Cẩm Đường Quy Yến

Chương 266: - Chương 266ĐƯỜNG LUI




Tần Nghi Ninh nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Hiện nay thế cục đã đến lúc nguy ngập hơn hết, vừa rồi Chung đại chưởng quỹ đã cho người tới báo, cả kinh thành đã bị binh mã Đại Chu bao vây kín kẽ tầng tầng. Trước kia là quân binh của ta canh giữ cửa thành, không cho phép bách tính đi ra, còn giờ là người của ta đều bị kinh khiếp ẩn trốn trong thành, giữ vững cổng thành, cho dù có muốn thả người đi cũng không đi được.”



Người cả nhà nghe đều lo lắng đến trắng bệch mặt mày, nhất thời có loại cảm giác như mây kín phủ kín kinh đô, thành lầu nghiêng ngả.



“Vậy thì phải làm sao mới được đây, đất nước này có phải sắp mất rồi?” Lão Thái Quân sợ tới nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt.



Tần ma ma vội dâng khăn tay lau nước mắt cho lão Thái Quân.



Nhị phu nhân nói: “Nghi tỷ nhi, nếu thật như vậy, đáng lý chúng ta phải cố giữ ở nhà mới phải chứ. Giờ ta sắp dọn nhà, phải dọn đi đâu đây?”



Tần Nghi Ninh đáp: “Nhị thẩm, việc chúng ta nên làm bây giờ không phải cố giữ, mà là nhất định phải rời khỏi nơi này. Thẩm nghĩ thử xem, nay cửa thành đã đóng kín, lương thảo trong thành e cũng phải đưa ra cho binh lính ngoài tiền tuyến trước tiên, lại thêm là hiện chúng ta còn có ba mươi hai vạn lính giữ thành, lương thảo phải tiêu hao hết bao nhiêu?”



“Tình hình của dân chúng còn khó khăn hơn cả binh sĩ thủ thành. Không mua nổi lương thực, lại không trốn được khỏi thành, nếu Hoàng thượng không mau chóng tìm ra biện pháp thực tế để giải quyết, e bạo động sẽ không còn bao xa. Nếu bách tính hóa thành bạo dân, mọi người nghĩ xem, họ sẽ càn quét nơi nào trước tiên? Kho lương? Quan phủ? Hay là những thế gia đại tộc trong kinh thành?”



“Việc này, không thể như vậy được.” Tôn thị run tay cố siết chặt cái khăn tay, “Nhà chúng ta vẫn còn hộ vệ…”



“Chỉ vài người sao địch lại toàn dân. Hộ vệ cũng vô dụng.” Tần Nghi Ninh mím môi đáp, “Phụ thân là danh nhân, con lại tuân lệnh tu hành, danh tiếng của nhà ta đã quá cao. Bạo dân xông vào, cả nhà ta đều sẽ không thể trốn thoát. Huống hồ, con còn có một suy tính khác.”



Ánh mắt Tần Nghi Ninh đưa về phía lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tôn thị, thấp giọng nói: “Lương thực nhà ta tồn trữ cũng không nhiều. Cố thủ ở đây, chẳng những phải đối mặt sự đánh cướp trả thù của bạo dân mà sau khi ăn hết lương thực, chúng ta phải làm sao đây? Trong thành, sớm thôi sẽ không thể mua được lương thực nữa.”



“Trời ạ!” Lão Thái Quân hoảng sợ khóc lớn, “Trước có sói sau có hổ, giờ chúng ta phải sống thế nào đây! Cái đám trời đánh này, hôn quân giấu tiền giấu bạc không cho mọi người mua được lương thực, không phải chính là con ta nghĩ cách giải quyết vấn đề lương thực của bọn chúng ư? Bọn chúng không biết ơn thì thôi, thế mà lại còn muốn trả thù chúng ta!”



Tôn thị và Nhị phu nhân cũng đều sợ hãi sụt sùi.



Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đã nước mắt lã chã từ lâu.



Hàn nhị nãi nãi vừa mới mang thai ba tháng, lúc này cũng sợ đến nôn luôn tại chỗ, khiến mọi người đều phải lo lắng thay.



