Cẩm Đường Quy Yến

Chương 484: - Chương 484CƯỜNG QUYỀN




Chương 484CƯỜNG QUYỀN

ANa Nhật tức quá hóa cười, nói thật nhanh bằng tiếng Tác - ta: “Chẳng lẽ Lục công tử cho rằng mình được đàm luận ít chuyện với Phò mã là đã có tư cách vênh mặt trước mặt bản Hãn rồi?”



Lục Hành buông roi ra nhưng vẫn che kín cho Tần Nghi Ninh sau lưng mình, trầm giọng nói: “Khả Hãn không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn nhắc nhở Khả Hãn, người bị đàn sói cắn xé giết hại dưới kia là con dân Tác - ta của người, còn những người bên cạnh đây, cũng là con dân Tác - ta của người, người để con dân mình nhìn thấy một mặt bạo ngược của bản thân như vậy, chẳng lẽ không sợ họ sẽ đau xót cho đồng tộc rồi sinh ý nghĩ khác hay sao? Sẽ không sợ danh tiếng nhân từ mất sạch, về sau sẽ không còn ai thật lòng đi theo mình nữa?”



A Na Nhật trầm giọng nói: “Bản Hãn làm thế nào còn tới phiên ngươi dạy bảo?”



“Không dám, tại hạ sao dám có ý dạy bảo gì, chẳng qua chỉ góp ý cho Khả Hãn thôi. Ta và Phò mã đã đạt thành hiệp nghị, cũng được coi như là bằng hữu. Khả Hãn và Phò mã đã là phu thê vậy tức chúng ta cũng là người một nhà, vấn đề trong nhà bằng hữu, nếu ta cứ làm như không thấy thì sao còn đáng mặt làm người?”



“Cưỡng từ đoạt lý!” A Na Nhật chỉ vào Tần Nghi Ninh, cười lạnh nói: “Rõ ràng là ngươi vừa ý con hồ ly tinh này, nghĩ đủ mọi cách muốn lấy lòng nó! Lục Hành, nếu ngươi thật là đàn ông thì đừng có dùng thủ đoạn này nữa. Thích chính là thích, muốn ngủ thì cứ việc ngủ, dù sao ở bên ngoài cũng có nhiều cơ hội như vậy, ngươi còn sợ cái gì? Chuyện giữa ngươi và nàng ta là chuyện của các ngươi, các ngươi có muốn ta cứ xen vào chuyện giữa hai ngươi?’



Nỗi lòng cầu mà không được bị vạch trần, Lục Hành thực sự không chịu được những lời như thế, trầm giọng nói: “Nếu Khả Hãn không chịu nghe ta góp ý, ta cũng không thể nói gì được, nhưng Khả Hãn là nhiều việc bất nghĩa như vậy, về sau cũng chớ nên hối hận thì hơn!”



“Ngươi là thứ gì, chẳng lẽ bản Hãn còn phải nghe ngươi định đoạt?”







Những lời nói liên thanh của A Na Nhật, Tần Nghi Ninh chẳng hiểu chữ nào, khi tranh chấp với Lục Hành cũng chỉ toàn nói bằng tiếng Tác - ta khiến nàng nghe như nghe sách trời, đúng là vừa phiền muộn lại đè nén.



Nhất là khi những nô lệ ở sườn núi cách đó không xe đã bị một đám sói hoang mặc sức tàn sát.



Mùi máu tanh kia đậm đặc khó tan, tiếng kêu thảm thiết như con dao sắc cứa mấy nhát vào lòng người.



Cảnh tượng như chốn luyện ngục trần gian này chỉ tạo thành do một câu nói của A Na Nhật, nhưng A Na Nhật lại không hề nhận thấy điều ấy, tựa hồ đây chỉ là việc bình thường như nó vốn phải vậy.



Nhưng kẻ lãnh đạo chuyên quyền lại không biết nghĩ cho bách tính này, cần bọn họ có ích lợi gì cơ chứ? A Na Nhật, so với hôn quân Đại Yên thì có gì khác nhau?



Trong lúc hai người đang tranh chấp, Tần Nghi Ninh lại giương cung bắn tên, nhắm vào những con sói trong vòng chiến.



Nhưng mới đầu, sở dĩ nàng có thể bắn chuẩn, đó là vì xung quanh đàn sói không có con người nào.



Nhưng bây giờ, đàn sói hoang xông xáo trong đám nô lệ, tên của Tần Nghi Ninh lại nhanh, rất dễ ngộ thương đồng loại. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng lo lắng.



Thấy nàng kéo cung ngắm bắn nhưng lại không có mũi tên nào rời cung, cuối cùng Tư Cần cũng lên tiếng: “Ngươi lại muốn bắn chết chó sói? Ngươi tin chắc mình sẽ không ngộ thương tới những người xung quanh?”



Tần Nghi Ninh chuyển mắt nhìn Tư Cần, cười lạnh nói: “Lúc này, chẳng lẽ Phò mã không nên nghĩ cách thuyết phục Khả Hãn bỏ qua cho những nô lệ kia hay sao?”



Tư Cần lại chắp tay nói: “Ngươi có biết rằng, những người này vốn là những tội nhân có tội phản quốc? Cái chết của chúng có thể mang đến niềm vui cho Khả Hãn, đó chính là chết có ý nghĩa.”



