Cẩm Đường Quy Yến

Chương 351: - Chương 351GIA TỘC HỌ LỤC




Lão Thái Quân nhận lấy tấm thiếp kia, vẫn chưa mở ra ngay mà cầm lên nhìn kỹ, lại đưa bàn tay đeo nhẫn ngọc bích khẽ vuốt qua, khóe môi nở một nụ cười hài lòng và khoan khoái.



Rốt cuộc vẫn là Mông ca nhi mà bà ta thương yêu nhất có bản lĩnh! Từ khi trưởng tử của bà ta trở về, trong nhà xảy ra chuyện tốt liên tiếp, đầu tiên là chuyển nhà, con trai bà ta được Thánh thượng xem trọng, hôm nay ngay cả giới quyền quý Đại Chu cũng bắt đầu mời mọc, muốn kết giao với nhà bà ta rồi.



Chẳng phải điều này cho thấy, địa vị của Tần gia lại một lần nữa tiến vào hàng ngũ thượng tầng, người nhà bà ta sẽ không cần phải xem chừng sắc mặt người khác mà sống hay sao?



Điều lão Thái Quân sợ nhất đó là Tần gia thất bại ngay trong đời bà ta.



Nếu điều đó thật sự xảy ra, khi nhắm mắt, bà ta không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên Tần gia nữa.



Hôm nay thì ổn rồi, trong lòng bà ta cũng nhẹ nhõm.



Mọi người thấy lão Thái Quân khẽ vuốt ve tấm thiếp, dáng vẻ còn dịu dàng hơn so với lúc ở bên cháu trai, cháu gái, thì ai nấy đều có chút suy nghĩ.



Tần Nghi Ninh buồn cười lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ nghĩ cuộc sống của người nhà lại trở nên ổn thỏa, rốt cuộc tảng đá lớn đè nặng trong lòng lão Thái Quân đã rơi xuống.



Lão Thái Quân ngắm nghía tấm thiếp xong, mới mở ra xem nội dung, liền mỉm cười cảm khái: “Vị phu nhân của Trung Dũng Hầu này thật sự là một người nhã nhặn.”



Nhã nhặn?



Tần Nghi Ninh nhớ lại gương mặt xinh đẹp và dáng vẻ ngạo mạn của Lục phu nhân, thực sự là nàng không thấy hai chữ “nhã nhặn” kia có liên quan gì tới tính cách của nàng ta.



Người đàn bà kia không phải là một ngọn đèn cạn dầu, nếu nàng đến dự tiệc thì cần phải chuẩn bị ổn thỏa để đề phòng bất trắc.



“Lão Thái Quân nói đúng, chúng ta mới đến, có lẽ chúng ta cũng nên thân thiện với những người chủ động muốn kết giao với mình.”



Nhị phu nhân cũng nói: “May là đại bá đã trở về, bằng không thì giờ này chúng ta còn ở Nghênh Tân Quán, làm gì có chuyện tốt như thế này?”



Lão Thái Quân yêu thương Tần Hòe Viễn, đương nhiên thích nghe người khác khen ông: “Ngươi nói không sai, lúc này may mà có Mông ca nhi.”



Nhị lão gia và Tam lão gia liếc nhìn nhau, rồi đều im lặng cúi đầu dùng trà. Từ lâu rồi, hai người đã chấp nhận số phận của mình, không thể làm gì khác hơn khi biết lòng mẫu thân đã hoàn toàn thiên vị như vậy. Cũng may là đại ca đối xử với hai người rất tốt, hơn nữa ông ấy cũng thật sự ưu tú, hai vị đệ đệ này tuy có lúc cũng chua xót, nhưng không nảy sinh ý thù địch đối với Tần Hòe Viễn.



Hàn nhị nãi nãi lại nói: “Chỉ có điều, vị phu nhân Trung Dũng Hầu này cư xử cũng không thỏa đáng lắm, chỉ đưa thiếp mời Nghi tỷ nhi mà không mời các cô nương khác trong nhà chúng ta.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ nhìn Hàn nhị nãi nãi, vẫn chưa phản bác.



Trước kia, khi nàng hồi phủ, Tần Hàn đã trợ giúp nàng rất nhiều, hơn nữa ở chung lâu ngày, Tần Nghi Ninh nhận thấy Tần Hàn là một người vô cùng rộng rãi và thành thật, do đó nàng rất thân cận với người anh họ này. Mặc dù có lúc Hàn nhị nãi nãi cư xử hơi nhỏ mọn, nhưng nàng ta không phải là người xấu. Chỉ có điều, hôm nay nàng ta buột miệng nói mà không suy nghĩ kỹ như vậy, rốt cuộc sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.



Quả nhiên, khuôn mặt tươi cười của Tần Tuệ Ninh hơi khựng lại, Tần Tuệ Ninh cười khổ nói: “Nhị tẩu nói đùa, muội là dưỡng nữ, Bát muội là thứ nữ, đương nhiên hai người bọn muội đâu có được coi trọng như vậy, không thể danh giá được như Tứ tiểu thư rồi.”



Nghe vậy, Nhị phu nhân nhíu mày lườm Hàn nhị nãi nãi.



Tần ma ma đứng phía sau lão Thái Quân cũng thầm lắc đầu.



Bát tiểu thư liếc nhìn Tần Tuệ Ninh, hồn nhiên cười nói: “Chuyện đó không hề gì. Bỗng dưng người ta mời dự tiệc, có lẽ cũng vì đại bá phụ mà tới. Đại bá phụ chỉ có một mình Tứ tỷ là con gái dòng chính, Lục phu nhân chỉ đưa thiếp mời một mình Tứ tỷ, thì có gì là lạ?”



Câu nói mỉa mai của Bát tiểu thư khiến Tần Tuệ Ninh suýt nữa không kìm được cơn tức giận.