Tần Nghi Ninh vội trấn an mọi người, nói: “Vậy nên con mới nói, bây giờ nhân lúc bạo loạn chưa xảy ra, chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc, mang hết những thứ đáng giá và có thể dùng được theo con tới núi Thường Xuân.”



Mọi người đều đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh, trong mắt đầy ắp sợ hãi với hành trình chưa biết trước.



Tần Nghi Ninh nói: “Trong biệt viện trên núi Thường Xuân, con có nuôi rất nhiều lưu dân, mọi người còn nhớ chứ? Lương thực của họ, con vẫn luôn dùng tiền bạc của Chiêu Vận Ti để cung ứng, bọn họ cảm kích con, mọi người hãy đi theo con, những lưu dân trong Ninh Uyển nhất định sẽ bảo vệ chúng ta khỏi sự tấn công của bạo dân.”



“Quan trọng nhất là, mọi người cạn lương thực, chúng ta không mua thêm được nữa thì vẫn có thể dựa núi ăn núi. May là giờ không phải mùa đông, lên núi có thể săn thú, đào rau củ dại, xuống sông bắt cá, lên cây bắt chim, có thế nào cũng không chết đói được.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh lại ung dung bật cười: “Mọi người có thể yên tâm, con đã sống cuộc sống trên núi như vậy tận sáu năm đấy, mấy chuyện săn thú bắt chim đã làm thuận tay lắm rồi, cho dù nuôi cả nhà chúng ta cũng không thành vấn đề. Nhất định sẽ không để mọi người chết đói.”



Mọi người đang buồn bã nức nở, nhưng nhìn Tần Nghi Ninh lạc quan đến vậy, lần đầu tiên cùng sinh ra cảm giác thực lòng xót xa cho nàng.



Người như họ vẫn luôn sống trong Tần gia, có tiền hầu người hạ chở che, qua những ngày không lo cơm áo.



Vừa nghe nói trong thành sắp không thể mua được lương thực, họ đã luống cuống tay chân, hoàn toàn không nghĩ ra phải sống những ngày tiếp theo thế nào.



Nhưng Tần Nghi Ninh, ngay từ khi mới tám tuổi đã không tránh được phải đối mặt với khó khăn thế này. Không ăn không uống, một đứa bé lẻ loi sinh tồn trên núi, cuộc sống khổ cực đó vừa mới đã phải sống sáu năm, cơ hồ chiếm hết phân nửa thời ấu thơ của nàng.



Mà đáng quý nhất, là nàng không hề bị khó khăn đánh gục. Nàng đã kiên cường sống sót, còn trưởng thành trở thành một cô nương tốt thông minh kiên cường.



Tôn thị ôm Tần Nghi Ninh, bật khóc nức nở.



“Nghi tỷ nhi, bé ngoan, bé ngoan của mẹ.”



Tần Nghi Ninh ôm lại Tôn thị, dở khóc dở cười an ủi: “Mẫu thân đừng khóc mà. Thực ra ấy, người nhà ta lên núi kiếm sống, tỷ lệ sống được lớn lắm. Nhà ta đông người, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, còn có thêm sự tiếp ứng và bảo vệ từ những lưu dân trong Ninh Uyển, mọi người người đông sức mạnh, có thế nào cũng không chết đói được. Ít nhất không đến nỗi đến một người để trò chuyện cũng không có được, đúng không?”



Nghe tới câu cuối cùng, Tôn thị càng thấy lòng xót xa.



Con gái bảo bối của mình, một mình sống sót trong rừng sâu núi thẳm thì không nói làm gì, nhưng còn phải sống cô độc suốt sáu năm, đến cả người để trò chuyện cũng không sao…



Tôn thị ôm Tần Nghi Ninh khóc hết ruột gan, khiến đám lão Thái Quân đều không nén được nỗi xót xa trong lòng, thầm sợ hãi thay Tần Nghi Ninh, càng là sợ hãi cho chính họ cũng sắp phải trải qua những ngày tháng “không phải người” này.



