“Nguyễn tiểu thư, cô thật xinh đẹp.”, thợ trang điểm Mỹ Mỹ vừa sửa sang lại đuôi váy giúp cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy hâm mộ, nói.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, không buồn không vui. Trải qua mấy ngày không ngừng đợi mong, luôn thấp thỏm trong hy vọng rồi lại thất vọng, cô cuối cùng cũng luyện được một kiểu cười hoàn mỹ dẫu giả tạo.
Trong chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh một cô gái đang khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh, xinh đẹp tựa như một cô công chúa nhỏ. Chiếc váy cưới chỉ ngắn đến đầu gối, khéo léo khoe ra đôi chân thon dài của cô. Đằng sau lưng thắt một nơ bướm rất to nối dài với đuôi váy khiến tổng thể càng thêm hoàn chỉnh, phiêu linh. Mà phía trước lại thiết kế tinh xảo, tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, khiến cô càng lộ ra vẻ đẹp cao quý mà đầy dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú, cặp môi hồng nhuận chúm chím, đôi mắt mở to dáng vẻ ngập ngừng, sống mũi thon dài, mềm mại, quả thực sự là vẻ đẹp động lòng người. Cô nhìn vào trong gương, nhìn thấy một mỹ nhân thật quen thuộc mà sao cũng xa lạ, mà nơi đáy mắt cô gái ấy, vẫn luôn phảng phất một nét thoáng buồn…
Sau ngày hôm đó, cô chuyển về sống trong Tần gia. Anh không đến tìm cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Ngay cả khi cô cùng Tần Nhật Sơ phát ra thiệp mời kết hôn, anh cũng không có bất cứ phản ứng nào cả.
Cuộc sống cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua mà vẫn bình lặng như nước chảy mây trôi.
Nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường, chỉ còn chưa tới ba giờ nữa thôi là hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu. Cô thật sự không dám tưởng tượng nếu như… Nếu như mọi chuyện xảy ra không giống với dự tính của Tần Nhật Sơ, thì cô sẽ phải làm gì đây?
Là đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục gả cho Tần Nhật Sơ sao? Cô nhớ tới kế hoạch này, vì để đảm bảo sự an toàn cho đứa trẻ trong bụng, hôn lễ này sẽ giúp được cô kích động đến anh, rồi anh sẽ đến cướp dâu và sẽ sống hạnh phúc bên cô cả đời.
Nhưng… còn Tần Nhật Sơ thì sao? Hắn không phải là rất thương cô, yêu cô hay sao? Bất ngờ, cô cảm thấy lạnh đến thấu xương. Dường như, đây không phải là một quyết định nhỏ của cô nữa, mà nó sẽ là trở thành nỗi đau khắc sâu cả đời Tần Nhật Sơ…
“Miên Miên”. Không biết từ lúc nào, chú rể của ngày hôm nay – Tần Nhật Sơ đã đứng sau lưng cô, nghiêng nghiêng mỉm cười, không cách nào che giấu đi được sự kinh ngạc trong đáy mắt.
Tần Nhật Sơ đi tới bên cô, nửa quỳ đầu gối, nâng mu bàn tay của cô lên hôn: “Miên Miên, hôm nay em rất xinh đẹp!”
“Cậu…” Cô bị ánh mắt chăm chú quan sát cả người từ đầu đến chân của đối phương mà trở nên mất tự nhiên, khẽ khàng rút tay mình ra khỏi tay hắn: “Cậu… đừng…”
Gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ bất chợt lộ ra vẻ chán nản, nhưng cũng rất nhanh mất đi. Hắn đứng dậy, cầm lấy tay của cô, rồi lại xoay người cầm lấy một ly nước ép trên bàn, đặt lại vào tay cô: “Miên Miên, em đang hồi hộp vì trở thành cô dâu sao?”
Khẩu vị của cô không được tốt, chỉ uống một hớp nước trái cây lấy lệ, rồi lắc đầu nói: “Không phải… Cậu… Là em thấy sợ, rất sợ!”
“Sợ hắn sẽ không đến sao?” Tần Nhật Sơ lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cô đặt cái ly trong tay xuống, lúng túng không biết làm sao, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tần Nhật Sơ ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nâng cắm cô lên: “Đừng lo lắng, hắn ta sẽ đến. Nếu như…”
“Nếu như cái gì?” Cô lập tức ngước mắt lên, khuôn mặt đầy lo âu nhìn Tần Nhật Sơ. Nếu anh hai thực sự không hành động giống như dự tính, thì cô phải làm sao đây? Chẳng phải ngay từ ban đầu Tần Nhật Sơ đã đảm bảo rằng kế hoạch này nhất định thành công hay sao…
Tần Nhật Sơ không trả lời cô, chỉ dùng một động tác thật nhẹ nhàng lại có phần ôn nhu, chầm chậm vuốt ve gương mặt cô cho tới khi gương mặt đó đỏ bừng lên hắn mới chậm rãi ngừng lại. Một lát sau, Tần Nhật Sơ mới mở miệng nói: “Đối với hắn ta, chưa từng có cái gọi là “Nếu như”!”
