Cẩm Đường Quy Yến

Chương 292: - Chương 292TRONG NÚI SÂU (2)




Từ lời đối thoại của mấy người truy sát hôm qua, Tần Nghi Ninh phân tích ra vài điểm.



Thứ nhất, từ giọng nói của bọn họ, có thể phán đoán, họ là người Đại Chu phương bắc.



Thứ hai, bọn họ theo lệnh một vị “Hầu gia”, tới đây chặn giết người của Tần gia.



Thứ ba, những người này ở lại trên núi lục soát, nếu không giết được người của Tần gia, sợ là họ không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ.



Thứ tư, với võ nghệ của họ, khi những người này đánh nhau với Hổ Bí quân hộ tống hàng thần, mặc dù không thể thắng thế, nhưng cũng không kém bao nhiêu.



Như vậy, vấn đề là, những người này được tổ chức chặt chẽ, võ nghệ lại không thua Hổ Bí quân, rốt cuộc là đơn vị quân đội nào?



Vị “Hầu gia” hạ lệnh giết người của Tần gia, là ai?



Trơng triều đình Đại Chu còn có vị Hầu gia nào có bản lĩnh điều khiển hai ba trăm quân nhân có thân thủ rất cao tới giết bọn nàng?



Tần Nghi Ninh không cho những người này là do hoàng đế Đại Chu phái tới.



Hoàng đế Đại Chu muốn hàng thần Đại Yên tới giúp mình cân đối hai phe thế lực trong triều. Nếu không cần tới hàng thần, thì ban đầu y không cần chiêu hàng, cũng hoàn toàn không cần nửa đường phái người tới giết.



Bởi vậy, cuộc chặn giết lần này, nhất định là do một vị Hầu gia quyền cao chức trọng, nắm giữ binh quyền, đã giấu hoàng đế Đại Chu, ra lệnh thực hiện.



Trong đầu Tần Nghi Ninh có một đáp án.



Chẳng lẽ đó chính là Định Bắc Hầu trước kia kết bái huynh đệ với Bàng Kiêu và Chu đế?



Nhưng chẳng phải Định Bắc Hầu đã dẫn Long Tương quân đóng quân ở biên giới Đại Chu và Tác - ta hay sao? Sao người của hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này?



Nếu thích khách chỉ nhằm vào người của Tần gia, thì vì sao đám thổ phỉ giả mạo này giết nhiều người vô tội ở đầu đội ngũ như vậy?



Nếu không phải nhằm vào Tần gia, thì vì sao hai tên thích khách kia lại nói như vậy?



Đủ loại ý nghĩ xuất hiện trong đầu mà trong lúc nhất thời, nàng chưa thể sắp xếp rõ ràng, nhưng có một điều nàng có thể xác định chắc chắn, đó là thời gian này, nàng phải lẩn trốn thật kỹ, tuyệt đối không thể xuống núi.



Đám thích khách này phụng mệnh mà đến, nếu không mang được đầu người về thì không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, cho nên nhất định bọn chúng sẽ còn xuất hiện.



Nàng chỉ có một mình, lại đánh không lại bọn chúng, chỉ có thể lẩn trốn.



May là nàng có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi, mặc dù đang là mùa đông giá rét, cỏ cũng không sống nổi, nhưng Tần Nghi Ninh tự tin rằng mình có thể chống chọi được.



Chỉ có điều, vừa nghĩ tới nhất định hôm nay Liêm Thịnh Tiệp sẽ tức đến giậm chân đấm ngực, Tần Nghi Ninh cảm thấy vui sướng trong lòng.



Liêm Thịnh Tiệp phụng chỉ tiếp nhận thư đầu hàng, một khi đã dẫn theo Yên Quận vương và đám hàng thần hồi kinh, đương nhiên lão phải bảo vệ chu đáo.



Thế nhưng dọc đường, đoàn người lại gặp phải sự việc bi thảm tới mức này, Chu đế mà biết, không những long nhan tức giận, mà quan trọng hơn chính là khuôn mặt già của Liêm Thịnh Tiệp cũng không biết chui vào đâu cho đỡ thẹn.



Liêm Thịnh Tiệp vẫn luôn đối đầu với Bàng Kiêu, lần này, ban đầu lão ta làm mật sứ, lợi dụng nàng dẫn dụ Bàng Kiêu mắc câu, khi kế hoạch thất bại, lão lại trắng trợn cướp đi vinh dự tiếp nhận Đại Yên đầu hàng của Bàng Kiêu.



Hiện tại còn để lại cho lão một trăm người của Hổ Bí quân, vậy mà lão còn để bị một đám thổ phỉ đánh úp giữa đường, hơn nữa còn để nhiều hàng thần và gia quyến bị chém giết như thế.



Lần này, cho dù Liêm Thịnh Tiệp có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng trước mặt Chu đế.



Thuộc hạ của vị “Hầu gia” kia đã giả dạng thành thổ phỉ mà đến, thì nhất định sẽ không để Chu đế nắm thóp của mình.



Việc Liêm Thịnh Tiệp tiếp nhận hộ tống không thành, còn bị đám “thổ phỉ” ô hợp chém giết một trận không thể chống đỡ, nhất định sẽ bị gièm pha, không thể giấu nhẹm được.



Vừa nghĩ như vậy, Tần Nghi Ninh như thấy tình cảnh của Liêm Thịnh Tiệp trước mắt, phiền muộn trong lòng rốt cuộc cũng giải tỏa được phần nào.



Đã hạ quyết tâm, nàng liền đi tìm đồ ăn.



Không có dụng cụ, nàng bẻ một cành cây thích hợp thay thế, còn tìm được nhiều sợi mây khô để làm bẫy bắt những con thú nhỏ.



