Cẩm Đường Quy Yến

Chương 394: - Chương 394NGƯƠI DÁM!




Chương 394NGƯƠI DÁM!

"Ai gia nào có thần thông quảng đại gì? Chẳng qua là ai gia cả ngày nhàn rỗi, thì lưu tâm tới tiểu bối các ngươi mà thôi. Ai gia tới tuổi này rồi, nguyện vọng còn không phải là sau này các ngươi đều có được cuộc sống gia đình hạnh phúc hay sao?”



“Ngươi cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, vợ trước của ngươi cũng đã đi ba năm rồi, ngươi không nên tiếp tục trì hoãn như vậy nữa. Trong lòng ngươi đã có ai chưa?”



Thái hậu mỉm cười hỏi Lục Hành.



Ngoại trừ Tần Nghi Ninh, hai thiếu nữ kia đã đỏ bừng mặt mày nhưng không kìm lòng được, ngẩng lên nhìn dáng dấp của Lục Hành.



Lục Hành thực sự là một nam nhân anh tuấn nho nhã, khí chất lại cao quý.



Tuy là lấy vợ kế, nhưng Lục Hành không có con, có làm vợ kế của hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần sinh được một đứa con trai thì địa vị của nó vẫn là con trai trưởng.



Hơn nữa, Lục môn thế gia là một thế lực khổng lồ như vậy.



Lịch sử của Lục môn thế gia so với hai triều Bắc Ký và Đại Chu còn lâu đời hơn, nhân lực, tài lực có thể xem là phú khả địch quốc, sản nghiệp liên quan tới mọi ngành nghề, bất kỳ hành động nào của họ cũng đều có ảnh hưởng rõ rệt tới kinh tế của quốc gia, thậm chí có rất nhiều đại quan trong triều là người của Lục môn thế gia.



Mà Lục Hành, chính là một thứ tử trong một đại thế gia lợi hại như thế.



Có thể gả cho hắn, thậm chí còn nở mày nở mặt hơn so với gả cho Hoàng thượng hoặc Vương gia.



Có thiếu nữ nào không hoài xuân? Hai thiếu nữ chỉ liếc nhìn Lục Hành một cái, đều đã không kìm được mà mặt mày đỏ bừng.



Ngoài dự liệu của Thái hậu, tai của Lục Hành cũng đỏ lên.



Thái hậu không nhịn được, mỉm cười: “Xem ra Hành ca nhi đã có người vừa ý rồi.”



“Bẩm Thái hậu hương nương, ta…”



Lục Hành chưa kịp trả lời, ngoài điện đã có cung nhân bẩm báo: “Trung Thuận thân vương tới rồi!”



Nghe vậy, Thái hậu càng tươi cười: “Mau mời vào!”



Cửa điện mở rộng ra, Bàng Kiêu mặc cẩm bào trắng, lưng thắt đai ngọc, đầu đội mão tử kim trâm anh, dáng người thẳng tắp, sải bước đi thẳng vào cửa điện.



Nhìn thấy các nữ quyến trong phòng đã ngồi vào vị trí, nhưng bên bàn còn có Tần Nghi Ninh và Tôn thị đang ngồi, trong lòng Bàng Kiêu khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản hành đại lễ với Thái hậu.



“Thần tham kiến Thái hậu!”



Thái hậu hừ một tiếng, giận dữ nói: “Ngươi là cái đồ khỉ con, mời ngươi tới ăn một bữa cơm xoàng cũng không dễ dàng! Lần nào cũng đều có chuyện, công vụ bận rộn, cũng không biết rốt cuộc bận tới mức nào. Ngươi cũng không biết nhớ tới ai gia sao?”



Tần Nghi Ninh nghe giọng điệu nói chuyện của Thái hậu, không khỏi đưa mắt nhìn bà ta.



Xem ra ở trong lòng Thái hậu, Bàng Kiêu có quan hệ thân thiết hơn Lục Hành một chút.



Bởi vì khi gặp Lục Hành, Thái hậu chỉ quan tâm một cách khách sáo, nhưng khi gặp Bàng Kiêu, bà ta lại xem hắn như con cháu trong nhà, có thể cười đùa mắng mỏ.



