Cẩm Đường Quy Yến

Chương 368: - Chương 368THIẾT KẾ GẶP MẶT (2)




Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Bàng Kiêu lại như gương sáng. Đúng là Lý Hạ Lan có ý với hắn, nhưng Lý Hạ Lan chỉ là một tiểu cô nương, nếu không có người chống lưng che chở thì làm gì có can đảm thẳng thừng như vậy.



Bàng Kiêu biết, Lý Khải Thiên đang đổi một cách khác để ly gián quan hệ của mình và Quý Trạch Vũ.



Bởi vì vốn dĩ Lý Khải Thiên đã sợ mình và Quý Trạch Vũ bắt tay đối phó y.



Thật ra, nếu đặt mình trong vị trí của Lý Khải Thiên, nhất định hắn cũng sẽ lo lắng hai vị tướng lĩnh nắm binh quyền dưới tay liên thủ, chỉ là hắn sẽ không dùng thủ đoạn ghê tởm như Lý Khải Thiên.



Con người, có thể sử dụng mưu kế, nhưng không thể bỏ đi ranh giới đạo đức cuối cùng.



Nhưng Bàng Kiêu cũng biết, bây giờ Lý Khải Thiên cũng chỉ có thể dùng cách này để toan tính hắn, còn trên mặt nổi vẫn không thể trở mặt thẳng thừng. Nghi tỷ nhi nhà hắn đã giúp đỡ nghĩ cách, không chỉ giúp hắn tránh đi nguy hiểm, thành công nhập các mà trước mắt, hắn đã trở thành thân tín duy nhất của Lý Khải Thiên có chân trong nội các.



Nếu Lý Khải Thiên muốn đưa ra quyết sách gì vẫn cần tới một phiếu trong nội các của hắn, làm sao có thể làm quá tuyệt tình?



Nghĩ như vậy, Bàng Kiêu lập tức cảm thấy bảo bối nhà mình đúng là ngôi sao may mắn của hắn, chỉ cần nghĩ tới nàng, trong lòng hắn đã ngập vui vẻ hạnh phúc.



Khi Bàng Kiêu nói chuyện với Lý Khải Thiên trong ngự thư phòng, Lý Hạ Lan đứng trong khoảng sân phía ngoài, nhìn cửa điện đóng chặt với nét mặt lạnh tanh.



Lệ Quan Văn dẫn nội thị đứng dưới hành lang, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vờ như không hề trông thấy Lý Hạ Lan.



Nhưng dáng vẻ oán hận ấy của Lý Hạ Lan, làm gì có ai không trông thấy.



Lệ Quan Văn ở bên Lý Khải Thiên, điều thấy được biết được cũng nhiều hơn người khác, chỉ là tất cả đều phải đè nát bấy trong bụng. Nay thấy Lý Hạ Lan buồn bã như vậy, trong lòng Lệ Quan Văn cũng không khỏi thương thay cho vị Trưởng Công chúa điện hạ này.



Vào trong bàn cờ của Thánh thượng, chỉ khi làm một quân cờ đạt chuẩn mới có thể sống lâu, nếu không sẽ không thể có kết quả tốt.



Một gã thái giám của tiền triều như ông ta, vì cớ gì có thể làm tới chức thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám bây giờ? Còn không phải vì ông ta hiểu rõ đi theo Thánh thượng, điều quan trọng trước hết là trung thành, sau là răm rắp nghe theo. Trông dáng vẻ này của Trưởng Công chúa An Dương cứ như có thể trái lời Thánh thượng bất cứ lúc nào, thực sự là quá nguy hiểm.



Khi mọi người ai nấy đều có suy nghĩ riêng, trong điện bỗng truyền tới giọng hành lễ cáo lui của Bàng Kiêu.



Lệ Quan Văn vội dẫn nội thị bước lên mở cửa, lại có nội thị khác dâng cái áo khoác bằng gấm có viền cổ lông màu xám lên.



Bàng Kiêu nhận cái áo khoác, tiện tay đặt hờ lên đầu vai, khách sáo với Lệ Quan Văn một hồi rồi mắt nhìn thẳng thềm son, nhấc chân đi biệt.



