Cẩm Đường Quy Yến

Chương 384: - Chương 384NHẰM VÀO




Tần Hòe Viễn bình tĩnh xưa nay, bất kể phát sinh chuyện lớn cỡ nào cũng luôn có thể bình ổn mọi việc, tựa như cây định hải thần châm có thể xoa dịu lòng cả nhà.



Nghe con trai nói vậy, trong lòng lão Thái Quân đã thả lỏng không ít, vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Hòe Viễn, nói: “Về sau Mông ca nhi phải chú ý nhiều hơn, mấy đám con ông cháu cha phóng ngựa ngoài đường này chẳng có ai là có bối cảnh đơn giản. Bọn chúng dám ngang nhiên cưỡi ngựa đi đường, nhưng lại không sợ làm ai bị thương đâu. Mà cho dù có ai bị đạp bị thương hay mất mạng thật, vậy cũng chỉ có thể tự trách mạng mình không tốt, còn đám con quan kia thì tự có biện pháp rửa tội sạch sẽ cho mình, ai chịu thiệt chẳng phải đã rõ rồi sao?”



“Mẫu thân nói phải.” Tần Hòe Viễn ôn hòa cười.



Lão Thái Quân liền nói: “Vậy nên ấy, về sau gặp chuyện này con cứ tránh đi là được rồi, may mà lần này không bị thương gì, cứ cho qua vậy đi.”



Thấy lão Thái Quân kéo Tần Hòe Viễn, ý chừng như có chuyện muốn răn dạy, Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Lão Thái Quân cũng lo cho phụ thân quá nên đã mệt rồi, không bằng hãy đi nghỉ trước.”



Nghe vậy, những lời càu nhàu định tuôn ra của lão Thái Quân nghẹn cứng trong cổ họng, mắt trừng to nhìn Tần Nghi Ninh, còn định nhiều lời nhưng vừa đối mắt với đôi đồng tử trầm tĩnh kia thì lại không tài nào nói tiếp được.



Ai nấy tản đi, Tôn thị liền nói chuyện riêng với Tần Hòe Viễn.



Tần Nghi Ninh nghĩ không nên quấy rầy cha mẹ, liền không vào phòng Tôn thị mà đi thẳng về nghỉ ngơi.



Vốn nàng nghĩ là, chuyện hôm nay lớn như vậy, có lẽ đã ồn ào ai nấy cùng biết. Chỉ không biết là Ngũ thành binh mã ti và phủ Thuận Thiên sẽ xử trí thế nào.



Tên thiếu niên vừa rồi rõ ràng là bị đẩy ra chịu tội thay, người giật dây vẫn chưa bị lôi ra, cho dù xử tên này cũng không mang tới tác dụng gì, trong lòng Tần Nghi Ninh liền bực bội khó nén.



Mà sau lần này, không chỉ Tần Nghi Ninh, ngay cả Tần Hàn và Tần Vũ cũng lần đầu tiên được cảm nhận sự khó xử của Tần Hòe Viễn ngày thường.



Bởi vì Tần Hòe Viễn xử lý mọi việc quá mức trơn tru trót lọt, họ đã gần như quên mất Tần Hòe Viễn cũng chỉ là một người có xương có thịt bình thường.



Nhưng ngoài dự đoán của Tần Nghi Ninh là, mới chiều hôm sau, bên ngoài đã có lời đồn đãi.



Con trai Thị lang bộ Lễ Hàn Nhạc An cưỡi ngựa trên phố, va phải mệnh quan triều đình, ấy vậy còn không biết hối cải, sau khi điều tra đã bị Ngũ thành binh mã ti đưa ra nha môn phủ Thuận Thiên, do phủ doãn phủ Thuận thiên thẩm tra, thấy không có sai sót liền tuyên án lưu đày ba ngàn dặm.



Khi nghe Ký Vân báo tin này, Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nghẹn họng trố mắt: “Ngươi nói lưu đày ba ngàn dặm? Chắc chắn không nghe lầm?”



“Nô tỳ chắc chắn, đúng là lưu đày ba ngàn dặm.” Ký Vân nhìn mặt đoán ý, thấy có vẻ Tần Nghi Ninh không dám tin liền nói: “Tên họ Hàn đó va phải lão gia nhà chúng ta, may mà lão gia không việc gì. Chứ nếu thật có bất trắc, đừng nói lưu đày ba ngàn dặm, cho dù có chém đầu cũng không đủ để bồi thường. Cô nương đúng là tốt bụng quá rồi, không cần tiếc thay cho hạng người như thế.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy hồi thần, khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không nghĩ tới chuyện ấy. Hàn Nhạc An đó nhiều lắm chỉ là kẻ bị đẩy ra gánh trách nhiệm thôi, Thị lang bộ Lễ cũng không phải quan nhỏ, có thể cam tâm tình nguyện để con trai mình chịu hàm oan thay người ta, nghĩ chắc địa vị của người gây ra chuyện không thể thấp được.”



Nghe vậy, Ký Vân gật gù: “Đúng là như vậy. Dưới chân thiên tử, trong kinh thành không thiếu nhất chính là quan lớn. Một tấm biển rơi xuống có thể đập trúng ba đại nhân, cấp này lại đè lên cấp kia, rất phức tạp.”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh thở dài nặng nề.



“Chuyện lần này, tuy là do Ngũ thành binh mã ti điều tra, phủ Thuận thiên kết án, nhưng dù sao nguồn gốc cũng là từ phụ thân ta khơi lên, ta rất lo bọn chúng sẽ trả thù.”