Nghe được những lời này của Tần Nhật Sơ, cô giống như vừa được uống một viên an thần, gánh nặng trong lòng đột nhiên bay biến, cả người vừa nãy đang khẩn trương lo lắng, giờ này cũng đã được thả lỏng.
Không sao đâu, nếu Tần Nhật Sơ đã đảm bảo như thế thì anh nhất định, nhất định sẽ đến, cô tiếp tục tự trấn an mình.
Ngay lúc này, cô đột nhiên muốn nghĩ như vậy, muốn tin tưởng một cách cố chấp như thế. Lại không biết rằng lúc đó Tần Nhật Sơ cũng chỉ là đang an ủi cô mà thôi. Rất nhiều năm về sau, Tần Nhật Sơ khi ngồi nhớ lại chuyện này, ánh mắt chột dạ liếc nhìn cô, lắp bắp mà nói: “Haha… Tôi lúc đấy cũng chỉ là đánh bạc mà thôi… Nào có biết…”
Mười một giờ trưa. Hôn lễ.
Nắng vàng nhảy nhót trên bãi cỏ rộng lớn, trăm hoa yêu kiều khoe sắc, phía trên cao được kết rất nhiều chùm bóng bay rực rỡ đủ màu. Khách khứa quần áo hoa lệ nâng ly uống mừng, trò chuyện vui vẻ. Tất cả, tất cả tạo nên một bức tranh tươi đẹp thật hoàn mỹ!
Cô núp ở trong phòng thay đồ, nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài, mồ hôi lạnh chảy xuống. Làm sao đây? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, sao anh còn chưa đến? Rút cuộc phải làm sao bây giờ?
Chạy trốn? Hay là phải gả thật đây? Trong phòng thay đồ, cô lo lắng đi đi lại lại, theo đồng hồ trên tường mà thời gian từng giây từng giây tích tắc trôi qua, trong lòng cô lo lắng cũng tỉ lệ thuận mà tăng lên theo.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói dịu dàng của Tần Nhật Sơ: “Miên Miên, đã chuẩn bị xong chưa? Đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi!”
Xong rồi, làm sao bây giờ? Mau lựa chọn thôi, Nguyễn Miên Miên. Chạy trốn hay ở lại để tiếp tục gả cho người ta? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Đợi một lúc mà không thấy tiếng cô trả lời, âm thanh ngoài cửa bắt đầu trở nên kích động đầy bất an: “Miên Miên, em vẫn còn trong đó chứ? Tôi vào nhé…”
“Đừng… Cậu… Em lập tức ra ngay đây!” Nỏ đã giương lên rồi, không thể không bắn đi được. Cô nhìn xuống đuôi váy dài thướt tha dưới chân, với tình hình như hiện nay, cô có muốn chạy trốn cũng chẳng thể thoát được rồi. Mà nếu cô trốn được, thì chẳng phải sẽ khiến Tần Nhật Sơ trở thành trò cười cho khách khứa hay sao? Cô vẫn muốn tin tưởng vào lời nói của Tần Nhật Sơ, rằng anh, anh hai nhất định sẽ đến!
Cuối cùng, cô ngắm nhìn lại mỹ nhân xinh đẹp trong gương lần cuối, hít sâu một hơi, sau đó mở cửa: “Đi thôi, cậu, em vẫn ổn.”
Tần Nhật Sơ nắm lấy tay cô, từ từ bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa hồng. Ở phía trước, đã có một mục sư già khuôn mặt phúc hậu tươi cười đợi sẵn.
Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay của cô đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Cậu!” Dưới lớp khăn voan che mặt hiện lên một gương mặt vô cùng bất an không thể che giấu nổi, “Em…”
Tần Nhật Sơ nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, giọng nói rất nhỏ: “Đừng sợ, mọi việc sẽ qua nhanh thôi!”
“Không...” Cô muốn giãy ra khỏi bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay cô như vòi bạch tuộc kia, cô không muốn lấy, cô hối hận, cô không nên nghe theo lời của Tần Nhật Sơ, không nên cùng với hắn lập kế hoạch bẫy anh, cô không muốn lấy chồng như thế này!
Thời khắc này, nhìn đám đông náo nhiệt trước mắt, khung cảnh xinh đẹp lộng lẫy nhưng sao xa vời đến như vậy, lòng cô bất chợt thấy hoang vu. Nếu như, nếu như anh, anh hai không đến thì cô làm sao bây giờ? Không đến để đưa cô đi thì cô làm sao bây giờ? Cô sẽ phản bội lại tình yêu trong lòng mình mà gả cho Tần Nhật Sơ, ngây ngây ngô ngô sống hết phần đời còn lại hay sao? Hay là cô và Tần Nhật Sơ đã đánh giá quá cao tình cảm của anh đối với cô?
