Cẩm Đường Quy Yến

Chương 281: - Chương 281GIÃI BÀY (1)




Tần Nghi Ninh ngồi thẳng người nhìn ngó bốn phía, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia giữa những lều trại và binh lính.



Khoảng cách ngày càng gần, từng khuôn mặt cũng dần rõ ràng trong mắt nàng.



Nàng trông thấy Hổ Tử và Ký Vân với nét mặt ngập tràn niềm vui, liền đó thấy được bóng dáng mặc chiến bào đen tuyền xông vụt từ trong lều ra, đứng im thin thít sau lưng Hổ Tử.



Thấy người ngang ngược tàn bạo xưa nay mà giờ lại mang dáng vẻ ngơ ngác vì quá đỗi vui mừng, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười.



Bàng Kiêu cố ép mình đứng yên tại chỗ, không muốn để lộ ra dáng vẻ không ổn trọng, nhưng tâm tình kích động trong lồng ngực lại khiến tim hắn đập thình thịch như đã chém giết cả ngày trên chiến trường. Không, có lẽ kể cả khi vừa trải qua cả ngày trời chém giết thì cũng không thể đập mạnh được đến vậy.



Nhìn thấy nụ cười như hoa nở của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu thấy tim mình như bị ai cào gãi, rồi chính hắn cũng bất giác cười theo. Nếu không phải xung quanh quá đông người, hắn đã đập vỡ tan dáng điệu chủ soái, chạy tới đó như bay.



Cứ thế vừa đè nén cõi lòng đang sung sướng khó giữ, Bàng Kiêu vừa cố ra vẻ bình tĩnh nghênh đón.



Tuy những binh lính của Hổ Bí quân xung quanh không nhìn ra sự khác thường của chủ soái nhà mình, nhưng Hổ Tử thường xuyên tiếp xúc gần với Bàng Kiêu thì đã cười thầm khó nén.



Vương gia, người đi nhanh thật luôn đó!



Vương gia, tay người siết chặt như vậy là đang căng thẳng hay muốn đi đánh người ta thế hả?







Tên thái giám trên chiếc xe la kéo vừa trông thấy một nam tử thân hình cao lớn, khí thế ép người xông thẳng tới trước mặt, nghĩ đoán chắc tám phần vị này chính là sát thần họ Bàng rồi, liền hoảng hồn thiếu chút nữa són luôn ra quần, tay chân cứng ngắc dừng xe, nhảy xuống quỳ ở một nơi cách xa, trán dính sát đất, run như cầy sấy.



Bàng Kiêu làm gì còn thời gian rảnh rỗi ngó tới những người khác nữa? Lúc này, cả trong lòng và trong mắt hắn cũng chỉ còn có một mình Tần Nghi Ninh.



“Nàng tới rồi.”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu, liền đó xuống xe, định hành đại lễ: “Tham kiến Vương gia.”



Bàng Kiêu không nhìn nổi nàng chịu nửa phần thiệt thòi, không đợi nàng khuỵu gối đã nhanh tay nâng người dậy kéo đến bên mình, lấy cái vòng tay đậu đỏ có nút thắt hình hoa mai từ trong lồng ngực ra đeo lại lên tay nàng, còn cẩn thận thắt thành một cái nơ bướm nhỏ rất xinh.



Tần Nghi Ninh ngước đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong mi mắt dần tích tụ hơi nước mờ.



Bàng Kiêu đặt bàn tay trắng trẻo của nàng vào giữa bàn tay ngăm ngăm chai sạn của mình, vuốt tóc nàng vẻ trìu mến: “Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói.” Dứt lời liền kéo tay Tần Nghi Ninh đi về hướng quân doanh.



Mắt thấy Vương gia nhà mình sung sướng dắt tay tiểu mỹ nhân quay về, còn tiểu nương tử thì yếu đuối yêu kiều, những binh lính Hổ Bí đều không hẹn mà cùng dạt ra nhường đường cho hai người.



Đợi đến khi vào rồi mới nhận ra, không ngờ vị mỹ nhân áo vải cài trâm này lại chính là người trong buổi hòa đàm khi xưa.



Còn có người nhớ được khi xưa Vương gia nhà mình trung y nửa hé, chống hông phóng đãng buông câu “Sớm muộn gì cũng là người của ông đây!”



Còn có Tinh Hổ vệ nhớ được khi trước Vương gia dẫn họ vào kinh thành, nhớ phi vụ “cướp pháp trường” trước cổng thành khi ấy.



Vương gia quả là đàn ông thứ thiệt, hán tử chân chính! Kiểu nữ nhân nào mà không có được? Giờ nhìn mà xem, mỹ nhân vốn đã theo Vương gia sẵn rồi!



“Hay! Hay lắm! Vương gia uy vũ! Vương gia uy vũ!” Những tiếng kêu ồn ào xung quanh tựa như cuối cùng đã kịp bắt nhịp truyền tới. Các tướng sĩ vỗ tay khen tay, miệng la hét, toàn quân sục sôi.



Bàng Kiêu không ngăn cản, còn thoải mái nói cười với mấy phó tướng đứng cạnh đó: “Đây là Vương phi của các ngươi, đợi đến hôn lễ nhớ đến thỉnh an nàng!”

Vietwriter.vn

“Vâng, Vương gia!” Đám phó tướng đều cười thi lễ, “Đến lúc đó nhất đúng sẽ mang một món quà cưới lớn!”



Bàng Kiêu cười sang sảng, nắm tay Tần Nghi Ninh kéo vào trong lều.



Tiếng kêu náo nhiệt phía ngoài càng lớn hơn.



