Cẩm Đường Quy Yến

Chương 356: - Chương 356NGƯỜI MAI MỐI




Tần Nghi Ninh cũng không giục, bàn tay trắng nõn cầm bình trà rót cho Lý Nghiên Nghiên một chén trà, rồi đặt chén trà bên tay nàng ta.



Lý Nghiên Nghiên mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Thánh thượng đã ban thưởng phủ Quận vương, phủ Quận vương cách quý phủ cũng không xa, vừa mới chuyển nhà xong, ta liền nghĩ tới ngươi đang đi dạo ở nơi này. Dù sao chúng ta đều là người Đại Yên, tới đây rồi thì cho dù trước kia từng có những gì không thoải mái, bây giờ cũng đều là người một nhà rồi.”



Dáng vẻ của Lý Nghiên Nghiên rất dịu dàng, giống như dáng vẻ hiền hòa lúc gặp Tần Nghi Ninh trên núi Thường Xuân trước kia.



Trong lòng Tần Nghi Ninh thầm kinh ngạc, nhưng nàng cũng không lộ ra mặt, chỉ cười nói: “Thì ra Thánh thượng đã ban thưởng phủ đệ rồi. Ta ở trong phủ cả ngày, đều đã trở thành ếch dưới đáy giếng rồi, không biết gì chuyện bên ngoài. Còn chưa chúc mừng chuyển nhà, mà ngược lại, lại để Vương phi phải tới tận nhà, thật là hổ thẹn.”



Lý Nghiên Nghiên thấy Tần Nghi Ninh khách khí như vậy, thầm thở ra một hơi dài. Nghĩ lại vừa rồi là do mình suy nghĩ nhiều, câu nói của Tần Nghi Ninh “vinh dự cho kẻ hèn này” cũng không có ý châm biếm.



“Đâu có như vậy. Hôm nay tới Đại Chu, tình cảnh của mọi người đều rất gian nan, Tần tiểu thư không nói, ta cũng có thể hiểu được.”



Tần Nghi Ninh chỉ mỉm cười nhã nhặn. Đột nhiên nói ra những lời thổ lộ tình cảm như vậy, khó tránh khỏi phạm vào cái gọi là “thân thiết với người sơ giao”. Trước kia quan hệ giữa nàng và Lý Nghiên Nghiên chỉ là sơ giao, sau đó khi Lý Nghiên Nghiên vào cung, hai người liền trở thành kẻ địch, nàng biết rằng quan hệ giữa hai người không thể bỗng chốc trở nên thân thiết.



Lý Nghiên Nghiên thấy Tần Nghi Ninh không nói nhiều liền chủ động tìm đề tài tán gẫu. Đại khái hai người nói về sự phồn hoa của kinh thành Đại Chu, hoặc là về các loại vải vóc thời thượng, không đề cập tới chính sự.



Thấy Lý Nghiên Nghiên nói quanh co, Tần Nghi Ninh thực sự hơi sốt ruột, nhưng từ trước đến nay nàng rất kiên nhẫn, vẫn kìm nén được, bởi vậy Lý Nghiên Nghiên không nói ra, nàng cũng không hỏi, chỉ ngồi một bên tiếp chuyện, thỉnh thoảng xen vào một hai câu đúng lúc.



Lý Nghiên Nghiên nói đến miệng khô, lưỡi khô, nàng đã nói rõ ràng rồi “Ta tới tìm ngươi có việc cần thảo luận”, nhưng Tần Nghi Ninh lại không hề hỏi tới một câu.



Lý Nghiên Nghiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, trước kia khi còn ở Đại Yên, chiêu này của nàng ta dư sức đối phó với rất nhiều mệnh phụ, thế mà lại trở nên vô dụng với một cô nương mười sáu tuổi.



Thấy trời cũng không còn sớm, nàng ta không tiện ở lâu, chỉ có thể nói: “Ta có việc muốn bàn với ngươi.”



Rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa rồi sao?



