Cẩm Đường Quy Yến

Chương 372: - Chương 372BÀNG PHU NHÂN (2)




Đây là lần đầu tiên Lệ Quan Văn có cơ hội tham quan kỹ càng bên trong phủ Trung Thuận thân vương, dọc đường mặc dù vẫn giữ dáng vẻ kiêu căng, nhưng đôi mắt lại linh hoạt quan sát xung quanh.



Từ Vị Chi đi trước dẫn đường, thường xuyên quay đầu lại thân thiện bắt chuyện.



Chỉ có điều, từ vẻ mặt của Từ Vị Chi, Lệ Quan Văn lại nhìn ra sự căng thẳng và lúng túng.



Còn nghĩ là mình không biết sao?



Thảo nào quản gia Vương phủ lúng túng như vậy. Vương gia nào phải trẻ con mấy tuổi đầu, đã lớn như vậy rồi mà còn bị mẹ Cả phạt quỳ, lý do là vì đánh nhau ở bên ngoài. Nếu ông ta rơi vào tình thế này, ông ta cũng rất xấu hổ.



Đoàn người vào bên trong, đi tới thượng viện, Lệ Quan Văn liền không để lộ mục đích, hỏi: “Sau khi hồi phủ, Bàng phu nhân ngụ ở thượng viện?”



“Dạ, sau khi Bàng phu nhân hồi phủ, lão phu nhân đã nói Bàng phu nhân là chủ mẫu của Bàng gia, theo lý phải được kính trọng, cho nên đã chuyển Tùng Hạc Đường ra thượng viện, còn mình thì vào ở trắc viện ở hậu viện.”



“Hả?” Lệ Quan Văn kinh ngạc nói: “Lão phu nhân đại nghĩa như vậy, thực sự khiến người ta kính nể.”



Theo lý thì Trung Thuận thân vương cũng không được tính là thứ tử của Bàng phu nhân. Vả lại, năm xưa Bàng gia còn có khúc mắc, Thánh thượng đưa Bàng phu nhân đến phủ Trung Thuận thân vương, Trung Thuận thân vương chỉ cần dùng lễ đối đãi, cũng đã không ai có thể nói gì không tốt rồi, nào ngờ Trung Thuận thân vương lại có thể đối xử tử tể với mẹ Cả đến mức đó.



Vả lại, cho dù nguyên nhân đối xử tử tế là xuất phát từ sự tôn trọng đối với mẹ Cả, hay là từ sự trung thành đối với Hoàng thượng, nhưng Bàng Kiêu có thể làm được đến thế, thực sự khiến Lệ Quan Văn kính nể.



“Vậy lão thái gia và thái phu nhân quý phủ thì sao?” Lệ Quan Văn lại hỏi.



Từ Vị Chi cười nói: “Hiện nay các vị đang ở Tùng Hạc Đường ở trắc viện phía sau. Lão phu nhân cùng lão thái gia và thái phu nhân ở chung một chỗ.”



Lệ Quan Văn liền gật đầu ghi nhớ.



Trong lúc đang nói chuyện, đã tới thượng viện, Lệ Quan Văn vừa vặn nhìn thấy một tiểu nha đầu đang đi vào trong nhà, ông ta nghĩ rằng vừa rồi gã sai vặt đến cổng trong báo cho bà người hầu canh cổng, bà ta lại tìm tiểu nha đầu tới thông báo nên bị chậm một chút.



Lệ Quan Văn bước nhanh mấy bước, vừa vặn thấy tiểu nha đầu chạy vào trong viện.



Mà ở giữa sân, quả nhiên có một người vóc dáng cao to đang quỳ.



Không ngờ Trung Thuận thân vương thực sự bị mẹ Cả phạt quỳ!



Mặc dù vừa rồi Lệ Quan Văn đã nghe được một chút, nhưng lúc này cũng không khỏi kinh ngạc nhìn trân trối.



Đó thực sự là vì thường ngày hình tượng uy nghiêm, ngông cuồng, bá đạo của Bàng Kiêu đã quá mức ăn sâu vào tâm trí mọi người, khiến trong lúc nhất thời, Lệ Quan Văn không thể liên hệ cái người đang bị mẹ Cả phạt quỳ, trông rất chật vật kia, với vị Vương gia chiến thần, chỉ trợn mắt thôi là đã khiến kẻ địch hoảng sợ.