Bàng Kiêu cười hì hì, trong đôi mắt phượng hiện ra vẻ dịu dàng như nước mùa xuân, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, khiến người khác cảm thấy dễ chịu như thể được tắm mát trong làn gió xuân.



“Thái hậu nương nương, đâu phải ta không nhớ tới ngài? Ta không đến, nhưng không phải trước kia đều tặng hộp thức ăn cho ngài sao?”



Thái hậu kéo Bàng Kiêu tới, để hắn ngồi bên cạnh mình: “Coi như ngươi có lòng, canh bổ dưỡng của đầu bếp quý phủ thực sự không tệ.”



“Thái hậu thích là tốt rồi.” Bàng Kiêu tiếp tục mỉm cười.



Vị trí hắn ngồi vừa vặn ngẩng lên là có thể nhìn thấy Tần Nghi Ninh ở phía đối diện. Chỉ có điều, khi nhìn lướt qua người nàng thì trong ánh mắt hắn lại hiện ra vài phần lạnh lùng và xem thường.



Thái hậu thản nhiên liếc nhìn hắn, lại nhìn Tần Nghi Ninh, liền mỉm cười dịu dàng, rồi quay sang bảo Lục Hành ngồi xuống, tiếp tục đề tài lúc nãy.



“Thực sự thì Hành ca nhi cũng nên lấy vợ kế rồi. Nhà các ngươi nhà lớn nghiệp lớn, ngươi luôn phải bận rộn quản lý sản nghiệp, bên người cũng không thể thiếu một người vợ cẩn thận chu đáo. Theo ai gia thấy, với tài hoa của Hành ca nhi, không phải thiên kim tiểu thư nhà quan thì không xứng đôi, ngươi thấy thế nào?”



Lục Hành mỉm cười, phóng khoáng và tao nhã liếc nhìn Tần Nghi Ninh. Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy gương mặt trông nghiêng xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, chiếc mũi cao, đôi môi anh đào và đôi mi dài như hai chiếc quạt nhỏ.



Chưa nói tới sự thông tuệ, chỉ riêng dung mạo này, nếu ở cùng một nhà, thì hắn ngắm cả đời cũng không thỏa.



Nhìn thấy ánh mắt của Lục Hành, Thái hậu không kìm được, mỉm cười nói: “Hôm nay vừa lúc ai gia mời mấy phu nhân và tiểu thư tới dùng cơm, các ngươi đã có duyên phận gặp nhau, lại cũng không phải là người ngoài. Thế này đi, nếu Hành ca nhi thích ai, ngươi có thể nói để ai gia quyết định thay cho ngươi!”



Lục Hành hơi kinh ngạc, bởi vì Thái hậu là người cực kỳ cẩn thận, thường ngày bà ta không hành động như thế này.



Thế nhưng trái tim hắn lại chấn động, mắt luôn không tự kiềm chế được, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh không rời mắt.



Phản ứng của hắn lộ liễu như vậy khiến mấy người ở đây, ai nấy đều có suy nghĩ khác nhau.



Tôn thị lo lắng nắm chặt tay Tần Nghi Ninh, phát hiện tay Tần Nghi Ninh đẫm mồ hôi.



Lúc này Tần Nghi Ninh thật sự thấy sợ hãi.



Nếu Thái hậu ban ý chỉ tứ hôn cho nàng và Lục Hành, nàng thật sự không thể cự tuyệt.



Thái hậu ban cho mà dám cự tuyệt, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.



Nhưng mà nàng đã chấp nhận Bàng Kiêu, nhìn thấy nam nhân nào khác cũng đều chướng mắt, cũng không muốn gả cho người khác!



Bàng Kiêu là một anh hùng, chứ không phải là một nam nhân tầm thường. Khi một anh hùng như hắn đã chiếm lấy trái tim nàng, e rằng cả đời này nàng cũng không cách nào yêu một người nào khác.



Tần Nghi Ninh vẫn cúi đầu, đôi mi dài che giấu cảm xúc trong mắt.



Thế nhưng, ở phía đối diện với nàng, Bàng Kiêu vừa yêu thương vừa phẫn nộ.



Đôi mày kiếm cau lại, hắn nheo mắt nhìn về phía Lục Hành.



