xử với cô rất lạnh lùng, chẳng thèm quan tâm, chỉ khi ở trước mặt dì cô thì ông mới miễn cưỡng ân cần hỏi thăm hay ôm lấy cô một cái, thực sự không ngờ… Không ngờ ông lại thấu hiểu rất nhiều việc…
Về tình yêu cấm kỵ của cô, về sự sao nhãng lạnh lùng đối xử của ông, nhờ có tờ giấy mỏng manh đó mà rất nhiều việc đã được hóa giải.
Quả nhiên là nông sâu không thể đo đếm được lòng cha mẹ. Cha cô vẫn lấy cách riêng của ông để bảo vệ cô, yêu thương cô. Ngay cả chuyện tình cảm của cô và anh, ông cũng đã nhìn ra trước được và coi như cũng đã ngầm đồng ý cho phép.
Như vậy hai người không phải thực sự nhận được sự chúc phúc hay sao? Nguyện vọng của ông ngoại cô đã thực hiện rồi, dì và cha cũng đã vĩnh viễn ở bên nhau rồi, như vậy hai người – cô và anh cuối cùng cũng đã đến lúc có thể theo gió vượt sóng cùng nhau sống hạnh phúc hết quãng đời còn lại…
Nghĩ tới đây, cô mỉm cười thật mãn nguyện. Nhìn ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ ngoài khung cửa sổ, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc về một ngày mới tươi đẹp nhất.
“Ọc ọc ọc…” Aizzz, bụng lại “biểu tình” rồi. Cô vén chăn lên, nhảy xuống giường. Ngày hôm qua cô đã “chiến đấu gian khổ cho hạnh phúc - độc lập - tự do” thế mà chẳng bỏ bụng được cái gì cả. Cục cưng nhất định là đang “biểu tình” mẹ nó không quan tâm chăm sóc thật tốt cho nó đây, không dưng lại để cho nó đói bụng cả ngày trời. Ui ui ui, cô thương yêu bảo bối của cô lắm cơ :x
Vuốt ve bụng, trong khoảnh khắc đó cô như trông thấy được một bóng dáng nhỏ xinh rất giống anh, cục cưng của cô đang quệt miệng, hờn dỗi kháng nghị với cô.
Nhẹ nhàng mỉm cười, cục cưng đáng yêu của cô, mẹ lập tức cho con ăn ngay bây giờ đây. Nghĩ vậy, cô đi vào phòng tắm, đột nhiên phát hiện có thứ ánh sang chợt lóe lên phản chiếu qua gương.
Cô nhìn kĩ xuống tay mình phải của mình, trên ngón áp út của cô đang đeo một chiếc nhẫn rất xinh đẹp. Cô kêu khẽ lên một tiếng, chạy ra khỏi phòng ngủ, thẳng tắp hướng dưới lầu chạy xuống: “Anh hai, anh hai…”
Anh vốn là đang ngồi trong phòng ăn dưới lầu để uống cà phê, nhìn thấy cô chạy như bay xuống, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm. Chỉ hai, ba bước đã đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo nhỏ của cô hướng vào trong ngực, lớn tiếng quát: “Nguyễn Miên Miên, em đang làm cái gì vậy? Chạy nhanh như vậy, em muốn lấy mạng của anh hay sao?”
Cô le lưỡi nhỏ giọng xin lỗi: “Đâu có, anh hai…”
Anh ôm lấy cô cùng ngồi lên ghế sofa, không có ý định buông cô ra: “Nói đi, sáng sớm đã có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Cô đắc ý huơ huơ chiếc nhẫn trên tay mình trước mặt anh, cười nói: “Anh hai à, anh muốn cầu hôn với em phải không?”
Anh cười nhạo một tiếng: “Anh cưới em mà còn cần phải cầu hôn sao? Em không phải đã sớm là người của anh rồi sao!” Đang lúc nói chuyện, cái đuôi tự mãn của người nào đó đã quẫy tít thò lò lên rồi cơ đấy.