Tần Nghi Ninh đã kéo căng dây cung, nhưng không thể ngắm chuẩn mục tiêu lại cũng không thể dễ dàng buông cung để tránh khiến tay bị thương. Đang lúc phiền muộn thì nghe thấy những lời này của Tư Cần, nàng tức khắc giận cau chặt mày, quay người, mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng sống mũi Tư Cần.



Tư Cần vẫn nhìn nàng không mảy may nhúc nhích.



A Na Nhật và Lục Hành đều bị hành động này của Tần Nghi Ninh làm cho giật mình, thậm chí quên cả cãi vã.



Đám hộ vệ xung quanh lập tức có đao rút đao, có kiếm rút kiếm, tất cả bao vây kín kẽ xung quanh Tần Nghi Ninh, tựa hồ phải băm chém nàng thành trăm mảnh mới chịu bỏ qua.



Tư Cần lại không hề sợ hãi, đôi mắt càng thêm sáng ngời, thậm chí bên môi còn có nụ cười đầy hứng thú: “Ngươi muốn làm gì?”



Tần Nghi Ninh cong môi, một cơn gió thổi tới mang theo mùi máu tanh, cũng đong đưa chuỗi lưu tô mã não màu đỏ và sợi tóc mai trên trán nàng.



“Ngươi ra lệnh, cứu người, giết sói. Nếu không, ta giết ngươi.”



“Ta ra lệnh? Chỉ ý của Khả Hãn bảo bọn chúng chết, ta có thể ra lệnh gì? Không phải Đại Chu các ngươi có một lời rất hay đấy sao, gọi là quân muốn thần chết thần không thể không chết?”



“Ngươi là Chiến thần Tác - ta, tay cầm trọng binh, uy vọng trong quân lại cao như vậy, làm gì có chuyện không ai nghe ngươi? Chẳng qua là ngươi không quan tâm tới sinh tử của những kẻ này thôi. Phu quân ta cũng là người mang binh đánh giặc, hai người lại nổi tiếng ngang danh, ta biết trên tay chàng ấy dính đầy máu tươi, người đã giết đếm không sao xuể, nhưng đồng thời lòng ta cũng biết chàng ấy là người có đôi tay ma quỷ, cùng lúc cũng có lòng tốt từ bi.”



“Nhưng ngươi thì sao? Lòng từ bi của ngươi chắc bị chó ăn rồi chăng? Một người không có nguyên tắc gì như thế lại có thể ngang danh với chồng ta, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!”



“Im miệng!”



Từng lời từng chữ Tần Nghi Ninh nói đâm thẳng vào lòng người, đôi mắt Tư Cần tối sầm tối sịt, A Na Nhật thì lập tức lửa giận bốc thẳng lên đầu, “Người đâu, bắt nàng ta lại cho bản Hãn!”



Nghe vậy, bọn hộ vệ lập tức lao tới như đàn ong.



Lục Hành gấp gáp giậm chân, tiến lên che chở Tần Nghi Ninh, kéo nàng nói: “Sao nàng lại xúc động như vậy, mau bỏ mũi tên xuống đi!”



Tần Nghi Ninh quay đầu nhìn những nô lệ không còn bao nhiêu dưới sườn núi, cắn răng nghiến lợi, không hề có dấu hiệu thỏa hiệp.



Bọn hộ vệ tiến lên, bắt được bàn tay đang cầm mũi tên của Tần Nghi Ninh, khiến mũi tên chuyển sang hướng không người.



Giây cung bỗng buông lỏng, tức khắc bẻ ngoặt hai tay Tần Nghi Ninh ra sau lưng.



A Na Nhật trầm giọng nói: “Kẻ này có ý đồ ám sát Phò mã, có lòng phải giết, lập tức kéo đi chém đầu.”



“Dạ.”



Bọn hộ vệ lập tức kéo Tần Nghi Ninh xuống một bên.



Không ngờ đúng lúc này Tư Cần lại ho khan, phẩy tay một cái.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Những hộ vệ kia thấy vậy thì lập tức quên hết lời ra lệnh mới rồi của A Na Nhật, buông lỏng cánh tay đang kiềm chế Tần Nghi Ninh.



Thấy vậy, Tần Nghi Ninh lập tức hiểu ra. Ở Tác - ta này, Tư Cần thật sự có thể nói một không hai.



A Na Nhật gào to: “Tại sao lại tha cho con hồ ly tinh có rắp tâm khó dò này? Từ sau khi nàng ta tới, chúng ta liền không được sống ngày nào yên bình! Hôm nay diệt trừ nàng ta, vừa lúc có thể diệt trừ một tai họa!”



Lúc này, dưới đồi bỗng truyền lên một hồi tiếng sói tru.



Tần Nghi Ninh quay đầu, chỉ thấy khắp nơi là bãi cỏ đã bị những thi thể bầy nhầy máu thịt và máu tươi nhuộm đỏ, bọn thị vệ đang xua đuổi đàn sói rời đi.



Nàng nhắm mắt, những uất ức phải chịu kể từ khi bị bắt đến giờ lập tức ùa lên, khiến nàng cảm thấy nói một lời thôi cũng là đau khổ.



Tư Cần lại làm một động tác.



Lập tức có hộ vệ tiến lên đưa cả Lục Hành và Tần Nghi Ninh sang một bên.



Tư Cần quay lại kéo A Na Nhật tới một bãi đất trống cạnh đó, đến tận khi trong mũi không ngửi thấy mùi máu tanh, bên cạnh cũng không ai có thể nghe được lời họ nói thì mới trầm giọng bảo: “Khả Hãn, bây giờ chết nhiều người vậy rồi, nàng đã hết giận chưa?”