Nhưng Lục Hành hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Bàng Kiêu, chỉ cười nói: “Thái hậu nương nương cất nhắc như vậy, ta nào dám phụ lòng tốt của ngài? Tần đại nhân là cánh tay đắc lực của Thánh thượng, lại có mỹ danh Trí Phan An, Tần tiểu thư tài mạo hơn người, khiến Lục mỗ tâm trí hướng về, nếu có thể cưới được nàng làm vợ, Lục Hành nhất định cảm kích Thái hậu cả đời.”



Tần Nghi Ninh giật mình, lập tức cảm thấy cả người mình nặng như đeo đá, cứng đờ không thể cử động.



Tôn thị và những người còn lại cũng đều kinh ngạc trước lời nói thẳng thắn của Lục Hành.



Thái hậu mỉm cười, vừa muốn nói, đột nhiên Bàng Kiêu ngồi bên cạnh bà đứng bật dậy, vụt một cái đã hất tung chiếc bàn vuông trước mặt.

Vietwriter.vn

“Xoảng” một tiếng lớn, chén đĩa trên bàn rơi xuống đất, tiếng đổ vỡ ầm ầm vang lên, đám phụ nữ kêu lên sợ hãi nhảy tránh, nhưng phần lớn cơm canh vẫn hắt cả lên người Lục Hành, còn có một phần hắt lên người Thái hậu.



Bàng Kiêu giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, như thể một con sư tử bị chọc giận, chỉ vào Lục Hành, liền mắng: “Đồ khốn, ngươi dám động vào nàng ta thử xem!”



“Bàng Chi Hi! Ngươi điên rồi!”



Lục Hành xuất thân danh môn, từ nhỏ đến lớn đâu chịu nổi loại sỉ nhục này.



“Hôm nay là Thái hậu có lòng tứ hôn, ta thưa chuyện với Thái hậu, ngươi là cái quái gì mà cũng dám xen mồm vào?”



“Ngươi yêu ai, chọn ai thì chọn! Nhưng nữ nhân đã từng qua tay ông đây thì không đến lượt đồ gà mái như ngươi mơ tưởng!”



“Thô bỉ! Không ra thể thống gì!”



Lục Hành tức giận, mặt đỏ tới mang tai: “Chẳng qua là một Vương gia nho nhỏ, ở trước mặt Lục gia chẳng là cái quái gì! Ta muốn bóp chết ngươi, cũng không cần tới hai ngón tay đâu, chỉ một ngón tay của ta là đủ nghiền chết ngươi rồi!”



“Còn nói phét à! Ngươi nghiền một cái thử xem! Ông đây lập tức giết ngươi tại chỗ!”



“Ôi, dừng tay, dừng tay!”



Thái hậu bị một đĩa cá chua ngọt hắt đầy váy, lúc này cũng không quan tâm đến y phục, một tay kéo Bàng Kiêu, Trần ma ma và các cung nhân đã ở phía sau ra sức túm lấy áo choàng của Bàng Kiêu.



Lúc này, đám thị vệ ở ngoài điện nghe được động tĩnh, nối đuôi nhau chạy vào, nhìn thấy cảnh hỗn độn trong điện, ai nấy đều sửng sốt.



Thấy dáng vẻ định rút đao xông tới của đám thị vệ kia, Thái hậu không kìm được giậm chân nói: “Ai cho các ngươi vào! Đi ra ngoài!”



“Thái hậu nương nương, chúng thần tới hộ giá, ngài…”



“Ai gia bảo các ngươi đi ra ngoài!”



Thấy Thái hậu kiên quyết như vậy, đám thị vệ đành phải lui ra. Trước khi ra cửa, bọn họ còn lo lắng nhìn Bàng Kiêu và Lục Hành đang như hai con gà chọi trừng mắt nhìn nhau.



Hai vị đại nhân vật này, bọn họ đều không dám trêu vào người nào, nếu hai người mà Thánh thượng còn phải kiêng kỵ ba phần này thật sự đánh nhau thì những tiểu lâu la như bọn họ dám vào kéo ai?



Thái hậu bảo đi ra ngoài, vậy thì đi ra ngoài vậy.



Tần Nghi Ninh dìu Tôn thị đi ra ngoài thật xa, có lẽ đã bị nước canh bắn lên váy.



Mặt mày Tôn thị tái mét, nghi ngờ nhìn Tần Nghi Ninh, muốn nói lại thôi.