Cô tức giận vô cùng, nhất là khi nhìn thấy kiểu nói chuyện như – đúng – rồi này của anh thì lại càng tức giận hơn. Hung hăng tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh: “Em, không cần gả cho anh!”
Nhưng anh chẳng phật lòng chút nào, liếc nhìn cô, có chút ngạo mạn mà nói: “Anh có nói là anh muốn cưới em sao?”
“Anh…” Người đàn ông này quá đáng lắm rồi nhé, đúng là muốn khiến cô tức chết đây mà.
Ngay cả việc hôn nhân đại sự nhất đời con gái cũng biến cô thành kẻ mặt dày đi cầu xin người ta lấy mình. Trong lòng cô uất ức vô cùng, thật sự không có công bằng tồn tại trên đời mà, thế là bao nhiêu nỗi ấm ức của cô cùng với nước mắt đã ào ạt tuôn ra như suối.
Anh như bị dọa cho sợ, lập tức luống cuống tay chân giúp cô lau mắt. Nhưng cô căn bản không có dấu hiệu muốn dừng lại, anh ảo não một tiếng: “Đừng mà… Miên Miên.. Là anh sai rồi, em đừng khóc nữa, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là anh đang bắt nạt em đấy!”
Nghe vậy, cô càng khóc to hơn: “Oa oa oa… Anh chính là đang bắt nạt em… Oa oa… Em không cần gả cho anh… Oa oa… Em ghét anh, em không muốn gả cho anh!”
Anh tối sầm mặt lại, nâng khuôn mặt của cô lên, lớn tiếng chất vấn: “Vậy em muốn gả cho ai?”
“Oa oa…” cô càng khóc càng to, “Em không muốn gả cho anh… Oa oa… Anh chỉ biết bắt nạt em, còn hung dữ với em… Oa oa…” Trong thoáng chốc, khuôn mặt đang tối sầm của anh cũng bình tĩnh trở lại được.
“Nào nào, đừng khóc nữa…” Anh ôm lấy lưng cô vào lòng, thanh âm mềm mại an ủi.
cô không chịu, tiếp tục khóc, khóc càng to hơn.
Anh không có cách nào khác, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Quả bóng nhỏ, em đừng khóc nữa có được không? Anh sai rồi, là anh đã nhận sai rồi còn không được sao?”
cô không thèm để ý tới, lại khóc to hơn nữa.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?” Anh không còn kiên nhẫn nữa, cáu kỉnh quát.
Dĩ nhiên, đáp lại anh là một tiếng khóc đến kinh thiên động địa: “Oa… Anh lại còn hung dữ với em…”
Có lẽ là tiếng khóc của cô đã làm kinh động đến vú Lâm. Vú từ phòng bếp vội vàng chạy ra, nhìn cô khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng đau lòng, ôm lấy cô hướng phía anh mà rống lên: “Thiếu gia, cậu đã lớn đến từng này tuổi mà sao vẫn còn muốn chấp nhặt với cô bé! Còn nữa, hiện tại Miên Miên đang mang thai, có thể chịu được cậu đối xử như vậy sao! Miên Miên, đi cùng vú Lâm đi, không cần ở nơi này làm chướng mắt người khác!” nói xong, bà đỡ lấy cô rời đi.
Anh nghiến răng nghiến lợi, thần sắc biến hóa không ngừng, cuối cùng phủi phủi ống tay áo, sải bước đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dánh anh biến mất sau cánh cửa, cô lại òa khóc. Tên xú nam nhân này, không biết đường đi an ủi cô giờ lại còn bỏ cô mà đi mất. (xú nam nhân = đàn ông thối ^^)
Vú Lâm đỡ cô ngồi xuống ghế salon, xoay người lại đưa cho cô một ly sữa nóng hổi, sau khi đợi cô uống xong mới mở miệng hỏi: “Miên Miên này, hôm qua con cùng thiếu gia chẳng phải là rất tốt hay sao, sao hôm nay mới sáng ra đã cãi nhau rồi?”
cô mím môi trả lời: “Ai bảo anh ấy bắt nạt con. Muốn cưới người ta mà không thèm cầu hôn lấy câu nào, trực tiếp đeo nhẫn cho con! Hừ, chẳng lẽ anh ấy không hiểu được cả đời người con gái mong chờ nhất là giây phút được cầu hôn và kết hôn hay sao? Anh ấy…Oa oa oa…”
Nét mặt già nua của vú Lâm như có chút sững sờ nhìn cô, thật sâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Chỉ vì chuyện nhỏ này?”