Tần Nghi Ninh thuyết phục mẫu thân và lão Thái Quân xong, chưa kịp cho mọi người thời gian ngưng nước mắt thì Nhị lão gia, Tam lão gia, cùng Tần Vũ và Tần Hàn cũng đã về.



Trông thấy các nữ quyến ôm nhau khóc lóc đều tưởng rằng xảy ra chuyện lớn nhìn, nghe Tần Nghi Ninh giải thích mới dám thở phào nhẹ nhõm.



Nhị lão gia nói: “Nghi tỷ nhi và đại ca quả không hổ là ruột thịt, đại ca cũng nói như vậy, đuổi bọn con nhanh nhanh về nhà. Nhân lúc bây giờ trong lòng vẫn chưa loạn đến mức không thể cứu vãn, tranh thủ thu dọn đồ đạc đi núi Thường Xuân nhờ những lưu dân Nghi tỷ nhi vẫn nuôi. Dân chúng nhớ ơn Nghi tỷ nhi, người nơi khác không thèm để bụng nhưng những lưu dân ở đấy chắc chắn sẽ bảo vệ người nhà chúng ta.”



Vừa nghe Tần Hòe Viễn cũng nói như vậy, lão Thái Quân liền không do dự thêm nữa, lập tức nói: “Nếu chúng ta muốn chạy nạn, vậy thì phải cho những người hầu mới mua được đi hết. Cũng không cần bọn họ trả bạc chuộc thân, có theo chúng ta, chúng ta cũng không nuôi nổi nhiều người như vậy, đúng không?”



Tần Nghi Ninh lại lắc đầu: “Cho dù trả tự do cho họ, nhưng họ ra ngoài thì có thể tìm được công việc mới nào đâu? Không công phải, chẳng phải vẫn phải chết đói. Chúng ta cứ dẫn cả họ theo lên núi, cho dù phải ăn trấu ăn đất thì chí ít vẫn còn một đường sống, nào có lý người Tần gia chúng ta có thể lên núi cùng sống hòa thuận với các lưu dân mà lại không cho những người đã hầu hạ nhà ta lâu cũng được làm vậy.” Vietwriter.vn



“Nghi tỷ nhi nói phải, chúng ta vẫn nên để cả nhà cùng đi đi.” Nhị lão gia cũng nói, “Tần gia chúng ta không thể làm ra chuyện vô tình đến thế được. Nếu để chuyện này truyền ra, vậy bảo đại ca phải đặt chân trong quân đội thế nào? Người đừng quên, những quân binh thủ thành kia cũng là người, cũng có người thân trong kinh thành. Biết đâu ai đó lại có thân thích ở ngay bên chúng ta? Không nên để sinh ra sai sót gì mới tốt.”



Lão Thái Quân bị Tần Nghi Ninh và Nhị lão gia nói cho mặt đỏ tận tai, lúng túng khoát tay nói: “Được rồi được rồi, đều nghe các ngươi, bà già này hồ đồ rồi, các ngươi chớ nên để ý nữa.”



Đều là lần đầu tiên lão Thái Quân nói ra những lời tự trào về bản thân như vậy, Tần Nghi Ninh và Nhị lão gia không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thở phào.



Trong giờ phút quan trọng này, quả thật không nên làm ra những chuyện gây tiếng xấu gì. Nếu lão Thái Quân vẫn còn u mê không tỉnh, không những họ cần phí một hồi miệng lưỡi để thuyết phục mà còn gây trì hoãn thời gian. Lão Thái Quân có thể thôi cố chấp, đương nhiên chỉ lợi chứ không hại.



Mọi người nhanh chóng triệu tập cả nhà, chuẩn bị ít hành trang. Tần Nghi Ninh nhấn mạnh dặn dò: “Những vật đáng giá mà không tiện vận chuyển thì cứ khóa kín lại, bỏ cả vào hầm trú ẩn. Những vật bày trí còn lại thì thôi đừng nghĩ cách giữ lại làm gì, quần áo phải mang theo những món thực dụng, không chỉ mang mỗi quần áo mùa hè mà đồ mùa thu mùa đông cũng phải mang, để ngộ nhỡ chiến tranh kéo dài sang năm tới, chúng ta còn phải ở trên núi qua mùa đông…”



Người cả nhà đều ôm lòng lo lắng đi chuẩn bị, cũng giải tán cả những người thợ đang tu sửa hậu viện.