Khi đi ngang qua Lý Hạ Lan, thậm chí còn không nhìn thẳng vào nàng ta lấy một cái.



Ánh mắt Lý Hạ Lan thì vẫn dính chặt vào người Bàng Kiêu, ngẩn ngơ ngắm bóng dáng hắn, đến tận khi bóng lưng cao lớn đẹp đẽ kia đi ra khỏi cửa viện, rời khỏi tầm mắt rồi mới đột nhiên tỉnh lại.



Bàng Kiêu lại cứ bỏ đi như thế!



Thậm chí còn không liếc nàng ta lấy một cái nào!



Lý Hạ Lan nổi cơn giận dữ, xách váy đuổi theo.



Hiềm nỗi Bàng Kiêu thân cao chân dài, lại vì nhận ra Lý Hạ Lan đang đi theo sau nên càng bước nhanh hơn.



Lý Hạ Lan dẫn cung nữ Hà Hương bám đuổi sát theo, khó khăn lắm mới gần hơn được một chút thì Bàng Kiêu lại bỗng bước chân nhanh hơn.



Bấy giờ Lý Hạ Lan mới kịp hiểu ra, Bàng Kiêu cố ý đi nhanh như thế, cố ý trốn tránh nàng ta!



“Kiêu ca ca!” Lý Hạ Lan khẽ gọi một tiếng, không tin Bàng Kiêu sẽ không để ý tới mình.



Nhưng Bàng Kiêu lại như không hề nghe thấy, còn chẳng buồn quay đầu lại.



Nỗi tủi thân trong lòng Lý Hạ Lan như cơn lũ tràn bờ đê, cơ hồ sắp nhấn nàng ta chìm nghỉm!



Tại sao?



Tại sao phải đối xử với nàng ta như thế?



Quý Trạch Vũ lạnh nhạt nàng ta, Hoàng huynh không quan tâm tới hạnh phúc của nàng ta, mẫu hậu còn khuyên nàng ta nhất định phải nghe lời Hoàng huynh hơn, cứ như nàng ta không phải con người mà chỉ là một vật phụ thuộc của người ta, chỉ là một công cụ!



Đến bây giờ, cả Bàng Kiêu cũng đối xử với nàng ta như thế!



“Kiêu ca ca!” Vừa tức giận vừa tủi thân, Lý Hạ Lan cất cao giọng, hét to khiến tuyết đọng trên mái hiên cũng rung động rơi xuống. Thái giám và cung nhân đứng dưới hành lang đều kinh hãi giật mình, thấy là Lý Hạ Lan thì vội vàng cúi thấp đầu nhanh chân lui ra, không dám nhìn kĩ.



Nhưng Bàng Kiêu vẫn sải bước về trước, không thèm để ý tới nàng.



Lý Hạ Lan xách váy, vừa chạy vừa gọi lớn: “Kiêu ca ca! Bàng Kiêu! Ngươi đứng lại!”



Nàng ta chạy tới hơi thở dồn dập, tóc nới thoa long, nhưng giọng nói thì lại càng lúc càng to dần.



Chân mày Bàng Kiêu cơ hồ chập cả thành một. Ở ngay trong cung mà Lý Hạ Lan cũng dám không chút kiêng kỵ, không biết giữ ý như thế!



Nàng ta không biết xấu hổ, nhưng hắn thì vẫn phải để ý đến quan hệ với Quý Trạch Vũ.



Bàng Kiêu đột ngột dừng bước chân, xoay người, lạnh lùng nhìn Lý Hạ Lan.



Lý Hạ Lan thở đứt quãng vì chạy, tóc và chuỗi ngọc đính bên tóc mai quấn chặt vào nhau, gương mặt cũng ướt đẫm mồ hôi, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.



Nhưng ánh mắt nàng, bởi do tủi thân và giận dữ mà lại sáng ngời hơn thường ngày.



“Kiêu ca ca! Sao huynh không để ý tới Lan Nhi?”