Nghĩ một hồi, Tần Nghi Ninh liền gọi Kinh Trập tới, nói: “Ngươi đi nói cho những huynh đệ bên cạnh cha ta, mấy ngày nay phải nâng cao cảnh giác, tuyệt đối không được để kẻ xấu lợi dụng sơ hở chen vào.”



“Vâng, cô nương yên tâm.” Kinh Trập hành lễ, đoạn liền đi làm theo lời bảo.



Nhưng hình như lo lắng của Tần Nghi Ninh là dư thừa.



Bởi vì mấy ngày sau đó, Tần Hòe Viễn vẫn bình thường chẳng có gì lạ, cũng không thấy xảy ra chuyện gì.



Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều. Không chừng người bên kia cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, không muốn tranh chấp thêm nữa cũng không biết chừng.



Cứ qua mấy ngày như thế, mới đó là đã tiết xuân ấm hoa nở.



Tần Nghi Ninh thay bộ trang phụ mùa đông, cho người chuẩn bị xe: “Chúng ta ra ngoài đi dạo xem thế nào, cũng đã một thời gian ta không tới gặp Chung Đại chưởng quỹ rồi.”



“Vâng.” Vừa nghe hôm nay được ra ngoài đi dạo, Băng Đường liền vui sướng hớn hở, “Cô nương, cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài, Tiểu Chúc ở nhà cũng ngột ngạt, không bằng mang cả Tiểu Chúc đi nhé?”



Giờ nhà họ đã không còn rộng rãi như trước, tuy ở thì vẫn đủ, nhưng suy cho cùng muốn làm gì cũng không tiện lắm. Dù Liên Tiểu Chúc có hiểu chuyện hơn chăng nữa thì cũng còn nhỏ, tính cách còn trẻ con, Băng Đường cũng thương Liên Tiểu Chúc thật, hiếm lắm mới được cơ hội ra ngoài chơi, đương nhiên là phải dẫn con bé theo.



Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười, kéo tay Liên Tiểu Chúc tới bảo: “Tỷ tỷ Băng Đường của muội thương muội như vậy, chuyện gì tốt cũng nghĩ tới muội, về sau đừng quên ơn tỷ ấy nhé.”



Liên Tiểu Chúc cười híp mắt gật đầu. Con bé còn chưa thể nói năng lưu loát, đa phần đều dùng hành động lắc đầu, gật đầu, chớp mắt để thay thế, thành thử tới giờ đã vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.



Liên Tiểu Chúc chọc chọc vào vai Tần Nghi Ninh: “Tỷ tỷ cũng tốt, cũng không quên.”



Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, trong lòng chớp mắt có hơi ấm lan tràn, khẽ cười véo nhẹ má Liên Tiểu Chúc, chọc con bé lại khanh khách bật cười.



Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Băng Đường, Ký Vân và Liên Tiểu Chúc cùng lên xe, ngoài ra còn mang theo bốn mật thám mặt nạ bạc là Kinh Trập. Tiêm Vân và Thu Lộ thì ở nhà trông nhà.



Một chiếc xe ngựa lớn, bên ngoài có bốn tùy tùng đi theo, đội ngũ này không hề bắt mắt, cứ thế khiêm tốn rời khỏi Tần gia, vòng một vòng phía sau rồi bước vào con phố sầm uất. Tuy rằng đường tới chỗ Chung Đại chưởng quỹ hơi vòng và xa, nhưng hôm nay họ ra ngoài cũng chỉ để giải sầu, không ngại việc phải đi đường vòng thêm một lúc.



Tần Nghi Ninh kéo tay Liên Tiểu Chúc, chỉ cho con bé một vài kiến thức thông thường bên ngoài rèm cửa xe. Liên Tiểu Chúc nghe vô cùng nghiêm túc.



Băng Đường và Ký Vân nhỏ giọng nói đùa một bên.



Trong xe ngựa thi thoảng lại truyền tới tiếng nói cười, khiến bốn mật thám mặt nạ bạc phía sau cũng đều buông lỏng.



Nhưng đúng lúc xe ngựa đi vào con phố đông đúc, đối diện bỗng nhiên truyền tới một chuỗi tiếng vó ngựa. Vietwriter.vn



Kinh Trập nghe tiếng ngước mắt nhìn, lập tức thấy bảy, tám kẻ mặc cẩm y hoa phục cưỡi con ngựa cao to, lao thẳng tới mà không mảy may có ý giảm tốc độ.



Phu xe thấy có chuyện không tốt, vội vàng ghìm cương ngựa, con ngựa kéo xe cũng đâm đầu vào một nhóm người làm kinh động bên ấy, đoạn rối rít nâng cao hai vó trước lên.



Bốn người Tần Nghi Ninh ở bên trong xe ngựa, nhất thời bị lắc lư nghiêng ngả.



Tiểu Mãn vội nhảy lên xe ngựa, ghìm cương ổn định xe, chắn người trước cửa xe.



Kinh Trập, Tiểu Tuyết, Đại Hàn thì chắn phía trước xe ngựa theo hình chữ phẩm品.



Đội ngựa lao tới đã đến rất gần, một mình Kinh Trập ngăn ở đằng trước nhất, mắt thấy ngựa vẫn đến gần, hắn tức giận sôi gan, người từng làm thuộc hạ của Hoàng đế đương nhiên có chỗ phi thường, bèn giơ tay, vỗ một chưởng vào ngay đầu ngựa.