Người của các phòng các viện đều tụ lại cùng nhau, mở một cuộc họp nhỏ. Tới nửa đêm, Nhị lão gia lo lót chút ít cho quan binh tuần đêm, sau đó người một nhà liền dẫn hết người hầu tỳ nữ, vội vàng lên xe rời khỏi phủ An Bình Hầu đã sớm tường đổ sân cằn đi về hướng ngoại thành.



Tần Nghi Ninh và Ký Vân, Thu Lộ, Băng Đường, Tôn thị và Kim ma ma gấp rút leo lên một chiếc xe ngựa lớn.



Tôn thị vẫn khóc không ngừng, Kim ma ma thì theo sát bên nhỏ giọng khuyên nhủ. Băng Đường và Thu Lộ cũng bị lây cảm xúc của Tôn thị, nước mắt đã lã chã sắp rơi.



Tần Nghi Ninh buồn cười nói: “Mẫu thân đừng đau lòng. Đời người vốn luôn là họa phúc song hành, ba chìm bảy nổi đến khi chết đi mới kết thúc. Người yên tâm, cho dù không thể sống những ngày cẩm y ngọc thực, nữ nhi cũng quyết không để người bị đói.”



Tôn thị lắc lắc đầu, “Ta chỉ lo lắng cho phụ thân con, và cả ngoại tổ mẫu với cữu mẫu của con thôi.”



Tần Nghi Ninh bật cười: “Việc này mẫu thân không cần lo lắng. Phụ thân ở trong quân, tất nhiên sẽ không phải diện bị đói đầu tiên, hơn nữa phụ thân rất thông minh, sẽ không để mình phải chịu thiệt. Ngoại tổ mẫu thì người càng không cần phải lo tới. Theo con, nhất định ngoại tổ mẫu sẽ tìm được biện pháp dẫn cả nhà tới Bảo Xương hoặc vùng duyên hải ven biển.”



Tôn thị suy nghĩ một lát, cũng nhận ra đúng là Tần Nghi Ninh nói có lý.



Tôn thị hít thở sâu mấy hơi, bấy giờ mới nói: “Con nói đúng, mọi người đều không có việc gì. Chỉ cần còn sống, vậy vẫn còn cơ hội gặp lại.”



“Đúng vậy, mẫu thân chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe, nữ nhi sẽ chăm sóc tốt cho người.” Tần Nghi Ninh nắm tay Tôn thị, thân mật lắc lắc.



Mắt vẫn ngấn lệ, Tôn thị vui vẻ bật cười, nắm thật chặt bàn tay Tần Nghi Ninh trong tay mình.



Núi Thường Xuân nằm tại ngoại ô kinh thành, cách nội thành chừng bốn mươi dặm, nhưng với cửa thành nam thì chỉ còn một đoạn ngắn, trên núi có nước suối, là một nơi rất tuyệt để an dưỡng lánh đời. Bởi là tài sản của hoàng gia, chung quanh nơi này có rất ít dân sinh sống, bình thường dân chúng cũng không dám tới gần, thế nên đường họ lên núi không hề gặp một trở ngại.



Chung đại chưởng quỹ đã dẫn mấy người tới chờ sẵn ngoài cửa.



Thấy Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị xuống xe, Chung đại chưởng quỹ vội vàng dẫn người ra đón: “Chủ nhân, người tới rồi.”



Sau lưng Chung đại chưởng quỹ, một hán tử trung niên dáng người cao lớn, một nữ tử mặc nam trang tuổi chừng hai mươi, ngoại ra còn một ông lão mặc đồ kiểu nho đã cũ, tuổi quá thất tuần, vừa thấy Tần Nghi Ninh liền quỳ xuống dập đầu.



“Xin chào ân nhân!”



“Mau đứng dậy đi, đã nói bao lần rồi, tuyệt đối không được lạy ta như thế! Ta còn nhỏ tuổi, nào chịu được lễ lớn như vậy.”