Có lẽ nghe được lời thông báo của tiểu nha đầu, đột nhiên Bàng Kiêu quay đầu lại, vừa vặn thấy Lệ Quan Văn đang dẫn Từ Vị Chi vào cửa viện.



Lệ Quan Văn thấy rõ vẻ không cam lòng và lúng túng trên mặt Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu cũng bất chấp đang bị phạt quỳ, liền đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Vị Chi: “Từ quản gia, ngươi làm việc cái kiểu gì vậy? Lệ tổng quản đến, sao không thông báo sớm? Để bản vương thất lễ với đại tổng quản như vậy, còn ra cái thể thống gì?”



Lệ Quan Văn quanh năm hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, năng lực phỏng đoán tâm tư của người bề trên cũng nắm được vài phần, mặc dù hiện nay Trung Thuận thân vương đã bị tước binh quyền, nhưng uy danh trong quân vẫn không suy giảm, đối với vị Vương gia mà ngay cả Thánh thượng cũng phải kiêng kỵ phần nào, thì một viên nội giám tổng quản như ông ta sao dám đắc tội?



Do đó Lệ Quan Văn khom người cúi đầu, cung kính đứng hầu ở một bên, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc mới đến.



Từ Vị Chi kinh sợ cúi đầu xuống, hành lễ rồi nói: “Bẩm Vương gia, Lệ đại tổng quản phụng chỉ mà tới, tiểu nhân cũng không có cách nào, xin Vương gia thứ tội.”



Bàng Kiêu điềm tĩnh nhìn Từ Vị Chi, còn chưa kịp lên tiếng, chiếc rèm cửa hoa văn phúc thọ đã có người vén lên.



Một vị phu nhân tuổi ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm, vóc người đẫy đà, trang phục hoa lệ được tỳ nữ dìu bước vào cửa.



Khuôn mặt Bàng phu nhân nhân đã có rất nhiều nếp nhăn, nhất là chỗ mi tâm hằn sâu thành chữ xuyên (川) khiến cả khuôn mặt bà ta dường như tràn ngập vẻ tức giận, cho dù thản nhiên cũng giống như đang nổi giận. Không thể hình dung khuôn mặt lúc trẻ của bà ta, nhưng bây giờ xem ra, đây là một người đàn bà tính tình cáu kỉnh và khắc nghiệt, có đôi môi mỏng.



“Vương gia, đừng có giận cá chém thớt.” Bàng phu nhân hơi nhíu mày, nói: “Từ tổng quản cũng coi như tận tâm tận lực vì phủ chúng ta, Lệ đại tổng quản phụng chỉ tới đây, chẳng lẽ Từ tổng quản còn có thể ngăn cản hay sao?”



Lời răn dạy này tuy đúng lý, nhưng… có nên nói thẳng ra như vậy không?



Lệ Quan Văn là người ngoài, nghe xong khóe môi co rút.



Bàng Kiêu vẫn cung kính hành lễ, thái độ không gần gũi, nhưng cũng rất tôn trọng, nói: “Đa tạ phu nhân dạy dỗ.”



“Ừm.” Bàng phu nhân dài giọng đáp một tiếng, chậm rãi bước xuống bậc thang, khi vừa tới trước mặt Lệ Quan Văn, thái độ của bà ta liền hoàn toàn biến đổi.



Khuôn mặt vốn tràn ngập vẻ giận dữ của bà ta trở nên tươi cười, giọng nói cũng không nghiêm nghị như khi nói với Bàng Kiêu: “Thực sự là thất lễ rồi. Lão thân mới đến phủ không lâu, còn chưa kịp chỉnh đốn, khắp phủ còn chưa đâu vào đâu, thực sự khiến công công chê cười.”



“Đâu phải như vậy, sức khỏe của lão phu nhân quan trọng, Thánh thượng cũng luôn mong thân thể lão phu nhân được khang kiện.”



Bàng phu nhân cười híp mắt: “Lão thân thô lậu, còn phải làm phiền Thánh thượng quan tâm, thật sự là vô cùng lo sợ. Xin Thánh thượng yên tâm, lão thân chắc chắn sẽ luôn khuyến cáo Vương gia, sau này sẽ không có những chuyện càn quấy như vậy xảy ra nữa.”



