Thẩm Vũ Thiên đang cầm bó hoa và giỏ trái cây đi vào thì bắt gặp ngay cảnh cô cùng anh cảnh sát nào đó đang cười đùa vui vẻ. Nhìn thấy cảnh này lòng anh nổi lên một loại ghen ghét thì ra cái cảm giác này được gọi là ghen giờ thì anh đã hiểu khi nhìn thấy người mình yêu thân thiết với người con trai khác là sẽ như nào.
Có một số người sẽ chủ động đến chỗ người yêu của mình tặng cho họ một nụ hôn rồi cứ thế kéo đi trong sự ngơ ngác của hai người đó, có những người đàn ông trức tiếp tặng cho tình địch một cú đấm rồi bỏ đi luôn không cần biết đúng sai. Dĩ nhiên Thẩm Vũ Thiên anh không phải là dạng người bạo lực nên sẽ chọn cách thứ nhất.
Anh bước vào cửa quan sát hai người ở trong, thấy hai người có vẻ bối rối khi nhìn thấy anh nên anh đã nói thẳng luôn. Anh là bạn trai của cô khiến cả ba người hai nam một nữ cũng không biết phải nói gì cả. Cuối cùng anh vẫn phải là người lên tiếng phá vỡ cục diện rối rắm này.
\-Cảnh sát Vương đã thăm hỏi xong rồi thì có thể về được chưa? Tôi muốn dành thời gian chăm sóc ‘bạn gái’ tôi. – Anh cố ý nhấn mạnh chữ bạn gái để người ta biết khó mà lui. Đây chính là cách nhẹ nhàng nhưng lại đau đớn dành cho đối phương.
Cảnh sát Vương chào tạm biệt cô rồi mới ra vào còn hẹn nếu có duyên sẽ gặp lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người là anh và cô. Hiện tại một người thì rất vui vẻ còn một người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô nghĩ là anh vẫn chưa nhận thức được lời mình nói cô bèn nói lại với anh.
\-Anh sao vậy? Có phải không vừa ý gì không?
\-Em ngốc quá đấy! Anh đang ghen là đang ghen em có biết không?
Sau khi xác định là anh không có nói nhầm cô liền vui mừng.
\-Vậy anh nói thế có nghĩa là…?
\-Phải, làm bạn gái của anh nhé, Tiểu Hy!
Cô vui mừng khi nghe anh nói ra câu đấy. Đối với người con gái ai mà chả vui khi người mình yêu nói lời yêu thương với mình chứ. Riêng đối với cô mỗi lời nói của anh đều là đường mật bởi anh và cô cả hai đều ít khi nói những câu đó ra. Thế là từ nay quan hệ của anh và cô đã có thêm một bước mới.
Kể từ khi hai người xác định quan hệ cả hai thường xuyên dành thời gian cho nhau. Anh thường đèo cô đi chơi ngoài những quán cà phê sách thì còn có cả những nơi khác. Điển hình như được một lần đi chơi xa đó là điều mà các cặp đôi thường hay làm.
Anh đã nhờ người quen của mình đặt hai vé lên du thuyền đi chơi. Ý tưởng này cũng không tồi nhưng đó cũng là nhờ công sức của mấy người anh em thân thiết với anh nghĩ ra, định bụng lần này sẽ là biến cô thành người của mình luôn.
Cuối cùng thì ngày đi chơi du thuyền cũng đến, anh dẫn cô đến khoang thuyền hạng sang nhất hai người cùng cất đồ rồi lên đỉnh thuyền chơi. Đứng tại đây phong cảnh thật đẹp, tuy đông người nhưng vẫn có cảm giác yên tĩnh. Cả anh và cô đều cố ý chọn một góc khuất người đứng rồi tâm sự cùng nhau.
\-Cảm ơn anh.
\-Vì gì?
\-Vì anh đã đưa em đến đây nó thật đẹp.
\-Em chỉ cảm ơn anh vì điều này thôi sao?
\-à cảm ơn anh vì đã tìm thấy em. – Nếu không nhờ cuộc nói chuyện với ông nội cô ngày hôm đó thì cô có lẽ sẽ không biết được cậu bé khi đó là anh.
\-Ngốc quá dù thế nào anh cũng sẽ tìm ra em thôi mà. Đây chính là định mệnh của cả hai chúng ta. – Anh ôm cô vào lòng. Bỗng bụng cô kêu lên vì đói, anh lấy tay che miệng lại rồi bật cười nhẹ.
\-Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó từ sáng đến giờ em cũng chưa ăn rồi.
Sau khi Cố Tĩnh Hy và Thẩm Vũ Thiên ăn xong hai người lại tiếp tục đi dạo trên du thuyền. Cô không biết rằng anh làm vậy là đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ, anh muốn sau đêm nay cô sẽ là người của anh để cho tên nào đó khi muốn ngắm nhìn cô thì phải biết được cô là người của anh. Nhìn anh bề ngoài trông chững chạc vậy chứ thực chất cái gì là đồ của anh thì mãi mãi là của anh trừ phi anh chết còn không thì đừng mơ tưởng.
\-Tiểu Hy anh quên mất điện thoại trong phòng rồi, chúng ta về lấy đã nhé!
\-Sao anh lại bất cẩn vậy, mau về thôi. – Cô không hề biết đây chính là cái bẫy hoàn hảo mà anh tạo ra.
Về đến phòng vừa mới mở cửa ra cô bất ngờ, gian phòng tràn ngập ánh đèn của những ngọn nến lung linh pha chút huyền bí. Trên giường còn rải những cánh hoa hồng, chiếc bàn ngay cạnh đó còn có một bó hoa hồng cô rất thích. Thẩm Vũ Thiên cầm lấy bó hoa rồi quỳ xuống chiếc mặt cô.
\-Tiểu thư Cố Tĩnh Hy em có chấp nhận ở bên anh suốt đời này không?
\-Em đồng ý. – Cô bật khóc vì hạnh phúc không ngờ anh vì cô mà lại làm những điều lãng mạn này.
Anh đứng dậy ôm cô vào lòng thuận thế bế cô lên chiếc giường rải đầy những cánh hoa hồng ấy. Nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái rồi đè cô dưới thân mà bắt đầu hành trình biến thành người con gái của mình. Anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn triền miên dường như không có điểm dứt.
Cố Tĩnh Hy bị anh hôn đến không thở được bèn giãy dụa nhưng sức của cô làm sao đọ được với anh nên chỉ đành rên rỉ để anh biết.
\-ưm…ưm…
Ai ngờ những tiếng kêu đó lại càng làm anh hưng phấn hơn, từ trước giờ chỉ có một người phụ nữ làm anh hưng phấn đó chính là cô và chỉ duy nhất một mình cô. Anh càng càn quấy khoang miệng cô chỉ đến khi cảm nhận hô hấp của cô có chút khó khăn anh mới ngừng.
\-Anh xin lỗi, môi em ngọt quá anh không dừng nổi.
\-Tha cho anh đó.
\-Vậy thì tối nay anh có thể không?
\-… - Cô không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý là ngầm đồng ý với anh.
Anh kích động lại một lần nữa hôn cô rồi tiếp đó là hai bàn tay không yên phận bắt đầu lần mò trong ánh đèn mờ ảo của gian phòng trên du thuyền. Đêm đó là một đêm bùng cháy của hai con người đắm say.