Mà Tần Nghi Ninh cũng chấn động cả người, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.



Nàng tin chắc, nếu Bàng Kiêu không có hành động gì, thì nhất định nàng sẽ bị chỉ hôn cho Lục Hành.



Nhưng nàng không ngờ là Bàng Kiêu lại dùng biện pháp điên cuồng như vậy để tuyên bố quyền sở hữu, không ngại đắc tội với Lục Hành và Lục gia phía sau lưng hắn ta, cũng không nể mặt Thái hậu.



Nương theo vẻ ngoài lỗ mãng, động tác của hắn cũng rất nhanh và chuẩn xác, đã trấn áp yêu cầu cưới nàng làm vợ của Lục Hành.



Lục Hành nghiến răng, hít sâu vài lần, cũng không thể dẹp tan lửa giận, một tay phía sau lưng của hắn ta nắm chặt thành quyền, một tay chỉ mặt Bàng Kiêu: “Ngươi chờ đó!”



Dứt lời, hắn ta cũng không để ý tới Thái hậu, cả người dính đầy dầu mỡ, phẩy tay áo ngạo nghễ bỏ đi.



Lưng hắn ta thẳng tắp, bước chân ung dung như thể trong điện này, hắn ta mới là người có địa vị tối cao chứ không phải là Thái hậu.



Ngược lại, Thái hậu cũng không có phản ứng, đủ cho thấy địa vị của Lục gia và phân lượng của câu nói hung hãn hắn ta vừa nói với Bàng Kiêu.



Thái hậu tức giận nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi tiễn Lục Nhị gia!”



Lại nhìn các nữ quyến trong phòng, Thái hậu xua tay nói: “Ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi giải tán đi!”



“Dạ.” Các nữ quyến vẫn còn chưa hoàn hồn, đều ngoan ngoãn hành lễ rồi lui ra.



Bàng Kiêu đỡ Thái hậu lui ra phía sau vài bước, ngồi xuống chỗ sạch sẽ.



Trần ma ma dẫn người tới quét tước thu dọn.



Thái hậu hung dữ bóp chặt cánh tay Bàng Kiêu, lại đấm vài cái: “Ngươi là đồ tiểu tử vô lại! Ngươi tưởng bây giờ còn ở nông thôn sao? Bàn của ai gia mà ngươi cũng dám hất đổ, còn dám khiêu khích họ Lục vì một nữ nhân, đáng giá hay sao? Ngươi cũng biết thế lực phía sau lưng Lục gia lớn như thế nào mà! Ngươi thực sự khiến ai gia tức chết rồi!”



“Thái hậu bớt giận, thần cũng vì quá tức giận. Tần thị kia là của thần, chẳng lẽ thần để người khác đụng chạm vào? Họ Lục kia tưởng bở quá!”



“Ngươi thật đúng là… Ai, ngươi vì thù giết cha không chịu cưới con người ta, trong kinh thành đều xôn xao vì chuyện của nha đầu kia, khiến thanh danh của nàng ta mất sạch rồi! Hôm nay không dễ dàng gì ai gia tìm được cho nàng ta một nơi chốn đi về, bản thân ngươi không cưới, còn không cho người khác cưới, ngươi cũng quá bá đạo rồi!”



Bàng Kiêu hùng hồn nói: “Nói chung thì cho dù ta không cần nàng ta, ta cũng không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng ta!”



“Vậy thì không bằng ngươi để nàng ta xuất gia đi thôi!” Thái hậu tức giận gầm lên.



Thấy Thái hậu thực sự nổi giận, lúc này Bàng Kiêu mới ngậm miệng, không tranh cãi nữa, để mặc Thái hậu răn dạy một phen.



Mà phía bên này, Tần Nghi Ninh và Tôn thị rời khỏi cung Từ An, dọc đường còn nghe tiếng của các nữ quyến đi cùng đang thấp giọng bàn tán.



Rời khỏi cửa cung, lên xe ngựa chuẩn bị chuẩn bị trước, Băng Đường và Ký Vân thấy vẻ mặt Tôn thị khó coi, đều không dám đi theo.



Tôn thị thấy xung quanh không có người, mới thấp giọng nói: “Nghi tỷ nhi, con thực sự đã sống như vợ chồng với Bàng Kiêu à?”