Nàng ta thật sự không hiểu Bát tiểu thư nghĩ cái gì. Hiện giờ, ngoài Tần Nghi Ninh, cũng chỉ còn lại Bát tiểu thư là tiểu thư đích thực của Tần gia, chẳng lẽ nàng ta không muốn ngầm cạnh tranh với Tần Nghi Ninh sao?



Với thân phận dưỡng nữ, Tần Tuệ Ninh không có cách nào khác, nếu không, nàng ta đã nghĩ biện pháp đổi đời, tẩy rửa nỗi nhục này rồi.



Nhị lão gia trầm giọng ho khan một tiếng, nói: “Bát nha đầu nói rất đúng. Mấy ngày nay, tuy rằng không phải may vá trợ giúp cho chi phí sinh hoạt, đám con gái các cháu nên ở trong nhà học thêu thùa mới là chính đáng, không có việc gì, các cháu không nên xen vào chuyện bên ngoài. Lời lẽ nhỏ nhen vừa rồi, may mà nói trước mặt người trong nhà, chứ nếu nói trước mặt người ngoài, thì chẳng lẽ không sợ bị chê cười sao?”



Nhị lão gia không ưa điệu bộ của Tần Tuệ Ninh, đương nhiên giọng điệu cũng nghiêm khắc.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Tần Tuệ Ninh bị quở mắng thì mặt đỏ tới mang tai, nóng bừng từng đợt, cúi đầu không dám nói gì, nhưng nước mắt tủi thân tràn mi.



Tần Nghi Ninh lắc đầu bất đắc dĩ, nếu nàng là Tần Tuệ Ninh thì lúc này nàng sẽ ngoan ngoãn chuẩn bị lấy chồng, nhất định là vì thể diện của Tần gia, người Tần gia cũng sẽ chọn cho nàng ta một vị hôn phu tốt, cả đời trải qua một cuộc sống yên ổn, chẳng phải tốt biết bao nhiêu.



Nhưng nàng ta không nhìn thấu suốt được sự việc, không từ bỏ hy vọng bước lên cao.



Lão Thái Quân đã nhất quyết nhận lời mời dự tiệc, cho nên Tần Nghi Ninh còn chưa kịp phản ứng, lão Thái Quân đã thúc giục nàng thay y phục.



Tần Nghi Ninh gọi Tiêm Vân tới, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc thì vị Lục phu nhân kia có địa vị như thế nào? Lần trước gặp nàng ta trong cung, ta thấy nàng ta còn có vẻ hơi lấn lướt Trưởng Công chúa An Dương, Trưởng Công chúa cũng phải gọi nàng ta là tỷ tỷ.”



Tiêm Vân ở kinh thành đã lâu, biết rõ chuyện ở nơi đây, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Cô nương có điều không rõ rồi, Lục phu nhân là con gái dòng chính của một chi thuộc Lục gia. Lục gia là đại thế gia đã ăn sâu bén rễ ở nước Bắc Ký hơn trăm năm, sản nghiệp trải rộng khắp nước, xem qua các ngành, các nghề, các mối quan hệ và năng lực thì không ai dám khinh thường.”



“Trước kia, lúc Thánh thượng khởi binh, nếu không có Lục gia ủng hộ về tài chính thì Thánh thượng đã không lấy được kinh thành này. Do đó, Thánh thượng cũng rất coi trọng Lục gia, ở bên ngoài, Lục gia có thân phận và địa vị rất cao.”



“Năm đó Lục phu nhân được gả cho Mễ tướng quân. À, chắc cô nương không biết, Mễ tướng quân là huynh đệ cùng chinh chiến và là bạn sinh tử với Vương gia và Định Bắc Hầu. Chỉ có điều, Mễ tướng quân xuất thân nông dân, hơn nữa dung mạo bình thường, lại lớn hơn Lục phu nhân mười mấy tuổi. Ngay từ đầu, Lục phu nhân đã không thích Mễ tướng quân, cho dù Mễ tướng quân rất thương yêu Lục phu nhân, nhưng nàng ta vẫn không thấy thỏa mãn, ỷ mình là người của Lục gia, Mễ tướng quân sẽ không làm gì được mình, vì thế nàng ta liền bắt đầu công khai nuôi trai lơ!”



“Trai lơ?” Đang thoa son, Tần Nghi Ninh khựng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ký Vân.



Ký Vân nói: “Cô nương đừng nghi hoặc, chuyện này là sự thật. Mễ tướng quân luôn phải “đội nón xanh”, về sau chết trận được truy phong làm Trung Dũng Hầu, Lục phu nhân trở thành Hầu phu nhân, hành động càng không kiêng nể gì cả. Bên ngoài rất nhiều người đều nói, sở dĩ Mễ tướng quân chết trận cũng vì bị Lục phu nhân chọc giận, đường đường là nam tử hán nhưng lại bị một người vợ như vậy đè ép không ngẩng đầu lên được, thế lực của nhà gái quá lớn, hơn nữa Thánh thượng rất coi trọng Lục gia, Mễ tướng quân muốn giải thoát, chỉ có thể chết mà thôi.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy lặng người, hồi lâu mới gật đầu, cảm khái nói: “Nàng ta thật sự là một nữ tử lợi hại.”



Loại người không biết đâu là giới hạn như vậy, nàng cần phải cẩn thận một chút mới được.



Trang điểm và ăn bận ổn thỏa, Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Ký Vân và Tiêm Vân, ngồi xe ngựa tới phủ Trung Dũng Hầu.



Mới tới trước cửa phủ, liền có tì nữ nhanh nhảu bước tới hành lễ: “Là Tần tiểu thư sao? Phu nhân đặc biệt sai nô tỳ tới đón tiểu thư đi vào.”