Tần Nghi Ninh cười thầm nhướng mày, khoát tay với Ký Vân đang đứng hầu ở phía sau.



Đám Ký Vân liền lui ra.



Các tì nữ do Lý Nghiên Nghiên dẫn đến, cũng lui ra ngoài hành lang, canh chừng trước cửa phòng, đề phòng có người tới gần.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Vương phi có chuyện gì, xin cứ nói.”



Lý Nghiên Nghiên nói: “Thật ra lần này ta đến, là vì hạnh phúc cả đời của muội.”



“Ồ?” Tần Nghi Ninh nhướng mày cười nói: “Không ngờ bây giờ Vương phi cũng thích làm mai rồi sao?”



Đây là nàng ta đang giễu cợt mình?



Lý Nghiên Nghiên cố kiềm chế tâm trạng không vui, lễ độ cười nói: “Rảnh rỗi không làm gì mà, huống chi cũng không phải là người ngoài.”



Bằng ánh mắt nhu hòa, nàng ta nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Chuyện một thời gian trước đây muội phải chịu ủy khuất trong phủ Trung Thuận thân vương, Quận vương và ta đều có nghe nói. Vương gia thực sự rất đau lòng cho muội, thế nhưng hiện nay chúng ta đều thân bất do kỷ. Ta biết Tần tiểu thư là người có tính cách cao thượng, tâm tư sẽ không vì một chút vàng bạc mà lung lay dao động, bởi vậy lần này tới mai mối, ta cũng chưa mang đến.”



“Với quan hệ của chúng ta, ta sẽ không nói vòng vo. Hôm nay ta đến là vì chuyện của Vương gia và muội. Hiện nay bên cạnh Vương gia chỉ có ta và Cố Thường, các trắc phi thiếp thất còn lại, người thì bệnh chết, người thì mất tích. Vương gia thật lòng yêu thích muội, chỉ cần muội gật đầu, là Vương gia sẽ lập tức thỉnh ý chỉ của Thánh thượng, phong muội làm trắc phi.”



“Nhưng thật ra thì ta nghĩ rằng, là Vương phi hay trắc phi không quan trọng, mà quan trọng nhất là Vương gia thật lòng yêu thích muội. Ta biết Tần muội muội đã chịu nhiều cực khổ ở bên ngoài, hôm nay có thể có được một nơi chốn để đi về, có được một người thật lòng yêu thích muội, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.”



Tần Nghi Ninh ngồi ngay ngắn, vẫn điềm đạm nghe Lý Nghiên Nghiên nói, khiến Lý Nghiên Nghiên cũng không cách nào lập tức nhận ra nàng đang vui mừng hay đang khó chịu, trong lòng cũng càng lúc càng mơ hồ.



Tuy nhiên Lý Nghiên Nghiên vẫn kiên định nghĩ, Yên Quận vương đã dành ra một chỗ bên người cho Tần Nghi Ninh, cho nàng một mái nhà để nàng có thể sống yên ổn, như thế đã là một ân huệ to lớn rồi, chẳng lẽ nàng còn thấy chưa đủ ư?

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Từ hôm Cố Thường cố ý xúi giục trước mặt Vương gia, Lý Nghiên Nghiên có thể cảm nhận được, dường như sự yêu thích của Uất Trì Yến đối với Tần Nghi Ninh càng tăng lên.



Thay vì để Uất Trì Yến tự nói ra, hoặc là để nha đầu đê tiện Cố Thường kia lập công, chi bằng với tư cách là chính thê, nàng ta nên chủ động nghĩ cho hắn trước một bước. Với thân phận của Uất Trì Yến, nàng ta biết mình không cách nào ngăn cản nữ nhân vào cửa, vậy thì thà rằng làm thê tử hiền lành còn dễ dàng hơn.