Nghĩ đến đây, lòng cô như rơi xuống trăm ngàn tầng địa ngục, vạn kiếp không thể siêu sinh... Đôi giày cao gót dưới chân như ngày càng nặng nề, thân thể cô dường như cũng không tuân theo sự điều khiển nữa.
Tần Nhật Sơ nhanh nhẹn đỡ lấy cô, tiếp tục rỉ tai cô: “Đừng lo lắng, tất cả đã có tôi ở đây!”
Vị mục sư đứng bên cạnh, ngược lại lại bày ra khuôn mặt vui vẻ, nhìn hai người mờ ám như vậy lại tưởng như chính là tình chàng ý thiếp mặn nồng làm sao. Hắng giọng một cái, Mục sư mở lời: “Tôi nhận sự coi trọng của hai vị mà chủ trì hôn lễ này. Nhưng trách nhiệm của tôi cũng không phải chỉ kết thúc trong buổi lễ ngày hôm nay. Sau này khi hai người bất luận có vấn đề gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh trợ giúp. Hy vọng hai người vĩnh viễn sống hạnh phúc bên nhau. Nếu như hôn nhân này có nguy cơ tan vỡ, trước khi quyết định một điều quan trọng nào đó, hãy đến và cầu xin Chúa. Hai người sẽ biết được rằng Chúa luôn mở rộng vòng tay chở che, phù hộ cho mọi người, mang đến thành công trong cuộc sống, mang đến sự hòa thuận cho gia đình. Giúp mọi người có được một cuộc sống thật mỹ mãn.”
(mình không theo Đạo nên dịch hơi tối nghĩa thì phải, mọi người thông cảm nha )
... Ông ông ông... Lời ca ngợi vẫn tiếp tục vang lên. Cô cố gắng ngoái nhìn qua lớp voan về phía cửa: không có ai, anh hai vẫn chưa đến!
Không biết Mục sư đang thuyết giảng điều gì, cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghe nữa. Trái tim cô như đang bị treo lơ lửng ở vách núi cao vạn trượng, mà ngọn núi này thì ngày càng cao lên, có lẽ chỉ cần môt cơn gió nhẹ cũng đủ để hất tung cô xuống nơi vực sâu không đáy.
Tần Nhật Sơ khẽ chạm vào cánh tay cô, kéo cô trở về lại với hiện thực, cô thấy Mục sư đang nhiệt tình nhìn mình.
Cô nghi ngờ, đây là tình huống gì?
Lại nghe Mục Sư mở miệng nói: “Hiện tại chúng ta cùng nhau có mặt ở đây, trước mặt cha, con và thánh thần, tiến hành tuyên thệ kết hôn. Tôi muốn hỏi hai người một câu, đây là một câu hỏi rất dài, sau khi đã nghe xong xin hãy trả lời.”
Nói xong, nhìn về phía Tần Nhật Sơ ở một bên, hỏi: “Chú rể, anh có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, theo Thánh kinh dạy dỗ, sống bên cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy như yêu thương chính bản thân mình. Dù là lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang đều luôn thủy chung sắt son sống bên cô ấy, cho đến tận ngày cái chết chia lìa hai người?”
Trong lòng cô muốn hét lên, không cần, cậu, không thể đồng ý, tối thiểu cũng phải chờ thêm một lúc nữa hãy đáp ứng. Nhưng ngược với suy nghĩ này của cô, rất nhanh, tiếng nói của Tần Nhật Sơ đã dịu dàng vang lên: “Vâng, tôi đồng ý!”
Mục Sư mỉm cười hài lòng, nói xong lại xoay đầu lại, hướng về phía cô khuôn mặt nở một nụ cười, "Như vậy, cô dâu, cô có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, theo Thánh kinh dạy dỗ, sống bên anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu thương anh ấy như yêu thương chính bản thân mình. Dù là lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang đều luôn thủy chung sắt son sống bên anh ấy, cho đến tận ngày cái chết chia lìa hai người?”
“Tôi... tôi...” Anh hai còn chưa đến, cô phải làm gì bây giờ? Bất chợt, cô cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt lấy, róc rách rỉ máu. Cả người dường như đang bị thiêu đốt, giãy giụa trong ngọn lửa đang bừng bừng bốc cháy. Cô cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt thiết tha của Tần Nhật Sơ, lại cũng không dám tiếp tục nhìn về phía cửa, nơi có người mà cô ngày ngóng đêm trông, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không thể thốt ra lời nào.
Mục Sư thấy thế, tốt bụng lặp lại một lần nữa: "Cô dâu, cô có đồng ý không?”
“Tôi... tôi...” Cô ước lúc này mình có thể bất tỉnh nhân sự thì tốt biết bao.
Đúng lúc cô đang rơi vào tiến thoái lưỡng nan, gần như muốn té xỉu đến nơi, thì ở phía cửa truyền đến một giọng nam đầy quen thuộc, giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cô ấy không đồng ý!”