Bàng Kiêu cố nhịn ý muốn thẳng thừng lườm nàng ta, cúi đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm công chúa, vừa rồi thần đang mải nghĩ chuyện Thánh thượng giao cho, nghĩ tập trung quá nên không nghe thấy tiếng công chúa.”



Lý do này, Lý Hạ Lan không thể tìm nổi lời nào khiển trách.



“Được! Được lắm!” Lý Hạ Lan cắn răng nghiến lợi, hồi lâu mới nói, “Vậy bây giờ bản Công chúa lệnh ngươi dẫn ta tới tửu lâu ngồi một lát, uống với ta một ly rượu, ngươi đã nghe chưa?”



Bàng Kiêu mỉm cười đáp: “Thần đã nghe, nhưng chắc Trưởng Công chúa nói đùa rồi. Trưởng Công chúa muốn uống rượu, tất nhiên phải đi tìm Phò mã mới đúng, thần thì ai mà dám cơ chứ? Trưởng Công chúa chớ nên đùa thần.”



“Vậy ngươi là là người nào? Ngươi nói ngươi coi ta là người nào?”



Bàng Kiêu lùi về phía sau mấy bước, dáng điệu như né tránh bệnh dịch, “Trưởng Công chúa đừng nói đùa, thần và Trưởng Công chúa không có quan hệ thân thiết gì, người ăn nói làm việc như vậy, quả thực có chỗ không đúng với quy củ. Nếu để người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ hiểu lầm hay sao? Cho dù Trưởng Công chúa không quan tâm danh tiếng của mình thì thần vẫn cần có danh dự.”



“Ngươi! Bản Công chúa làm gì ngươi mà khiến ngươi phải tránh ta như tránh thú dữ hồng thủy như thế?”



“Trưởng Công chúa xin đừng càn quấy nữa, việc Thánh thượng giao cho quan trọng, thần cáo lui.”



Bàng Kiêu chắp tay không chút nể mặt, đoạn quay gót rời đi.



Lý Hạ Lan vẫn định đuổi theo, Hà Hương vội vàng kéo nàng ta: “Trưởng Công chúa, người đừng xúc động mà, nơi này là đường cung, người đến người đi nhiều, miệng lưỡi khó trách, ngộ nhỡ để lời đồn đến tai Phò mã thì chẳng phải sẽ dẫn tới hiểu lầm ư? Trưởng Công chúa xin hãy nghĩ kỹ lại.”



Lý Hạ Lan òa khóc như mưa, nức nở gạt lệ, “Ta còn để ý gì nữa? Một người hai người, chẳng một ai quan tâm ta! Bây giờ, cho dù ta có chết cũng chẳng ai thèm rơi một giọt nước mắt!”



“Người tuyệt đối đừng nói vậy, người là công chúa, kim chi ngọc diệp, là viên minh châu trong tay Thái hậu và Thánh thượng, sao lại có người không quan tâm.”



“Ngươi cút ngay! Chuyện của bản cung không cần ngươi lo!” Lý Hạ Lan gạt phắt tay Hà Hương ra, bưng mặt khóc lóc đi lên trước.



Hà Hương nhíu mày nhìn bóng lưng Lý Hạ Lan, thở dài lắc đầu.



Có một số việc, đến đứa nô tì như nàng ta cũng thấy rõ, tại sao Trưởng Công chúa vẫn không hiểu? Bây giờ mà làm ầm lên, há chẳng phải sẽ truyền ra cho tất cả cùng biết?



E rằng, đây cũng là mục đích của Thánh thượng?



Vừa nghĩ vậy, Hà Hương vội vàng lắc đầu, đuổi hết những suy nghĩ không nên có ấy đi. Nàng ta cùng lắm chỉ là một nô tì, làm gì có mạng hỏi tới chuyện của chủ, vẫn nên an phận mới có thể giữ được cái mạng này. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Nhưng trên đời, cây kim trong bọc nào mà không có ngày lòi ra?



Tin tức Trưởng Công chúa An Dương chặn Trung Thuận thân vương lại trên đường cung, khóc lóc bày tỏ, chưa đầy nửa ngày đã truyền khắp cả kinh thành.