“Ồ, dù sao thì xin lão phu nhân cũng đừng nói như vậy.” Từ nãy đến giờ, Lệ Quan Văn đã thầm tán thán, vị lão phu nhân này rốt cuộc rất bản lĩnh, chồng chết đã bao nhiêu năm, vậy mà còn có thể nói như vậy với một vị Vương gia quyền cao chức trọng như Bàng Kiêu, người mà bà ta vốn không nhận làm thứ tử, cũng không có ơn dưỡng dục.



“Vương gia là cánh tay đắc lực của Thánh thượng, lần tay chúng ta đến đây, cũng là phụng chỉ xem xét thương thế của Vương gia. Nếu Bàng phu nhân không ngại, chúng ta bảo thái y tới khám cho Vương gia một chút.”



“Vậy xin đa tạ Thánh thượng quan tâm.”



Lệ Quan Văn liền đi gọi Mã thái y vào.



Cánh tay của Bàng Kiêu đã được băng bó, chỉ là trên miếng băng vẫn còn vết máu, thoạt nhìn đã đập vào mắt, lại thêm khóe miệng hắn còn một vết bầm tím. Cho dù không tận mắt thấy cảnh tượng hai người đánh nhau, Lệ Quan Văn cũng có thể tưởng tượng ra được lúc đó nhất định hai người đều ra tay rất nặng.



Đợi Mã thái y băng bó và đắp thuốc cho Bàng Kiêu xong, Lệ Quan Văn mới hành lễ, cung kính nói: “Vương gia, ý của Thánh thượng là phân phó nô tài hỏi ngài một chút, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”



Đôi mày kiếm của Bàng Kiêu xếch lên, giận dữ hừ lạnh nói: “Cái đồ vô liêm sỉ đó, đáng đánh! Đợi bản vương nắm được cơ hội, không thể không báo mối thù đâm một kiếm này!”



Rốt cuộc là dưới cơn tức giận của một người mang đầy sát khí trên chiến trường của Bàng Kiêu, Lệ Quan Văn sợ hãi rụt cổ lại.



Bàng phu nhân lại không hề sợ hãi trầm giọng nói: “Vương gia! Ngươi là thần tử, Quý Phò mã cũng là hoàng thân quốc thích, sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi không thuộc gia huấn của Bàng gia sao?”



Nghe vậy Bàng Kiêu cau mày, có thể thấy là cơn giận của hắn đã gần tới đỉnh điểm, nhưng hắn vẫn không phản bác.



Bàng phu nhân liền nói: “Rốt cuộc ngươi không có duyên phận được nuôi dưỡng trong phủ, lại học được cái thói vô lại ở đầu đường xó chợ, mẹ ngươi dạy dỗ ngươi cái kiểu gì vậy? Nếu sinh trưởng trong phủ, cũng không đến mức không có phép tắc như vậy! Nếu như phụ thân ngươi còn sống, thấy ngươi không có tiến bộ như vậy, ông ấy còn không đánh gãy chân ngươi sao!”



Lệ Quan Văn nghe vậy, suýt nữa quỳ lạy Bàng phu nhân luôn rồi.



Trong số những người không thân, cũng chẳng phải người quen của Bàng Kiêu, e rằng chỉ có Bàng phu nhân dám nói với hắn bằng lời lẽ như thế.



Đã kiềm chế cả buổi, rốt cuộc Bàng Kiêu không nhịn nổi nữa, tức giận trầm giọng nói: “Bàng phu nhân, bản vương kính trọng người, đó cũng là vì nể mặt phụ thân, người mà bản vương chưa từng gặp mặt, Bàng phu nhân cũng không nên được đằng chân lại lân đằng đầu!”



Bàng phu nhân ngẩn người.



Từ lúc tới phủ Trung Thuận thân vương, bà ta chưa bao giờ thấy Bàng Kiêu nổi nóng với mình!



Cũng chính vì Bàng Kiêu đối xử lễ độ với bà ta như vậy, luôn luôn nhường nhịn, cho nên Bàng phu nhân mới tự tin có thể dạy dỗ hắn.



Không ngờ, một người thường ngày trông có vẻ ngoan ngoãn vô hại, khi toát ra sát khí vốn chỉ có trên chiến trường lại đáng sợ đến như vậy.



