Theo như lời của Lâm mẹ kể lại, lúc ấy đã là mười giờ tối, khi bà từ bệnh viện thăm con trở về, không nhìn thấy cô, nên cuống quít đi tìm cô khắp nơi trong biệt thự. Vừa lúc đó Hiên Viên trở về trong bộ dáng kinh hách, vào đến cổng nghe Lâm mẹ nói không nhìn thấy cô ở đâu, anh đã gấp gáp không nói một lời lao ngay ra cửa.
Qua một lúc lâu, mới thấy anh quay trở về, trên tay ôm cô đang hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể lại lạnh như băng.
Lâm mẹ nói, cả đời bà, cũng chưa từng có thấy qua bộ dáng của Hiên Viên như lúc đó. Có ảo não, có áy náy, có đau lòng, và nhiều nhất vẫn là lo lắng cùng sốt ruột…
Anh hai là có lo lắng cho cô sao? Lúc đó cô vừa vui mừng vừa nghi hoặc về điều này.
Sau khi được mang về từ rừng rậm, đêm đó cô sốt rất cao, cha cô liền bỏ cả chuyến công tác quan trọng vội vàng trở về nhà, dì nhỏ cũng từ nhà của bạn học chạy xe suốt đêm trở về, ngay cả ông ngoại cũng bị kinh động đi ngay trong đêm đến thăm cô.
Đêm đó thật là một đêm hỗn loạn, lo lắng cùng mất ngủ.
Cô mê man đúng ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại, cô liền nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của mọi người, khoa trương nhất có lẽ là dì nhỏ, dì nhỏ nhào đến ôm cô khóc một trận rất to.
Cô nhìn chung quanh một vòng, thấy gương mặt mệt mỏi vì mất ngủ của cha, cũng thấy gương mặt đầy nước mắt nước mũi của dì nhỏ, còn có gương mặt bi thương lặng lẽ lau nước mắt của Lâm mẹ…Chỉ có duy nhất một người là cô không thấy đâu.
Gắng cử động thân thể còn bủn rủn vô lực, cô mở miệng nói, thanh âm khàn khàn rất khó nghe: “Anh hai đâu?”
Cha cô vừa nghe thấy, lập tức chửi ầm lên: “Con còn dám hỏi đến nó? Nó đã thừa nhận, chính nó cố tình mang con để một mình ở rừng cây”.
Thật sao? Cô có chút ảm đạm khép hờ đôi mắt, thì ra anh hai vẫn là chán ghét cô như trước, chán ghét đến nỗi muốn mang cô vứt đi.
Nhưng cho dù là có như thế, cô vẫn như cũ yêu thích anh hai nhất. Cô cho rằng có lẽ chính mình thật sự không đủ đáng yêu, không thể làm cho người khác thích, nên anh hai mới chán ghét cô.
Vì thế cô tròn mắt nói: “Không liên quan đến anh hai a! Là do Miên Miên không ngoan, không nghe lời anh hai, muốn đi vào rừng cây nên mới bị lạc.”
Cha cô rõ ràng là không tin lời cô nói, đây chẳng qua chỉ là lí do vụng về mà cô bịa ra để bao che cho anh, ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng cha cô chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, rồi mới thở dài nói: “Cha đã biết. Miên Miên. Con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong liền lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Lần sinh bệnh này, cô phải nằm ở trên giường đúng nửa tháng, Lâm mẹ nói thể chất của cô là di truyền từ mẹ cô nên rất yếu, lần này bị nhiễm lạnh, thân thể đã không còn tròn tròn như trước nữa. Cho dù là cô có khỏi bệnh hẳn, thì vẫn thường bị ho, ngực có chút đau.
Cô bị bệnh đã non nửa tháng, vẫn không hề thấy bóng dáng Hiên Viên đâu. Anh giống như là cùng với thế giới bên ngoài kia biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trong lòng cô có chút thất vọng. Cô nghĩ có lẽ mình quả thực là một đứa bé béo tròn xấu xí làm cho người ta không thích, không giống như những đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu khác.
Nhưng là, cứ mỗi đêm khuya, khi cô đang mê man trong giấc ngủ, cô cảm giác được có một bàn tay to lớn rất ấm áp dịu dàng sờ sờ trán cô, vuốt ve hai má của cô…một lần lại một lần… Có điều cô ngủ quá sâu, lại cộng thêm thân thể sinh bệnh nên không cách nào tỉnh lại để xem người đó là ai được.
Nửa tháng sau, bệnh của cô đã khỏi hẳn.
Dì nhỏ nói, cô đã trở lại là một cô bé hoạt bát hiếu động như trước kia, còn anh hai thì đối với cô vẫn lạnh lùng, hờ hững như cũ.
Mà cô lại càng bướng bỉnh, mặt dày hằng ngày luôn đi theo anh hai không chịu rời.
Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn thấy anh hai có chút thay đổi, ví dụ như lúc cô theo không kịp anh, chuẩn bị vấp ngã đến nơi, ngoài miệng thì nói rằng sẽ không đợi cô nhưng thực chất bước chân của anh vẫn là chậm lại vài phần. Hay như có những lúc tâm trạng anh tốt, anh cũng cho cô vào phòng anh chơi, chỉ cần cô không lên giường của anh phá là được. Những lúc cô cảm thấy buồn chán, anh còn làm cho cô những con châu chấu bằng cỏ, tuy anh chỉ cho cô con châu chấu cỏ nhỏ nhất và xấu nhất trong số những con anh làm, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho cô vui vẻ suốt cả ngày. (Anh Viên keo thế)
Cứ như vậy, những tháng ngày có anh hai sống cùng nhà trôi qua thật yên bình, mà cô cũng đã ném cái ý nghĩ giảm cân lên tận mây xanh, bởi vì Lâm mẹ luôn nấu những món ngon dụ hoặc cô ăn nên thân thể cô vẫn hoàn mập mạp tròn ủm.
Đối với cuộc sống hiện tại, cô rất vừa lòng, không trông mong gì hơn.
Cô có một người cha luôn luôn bận rộn, nhưng từ sau chuyện cô bị ốm nặng, cho dù bận thế nào ông cũng gắng về sớm để còn hôn lên trán chúc cô ngủ ngon.
Cô còn có một dì nhỏ càng ngày càng xinh đẹp.
Điều quan trọng nhất là cô có một người anh tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng cũng đã chịu chơi cùng cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm mẹ, người coi cô như cháu gái, hằng ngày luôn nấu những món ăn ngon cho cô, làm cho cô muốn ngừng ăn mà không được.
Tất cả những điều đó tạo nên một gia đình hoàn mĩ. Cuộc sống của cô vẫn yên bình vui vẻ như thế cho đến năm cô tám tuổi.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, cô vẫn luôn nghĩ nếu như năm đó không có phát sinh chuyện bất ngờ, có phải hay không tất cả mọi chuyện về sau cũng sẽ không có xảy ra?
Thế nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, muốn vãn hồi cũng không được.