“Cái gì mà chuyện nhỏ này chứ? Đây là đại sự cả đời đó nha, vú Lâm, bà cũng không phải là không biết đối với con gái việc này quan trọng đến nhường nào a…”
“Miên Miên, con có đói bụng không?” Vú Lâm đột nhiên cắt ngang lời ca thán của cô.
Đúng là qua mấy việc cô lại quên mất việc quan trọng nhất. Lúc ban đầu cô rời giường không phải là vì muốn cho cục cưng của cô ăn no hay sao, sao cô lại quên được nhỉ? Sờ sờ bụng, nước mắt của cô cuối cùng cũng ngừng rơi, kéo cánh tay của vú Lâm, làm nũng nói: “Vú Lâm, con muốn ăn ô mai táo mèo…”
Vú Lâm nghe vậy, yêu thương xoa đầu cô, khẽ lắc đầu một cái rồi đi vào phòng bếp.
***************** Đường ranh giới của phụ nữ có thai hay cau có *****************
Buổi tối, cô nằm một mình trên giường, vui vẻ đọc sách, ngay cả việc anh vào phòng lúc nào, cô cũng không phát hiện ra.
“Miên Miên…” Con muỗi vo ve bên cạnh, không quan tâm!
“Miên Miên…” Ở đâu lại bay ra con ruồi nữa, ghét!
Thanh âm kia kiên nhẫn liên tiếp gọi tên cô mấy lần cô cũng không thèm trả lời, cuối cùng là một tiếng hét như sấm giật: “Nguyễn Miên Miên!”
cô vuốt ve đôi tai, tự thương cho cái màng nhĩ đau đau của mình, ngước mắt lên nhìn lướt qua anh một cái, sau đó tầm mắt lại thu về trên quyển sách trước mặt: “Có chuyện gì sao?”
Tiếng của anh lại một lần nữa vang lên: “Nguyễn Miên Miên, gả cho anh!”
“Được!” Sau khi thốt ra câu này, ước chừng mười giây sau cô mới có ý thức được mọi chuyện, vứt sách ra, nhào tới phía trước níu lấy cổ anh, giọng điệu pha chút tà ác: “Anh hai… Anh vừa mới nói gì?”
Anh nhún nhún vai: “Cầu hôn đó! Em đồng ý rồi đúng không?”
“Em…”
“Đừng nói nhảm nữa, đưa tay ra đây, đeo nhẫn!”
“Em…”
“Đưa tay ra!”
“Em… Em không cần…”
“Em… nói gì, anh nghe không rõ?” Giọng điệu tà ác vừa nãy bây giờ đã đổi chủ.
cô ôm lấy cổ họng mình, chân run rẩy nhưng vẫn dũng cảm nói: “Vừa không có hoa tươi, vừa không có quỳ một chân xuống đất…”
“thật sao?” Tiếng cười âm hiểm của người nào đó vang lên.
“Anh… Anh hung dữ với em, em sẽ khóc… Nha, phải là hoa tươi thật đó đó nha!”
Anh không biết từ lúc nào đã đổi thành tư thế tiêu chuẩn, quỳ một gối xuống ở trước giường cô, nâng bàn tay trắng nõn bé nhỏ của cô lên, khẽ hôn: “Nguyễn Miên Miên, em có nguyện ý gả cho anh không? Gả cho anh, để cho anh danh chính ngôn thuận được chăm sóc cho em, chỉ mình em.” Vừa nói xong, anh kéo bàn tay cô đặt lên nơi trái tim đang đập rộn ràng của anh.