Bàng Kiêu nói: “Trước kia, nếu không phải vì Bàng phu nhân ghen ghét, thì làm sao ta lại không có duyên được nuôi dưỡng trong phủ? Chuyện năm xưa, người biết rõ hơn ai hết, bản vương tôn trọng người, nhưng xin Bàng phu nhân một vừa hai phải. Năm đó mẫu thân ta đã bị người đuổi đi, còn bị Bàng phu nhân phái người ám sát, may mà bà mạng lớn mới trốn thoát. Từ lúc đó, bà ấy đã không còn quan hệ nào với phủ tướng quân của các người rồi!”



“Ta chưa bao giờ được các người thừa nhận. Tước vị của ta là dựa vào sự liều mình chiến đấu mà có được, chứ không hề dựa vào hào quang của Bàng gia các người. Hôm nay ta đối xử trọng hậu với Bàng phu nhân, đó là vì ta là người có tu dưỡng. Nếu Bàng phu nhân muốn tiếp tục gây khó dễ cho mẫu thân ta, xem mẫu thân ta như người tỳ nữ mà mình từng hãm hại, thì Bàng phu nhân sai rồi!”



“Bàng Chi Hi ta không có bản lĩnh nào khác, mà chỉ là một kẻ vô lại như Bàng phu nhân nói! Đến lúc ta giết ngươi, để xem ai có thể làm gì được ta!”



“Ngươi… ngươi…!” Mặt Bàng phu nhân tái nhợt, cũng không biết là tức giận hay là đang sợ hãi: “Ngươi quả thật là bất trị, tổn hại luân lý làm người!”



Bàng Kiêu lãnh đạm cười, quay đầu lại hỏi Lệ Quan Văn: “Chuyện hôm nay, đại tổng quản đều thấy rõ rồi chứ?”

Vietwriter.vn

Lệ Quan Văn cúi đầu nói: “Dạ. Nô tài vẫn quan sát kỹ càng. Vương gia, ngài có gì phân phó?”



Bàng Kiêu nói: “Ngươi nhìn rõ Bàng phu nhân cố tình gây sự với ta là được. Lát nữa ta vào cung xin gặp Thánh thượng, xin Lệ đại tổng quản làm chứng giùm cho bản vương.”



“Làm chứng?” Lệ Quan Văn không hiểu, hỏi: “Vương gia, ngài nghĩ…”



Bàng Kiêu nói: “Thánh thượng giúp Bàng gia ta tìm được Bàng phu nhân, bản vương rất là cảm kích. Chỉ có điều, Vương phủ của bản vương nhỏ hẹp, không đủ cho người hai nhà ở. Bàng phu nhân luôn làm khó làm dễ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta, còn vênh mặt hất hàm sai khiến mẫu thân ta. Bản vương chứng kiến những chuyện đó, cũng không biết vì sao trước kia mình chống lại chính sách tàn bạo của Bắc Ký. Hồi đó không chống lại Bắc Ký, thì bọn họ cũng không sống cuộc sống như thế này.”



Một nữ tử gây chuyện thị phi, đủ để toàn bộ gia tộc hỗn loạn. Bàng Kiêu không muốn giữ lại Bàng phu nhân, nhưng chuyện này ban đầu do Thánh thượng an bài, hắn buộc lòng phải tuân chỉ. Giờ đây, sau một thời gian dài chịu đựng, nhân lúc tâm trạng hôm nay không vui, hắn mượn chuyện này để nhổ cái gai trong Vương phủ.



Lệ Quan Văn nghe vậy, thầm giật mình.



Bàng phu nhân biến sắc, nóng nảy nói: “Ngươi có quyền gì đuổi ta? Nếu không có phụ thân ngươi, trên đời này làm sao có ngươi? Ta là thê tử được phụ thân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi nhất định phải nể mặt phụ thân ngươi mà giữ tròn hiếu thuận!”



“Đây là ý nghĩ của Bàng phu nhân ư?” Bàng Kiêu cười nhạt: “Hiếu thuận thì hiếu thuận, nhưng trong nhà có thuận thì mới gọi là hiếu, bản vương là người kiên quyết, nhất định sẽ không đổi ý. Nếu Bàng phu nhân tiếp tục ở lại Vương phủ, rất có thể sẽ tổn hại đến sức khỏe, lúc đó thì làm sao bản vương gánh trách nhiệm? Còn không bằng nhân lúc này cầu xin Thánh thượng ban ân, lập phủ đệ khác cho Bàng phu nhân ở.”