Tần Nghi Ninh nghe tiếng Hổ Tử từ ngoài truyền tới, “Biến đi, biến đi, nên làm cái gì thì mau đi làm cái đó đi, đừng có ở đây quấy rối. Chuyện Vương gia giao cho các ngươi đã làm xong hết chưa…”



Tần Nghi Ninh xấu hổ tới mức chỉ muốn đào đất chui xuống, những người này còn không biết sẽ suy đoán tình hình trong lều thế nào đâu.



“Vừa nãy nói gì thế hả, ta nói muốn gả cho chàng hồi nào chứ.” Tần Nghi Ninh rút bàn tay bị nắm về, quay phắt người đi, không chịu nhìn hắn, “Ta đi vén màn lên.”



“Từ từ đã.” Nhìn bóng lưng gầy gò của nàng, Bàng Kiêu đau lòng ôm lấy nàng từ phía sau, môi đặt trên vành tai, hõm cổ và gò má nàng.



“Nàng không gả cho ta thì còn gả cho ai? Dù sao ta mặc kệ, tất cả mọi người đều biết nàng là của ta rồi. Nàng là người do Hoàng đế của nàng phái người đưa tới, dù là người Yên triều cũng sẽ không dám nói một chữ không.”



Tần Nghi Ninh bị Bàng Kiêu giam cứng trong lồng ngực, môi hắn hơi khô, đã đóng cả vảy, chạm vào vành tai nhẵn mịn và da thịt trên cổ khiến nàng hơi run run. Trong lúc thân thể tê tái, Tần Nghi Ninh vặn người nói: “Đừng có sát vào nữa, bên ngoài còn có người đấy.”



“Nói vậy tức là, đợi đến lúc không có ai thì có thể mặc ta muốn làm gì cũng được hả?” Bàng Kiêu thoáng sửng sốt, phả làn hơi nóng hôi hổi và vành tai đã đỏ gay của nàng, khiến nàng chôn cả mặt vào vai mình.



Mặt Tần Nghi Ninh đã đỏ hết mọi chỗ: “Chàng đúng là, miệng lưỡi hư hỏng, ta không muốn nói chuyện với chàng nữa.”



“Không nói nữa, vậy làm ít chuyện khác nhé? Nàng vừa mới mắng ta miệng hư, vậy thì kiểm tra giúp ta xem, xem có phải hư thật hay không.”



Bàng Kiêu nắm cứng vai nàng, cúi đầu tìm kiếm đôi môi nàng, vội vàng đè lên, sốt ruột mút mát, tìm kiếm mọi nơi nhạy cảm trên môi nàng.



Đây không phải lần đầu tiên họ hôn nhau, nhưng lại là lần Bàng Kiêu hôn nhiệt tình nhất.



Tần Nghi Ninh hệt như một phiến lá bị gió cuốn đi, bị sóng lớn ngập trời đẩy lên đỉnh rồi lại bị dập xuống làn nước, theo bản năng vươn cánh tay như ngó sen bám chặt lấy cổ hắn.



Cơ thể yêu kiều dán sát vào cơ thể nóng cứng như sắt nung của hắn. Hai tay Bàng Kiêu vuốt ve trên lưng nàng, liền đó đỡ mông nàng bế nàng lên.



Để không bị ngã xuống, Tần Nghi Ninh chỉ đành vòng chân quặp chặt hông hắn, nhưng tư thế này thật sự quá mập mờ, nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng lại vừa e sợ, nhưng hiềm nỗi đôi môi đã bị hắn xâm chiếm tuyệt đối, chỉ có thể co nắm tay đấm vào vai hắn, cố sức đẩy hắn.



Bàng Kiêu bị đánh mà sung sướng toàn thân, mặc cho nàng đánh tới đau tay cũng không chịu thả ra, mãi đến khi khiến đôi môi hồng của nàng sưng đỏ vì bị giày vò mới thoáng buông lỏng, còn mổ thêm hai cái chưa đã thèm.



Mặt Tần Nghi Ninh đỏ bừng, hơi thở hổn hển, cụp mắt không nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng còn không buông ta ra?”



Giọng nói nàng còn uyển chuyển êm ái hơn cả ngày thường. Mỹ nhân trong ngực thơm như lan, khiến cho tâm trí Bàng Kiêu rối ren quánh đặc, chỉ hận không thể lập tức làm những chuyện nên làm.



Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn không phải loại người ẩu tả làm càn như thế. Hắn coi Tần Nghi Ninh như trân bảo, tự nhiên cũng sẽ không coi khinh như đại đa số nam nhân vốn coi khinh nữ nhân đương thời. Sự tôn trọng của hắn với Tần Nghi Ninh khiến Bàng Kiêu tuy tình ta đã rõ nhưng vẫn giữ lễ nghĩa đúng mực.



“Được rồi, còn ôm nữa thì sẽ có chuyện thật mất.” Bàng Kiêu đặt nàng lên chiếc giường của mình, còn không quên trêu đùa một câu, lại hôn một cái lên trán nàng, kế đó mới ngồi xuống bên cạnh.



Tần Nghi Ninh yên lặng nhích người sang bên cạnh, mới nói: “Không ngờ chàng còn biết dùng biện pháp này để giúp ta thoát thân, chẳng lẽ không sợ Hoàng thượng sẽ trút giận lên mình à?”



“Trút giận thì thế nào? Ta mà sợ hắn à?” Bàng Kiêu cười khẽ thành tiếng, kéo tay nàng sang, nghịch chuỗi vòng trên tay nàng: “Mấy ngày này vất vả cho nàng rồi, Ký Vân và Băng Đường đã nói cả cho ta. Rốt cuộc vẫn là lỗi của ta, hại nàng chịu đói chịu khổ.”