Chỉ có điều, nàng không có dụng cụ, lại muốn săn bắt ở trên núi đầy tuyết mùa đông, thực sự không phải chuyện dễ dàng.



Tần Nghi Ninh mất cả ngày đi tìm thức ăn.



Mùa đông không có rau rừng, cũng không có quả dại để hái, muốn bẫy chim thì không có lưới cũng không có mồi, muốn bắt vài con thú nhỏ bằng cái bẫy nhỏ của nàng thực sự khó như lên trời.



Nàng chịu đựng cơn đói, rất chú ý tìm kiếm trong rừng, không bắt được con mồi nào nhưng lại phát hiện bốn xác chết.



Bốn xác người kia đều chỉ còn xương trắng, quần áo của ba người trong số đó còn có thể loáng thoáng nhận ra được là quân phục Đại Chu, người còn lại mặc quần áo dân thường. Từ tư thế và vị trí nơi họ ngã xuống, cùng với cánh tay và đầu bị chém đứt rời, Tần Nghi Ninh xác định đây là một người địch ba, rốt cuộc đồng quy vu tận.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Chiến tranh loạn lạc nhiều năm, bi kịch như thế xảy ra khắp nơi, không ngờ ở một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này cũng gặp được trường hợp như vậy.



Tần Nghi Ninh rất bùi ngùi.



Nhưng rất may cho nàng, đó là bên cạnh những thi thể này có binh khí có thể sử dụng được!



Tần Nghi Ninh nhặt một thanh khảm đao lên, một đoản kiếm, hai thanh chủy thủ, một đoạn dây thừng, một túi đựng nước rỗng không, còn có mấy cái túi nhỏ, không biết đựng thuốc gì.



Tần Nghi Ninh nhặt lên tất cả những gì có thể sử dụng được rồi mới tiếp tục đi tìm thức ăn.



May mắn là không bao lâu sau, Tần Nghi Ninh tìm được nguồn nước, là một dòng suối nhỏ chưa đóng băng. Vất vả lắm tới lúc chạng vạng, nàng mới bắt được một con ếch ngủ đông, quay lại lều của mình để nướng ăn.



Thảo nào, người trên thế giới này sẽ không từ thủ đoạn tranh đoạt quyền lực và tiền tài.



Chỉ có được hai thứ này, người ta mới có thể sống thoải mái.



Tuy nhiên, dù cuộc sống này không dễ chịu, nhưng Tần Nghi Ninh cũng vui vẻ chịu đựng. Ngửi mùi thịt ếch nướng thơm ngào ngạt, Tần Nghi Ninh lạc quan nghĩ: “Hôm nay rất may mắn, ngày mai biết đâu có thể bắt được thỏ rừng, lúc đó sẽ không sợ chết đói.”



Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân giẫm trên tuyết.



Tần Nghi Ninh sợ hãi, suýt nữa ném con ếch trong tay đi, vội cầm lấy thanh đoản kiếm nhặt được trong tay, cảnh giác nhìn về phía có tiếng động.



Đúng lúc này, một trận gió lớn thổi qua, lùm cây lay động, một bóng đen dường như mình đầy lông lá bù xù, cao chừng ba xích lập tức chạy ra xa.



Là con vật gì?



Tần Nghi Ninh tập trung tinh thần lại, chăm chú nhìn về phía đó một lát, cũng không phát hiện có thú dữ, mới thở phào nhẹ nhõm.



Tần Nghi Ninh lại nghĩ, may mà nàng không gặp phải sói hoang.



Ăn xong con ếch nướng trên thực tế không có bao nhiêu thịt, cũng không có mùi vị gì, Tần Nghi Ninh cảm thấy cả người ấm áp hơn trước rất nhiều.



Nàng bắt đầu trải cỏ khô trong cái ổ của mình.



Đúng lúc này, dường như nàng lại nghe thấy một loạt tiếng sột soạt rất nhỏ, bằng khóe mắt, nàng lại nhìn thấy một bóng đen chạy vụt đi.



Lần này Tần Nghi Ninh cảm thấy rất căng thẳng.



Đó là con vật gì? Vì sao tốc độ của nó nhanh như thế? Giống như một con báo mạnh mẽ vậy!



Mặt Tần Nghi Ninh không đổi sắc, cầm mấy binh khí nhặt được trên tay, lại vội vã cầm lấy một cành cây cháy trong đống lửa làm đuốc. Nếu đó là một con vật nhỏ thì nhất định nó phải sợ lửa.



Cứ đứng trong tình trạng giằng co như vậy một lát, nhưng con vật nhỏ kia không xuất hiện nữa.



Tần Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nó đã chạy xa rồi.



Nàng lại tiếp tục trải cỏ khô cho cái ổ của nàng.



Đúng lúc này, Tần Nghi Ninh chợt có cảm giác phía sau lưng có vật gì đó.



Đột ngột quay đầu lại, nàng thấy có một bóng đen đi tới vùng phụ cận.



Đó là một đứa bé chừng bảy tám tuổi, mặc đồ bằng da thú dày, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, tóc rối bù. Lúc này, nó đang đặt một con thỏ rừng da lông bị cháy dở xuống cạnh đống lửa của nàng.



Có lẽ không ngờ nàng đột nhiên quay đầu lại, đứa bé kia hoảng sợ, mắt trợn tròn.



Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói: “Ồ, ngươi…”



Nhưng nàng còn chưa dứt lời, nó đã xoay người lại bỏ chạy nhanh như gió.



Tần Nghi Ninh giật mình tỉnh ngộ, “con thú nhỏ” mà nàng nhìn thấy lúc nãy, chính là đứa bé này!