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cụp hàng mi dài xuống, suy nghĩ một chút liền lắc đầu: “Ý tốt của Vương phi, ta xin ghi nhận trong lòng. Chỉ có điều, Vương phi cũng biết rõ chuyện trong triều chứ? Hiện tại ta đã không còn là tiểu thư khuê các trước kia, phụ thân ta làm quan tại triều, có rất nhiều việc không phải cứ muốn làm là có thể làm được. Ta là con em của Tần gia, cũng là như vậy.”



Lý Nghiên Nghiên nghe Tần Nghi Ninh nói một hồi, rốt cuộc có phần mờ mịt. Nàng ta cũng không rõ ý tứ cụ thể trong lời nói của nàng, nhưng ý từ chối thì rất rõ ràng rồi.



Chắc chắn Tần Nghi Ninh từ chối vào Vương phủ rồi!



Lúc này, trong lòng Lý Nghiên Nghiên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nói cho cùng, chỉ một mình Cố Thường làm bộ làm tịch cũng đã lấn át nàng ta rồi, nếu lại có thêm Tần Nghi Ninh vào phủ Quận vương thì sớm muộn gì vị trí Yên Quận vương phi của nàng ta cũng không giữ được.



“Tần muội muội đừng vội chối từ.” Lý Nghiên Nghiên thở dài: “Tuy Đại Chu rất tốt, nhưng vẫn rất khác so với chỗ của chúng ta trước kia. Nam nhân ở đây đều rất khỏe, nhưng lại thiếu nhẹ nhàng và chu đáo. Muội muội nên suy nghĩ kỹ một chút.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Vương phi không cần khuyên nữa. Thật ra từ lâu, ta đã xác định rất rõ ràng ý tứ của mình rồi, ta sẽ không gia nhập hoàng gia. Cho dù Yên Quận vương đã từng là hoàng đế, ta cũng không ưng thuận gả cho hắn.”



Nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, trong lòng Lý Nghiên Nghiên rất vui mừng.



Tần Nghi Ninh không ưng thuận thì nàng ta còn có hy vọng mà phấn đấu cho tương lai sau này.



Nếu Tần Nghi Ninh có thể nói giúp vài lời, Lý Nghiên Nghiên tin rằng cuộc sống sau này của mình và Yên Quận vương nhất định sẽ hạnh phúc, chỉ cần là một đôi uyên ương, cần gì mơ làm thần tiên?



Thế nhưng Lý Nghiên Nghiên cũng hiểu, Tần Nghi Ninh sẽ không có lý do gì để nói tốt cho mình trước mặt Yên Quận vương.



“Thôi được.” Lý Nghiên Nghiên đã nói hết lời. Yên Quận vương ám chỉ nàng ta tới mai mối, nàng ta cũng đã làm theo, thành công hay thất bại đã không còn nằm trong phạm vi suy xét của nàng ta nữa rồi.



Lý Nghiên Nghiên đứng lên, gật đầu nói: “Tần muội muội cứ cân nhắc đi nhé. Nói không chừng kế tiếp, Vương gia sẽ đến tìm muội.” Vừa dứt lời, giống như trêu ghẹo, nàng ta còn che miệng mỉm cười.



Tần Nghi Ninh mỉm cười, gọi Băng Đường và Ký Vân tới đỡ Lý Nghiên Nghiên đi ra ngoài.



Mãi đến lúc lên xe ngựa, Lý Nghiên Nghiên vẫn không quên nhắc nhở Tần Nghi Ninh: “Hiện nay sinh kế của quý phủ đang là giật gấu vá vai, nếu muội muội chịu đi theo bên người Yên Quận vương, chuyện khác chưa nói, chỉ riêng việc ăn uống cũng đã có thể tiết kiệm được không ít rồi.”



Một tiểu thư khuê các trước kia chưa từng biết đến nỗi lo thiếu tiền bạc, bây giờ ngay cả một cái cớ như vậy cũng có thể nói ra, đủ thấy sự túng thiếu của phủ Yên Quận vương, cũng cho thấy Yên Quận vương chưa từ bỏ ý định đối với Tần Nghi Ninh.