Thứ đang đập thình thịch dưới bàn tay cô kia chính là trái tim của anh, như thể đang rất căng thẳng, vội vã lại gấp rút giống như cô bây giờ: rất hồi hộp. Trong lúc cô đang tưởng tượng, lại nghe bên tai âm thanh êm ái của anh vang lên: “Gả cho anh, anh chính là của em.”
nói nửa ngày, chỉ có những lời này mới khiến cô cảm động không thôi. Vừa nghĩ tới việc một thiên thần như anh lại đang quỳ dưới chân cô, cô không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi. Người đàn ông này sẽ là của cô, người đàn ông tuấn tú cao ngạo này cuối cùng cũng thuộc về cô. Nghĩ vậy, cô hào hứng liếc nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, trong đầu liền lóe lên suy nghĩ thật tà ác, cười một tiếng: “Vâng… Để em suy nghĩ một chút…”
“Nguyễn Miên Miên! Em đừng có được đằng chân rồi còn lân đằng đầu!” Quả không hổ danh là anh hai không có tính nhẫn nại mà. Khuôn mặt anh tối sầm, dáng vẻ giống như nếu cô không đồng ý với anh thì anh sẽ lập tức nhào lên cắn xé cô vậy, thật là hung ác nha!
Thấy thế, cô không có bản lĩnh chút nào, liền vươn tay, lầm bầm nói: “Em đồng ý với anh là được chứ gì!”
Anh lại nâng tay cô lên, hỏi: “Em rất uất ức sao?”
“không có… không có.” Tuy miệng nói ra là không uất ức nhưng nghe giọng nói cũng đủ biết sự uất ức này đã thể hiện rõ ràng tới mức nào.
Anh đeo nhẫn vào tay cô, nâng lên, khẽ hôn “Quả bóng nhỏ, em là của anh!”
“Vâng, em là của anh, vẫn luôn là của anh!” cô nghiêng người về phía trước, khẽ hôn: “Anh, em vẫn sẽ là của anh, chỉ của một mình anh!”
Anh vuốt ve khuôn mặt của cô, thuận thế bò lên giường, ôm cô vào trong ngực, cùng ngẩng đầu ngắm ánh trăng soi ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: “Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn là của nhau! Chưa từng thay đổi!”
(TX: Đoạn này có thể hiểu được anh đang ví tình yêu của hai người sẽ luôn vĩnh cửu như ánh trăng ngoài cửa sổ vậy. Trăng có khi tỏ khi mờ, giống như tình yêu của hai người có lúc giận dỗi, hờn ghen, có khi yêu thương, ấm áp… nhưng sẽ mãi mãi trường tồn cùng với thời gian… Uấy, lãng mạn ghê chưa :x. Mình thích :x :x :x)
Ánh trăng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh tạo nên một hình ảnh thật mông lung mị hoặc. cô nắm chặt tay anh, rúc vào trong lòng anh, cảm giác được hương cỏ xanh thơm ngát quen thuộc, mỉm cười mãn nguyện chìm vào trong mộng đẹp.
Cả cuộc đời này, hãy cứ như vậy đi. cô chỉ cần an tâm ngủ trong vòng tay người đàn ông này, cái gì cũng không cần quan tâm, cái gì cũng không cần để ý. Chỉ cần nhớ anh là của cô và cô là của anh, chỉ như vậy thôi là đủ rồi.
Tất cả những bất an, tất cả những nóng nảy của cô đều sẽ vì hương cỏ xanh thơm ngát này mà biến mất.
Có lẽ người đời sẽ không dung thứ cho cô, có lẽ mọi người sẽ nói cô là trơ trẽn. Nhưng đây là sự thật, là hạnh phúc mà cô vẫn hằng mơ ước.
cô yêu anh trai của mình, yêu bản cấm kỵ tình ca…
Hoàn chính văn