Cẩm Đường Quy Yến

Chương 245: - Chương 245TRỌNG THƯƠNG




"Việc này sao có thể! Phụ hoàng làm thế là định chia cắt Đại Yên triều?”



Tần Hòe Viễn lắc đầu.



Mồ hôi lạnh trên trán Uất Trì Yến tuôn rơi, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng bối rối, bước lên liền mấy bước nắm chặt tay Tần Hòe Viễn.



“Chẳng lẽ, phụ hoàng đã sớm cho rằng Đại Yên hết đường cứu vãn, thế nên mới nhường ngôi cho ta, để ta làm vua một nước đã mất, còn người thì vét sạch tài sản quốc gia, mang theo nhân tài các bộ xuôi nam dời đô, để Đại Yên triều chờ ngày nổi dậy?”



Cuối cùng Tần Hòe Viễn cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xin Hoàng thượng hãy nhỏ giọng cho.”



Các cung nhân đi theo nghe được lời này đều đã sợ hãi trắng bợt mặt mày, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân.



Nhưng Uất Trì Yến cũng không quá để ý lời nhắc nhở của Tần Hòe Viễn, chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đoạn bỗng phá lên cười.



“Nực cười, đúng là nực cười. Trẫm lên ngôi, chẳng lẽ chỉ để làm vua một nước đã mất?”



“Hoàng thượng bớt giận.” Tần Hòe Viễn có thể thông cảm cho Uất Trì Yến vì cú sốc nhất thời mà không thể tự khống chế cảm xúc của mình. Nhưng sự mất kiểm soát như vậy, đến cùng vẫn là không ổn.



“Bây giờ Hoàng thượng không cần nghĩ tới những chuyện này nữa. Bất kể thế nào, hành động của Thái Thượng hoàng đã bị người ngăn lại. Việc chính yếu hiện giờ chính là tìm ra tung tích của số bạc kia. Nếu không cuộc chiến giữa chúng ta và Hổ Bí quân e sẽ rơi vào nước không thể cứu vãn. Đừng nói chiến tranh lâu dài, hao phí sẽ không tốt cho Đại Yên chúng ta, chỉ nói thời chiến loạn lạc, bách tính lang thang không nhà cũng đã quá mức xót xa.”



Uất Trì Yến vẫn mãi đắm chìm trong cú sốc, căn bản không hề nghe lọt tai lời khuyên của Tần Hòe Viễn, chỉ là thất hồn lạc phách đi về như thế.



Tần Hòe Viễn cau mày, thở dài đuổi theo, tiếp tục kiên trì khuyên can: “Hoàng thượng, trước hết người vẫn nên cân nhắc đến việc điều tra những người kia, có lẽ có thể biết được tung tích của số bạc đó.”







Suýt chút nữa Thái Thượng hoàng đã mang hết tâm phúc rời khỏi kinh thành. Tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Tần Nghi Ninh.



Ánh mắt nàng vẫn đang ngắm nghía cái nắp của chung trà bằng sứ trắng trên cái bàn bát tiên, hồi lâu sau mới đặt cái nắp xuống, khiến nó phát ra một tiếng “cạch” va chạm.



“Lão thất phu này, cả đời cũng chẳng làm nổi một chuyện tốt. Lão quá ngu xuẩn, cũng quá ích kỷ, đến giờ này có không chịu đoàn kết trước mối thù chung với tân đế thì cũng không thể cầm chân liên lụy tới mọi người chứ. Lão thì lại hay lắm, chỉ nghĩ mình còn có thể đổi một nơi khác tiếp tục làm Hoàng đế mà không nghĩ thử xem, ổ đã lật thì trứng sao còn được vẹn nguyên?”



“Đúng vậy, cô nương thường nói con mắt chính trị của tân đế không được nhạy bén, nhưng nô tỳ thấy Thái Thượng hoàng thì không chỉ ánh mắt không đủ mà nhân phẩm cũng kém đến cùng cực.” Ký Vân bưng ly trà tới châm thêm trà cho Tần Nghi Ninh.



“Đừng để cô nương lo nghĩ những chuyện này nữa. Các ngươi không biết khuyên cô nương thì thôi, lại còn dung túng người nữa.” Băng Đường bưng thuốc bước vào, cau mày quở trách.



“Thân thể mình còn chưa lo xong đã đòi bận tâm tới mấy chuyện này rồi. Người tưởng chảy máu nhiều như vậy là chuyện nhỏ đấy hả? Trên vai có sẹo là chắc chắn rồi, cho dù dùng thuốc của em cũng chưa chắc có thể xóa sạch hết được không. Bây giờ người được cơ hội “thanh tu”, vậy chẳng bằng cứ nhân cơ hội này nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho đàng hoàng, chuyện bên ngoài vẫn nên ít hơn tới thì hơn.”



“Vâng vâng vâng, Đường đại phu, ta nghe ngươi hết.”



Mấy ngày nay Tần Nghi Ninh đã sắp bị Băng Đường bắt uống thuốc tới sợ luôn rồi.



Dẫu nàng không soi mói gì về đồ ăn, cũng không sợ đắng, nhưng hàng ngày, trừ uống thuốc, châm cứu ra thì còn phải đối mặt với bản mặt lạnh băng và tràng lải nhải dông dài của Băng Đường, bây giờ Tần Nghi Ninh mới đúc kết được một kết luận sâu sắc, bị bệnh đắc tội đại phu là việc không sáng suốt tới nhường nào.



Vừa thấy vẻ mặt sợ hãi hết cách của Tần Nghi Ninh, Ký Vân và Thu Lộ đứng cạnh đó đều không khỏi bật cười. Ngay cả Băng Đường cũng bị dáng vẻ này của Tần Nghi Ninh chọc phải.



Đang cười nói vui vẻ, phía ngoài bỗng truyền tới một hồi tiếng bước chân dồn dập, liền ngay đó là một giọng nam thấp và trầm.



“Chân nhân! Chân nhân có đó không?”



Tần Nghi Ninh vẫn chưa quen được với thân phận Huyền Tố chân chân này, nghe có người xưng hô như vậy thì vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ mở to mắt hỏi lại: “Bên ngoài là người nào?”



“Hồi bẩm chân nhân, hiện nay trong thành đại loạn, xin chân nhân và các vị tỷ tỷ cẩn thận cửa nẻo, canh giữ trong nhà, tuyệt đối không nên ra ngoài.” Ngự tiền thị vệ được lệnh bảo vệ Tần Nghi Ninh, tất nhiên không hy vọng Tần Nghi Ninh xảy ra chuyện gì, nhân tiện cũng muốn thể hiện một hai trước mặt nàng.



Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi: “Gì mà trong thành đại loạn? Bên ngoài thế nào rồi?”



Thị vệ kia đáp: “Hồi bẩm chân nhân, nghe nói là Ninh Vương trúng bẫy của Bàng tiểu Vương gia, hơn mười ngàn người dẫn theo không phải bị giết thì cũng đã bị bắt, Vương gia lại bị trọng thương, hiện đã được đưa vào trong thành chữa trị. Dân chúng nhớ ơn Ninh Vương đã dọn dẹp triều đình, vừa nghe nói Vương gia trọng thương trở về thì đều náo loạn hết cả. Cũng không biết là ai tung tin Thái Thượng hoàng bán hết thuế lương đi, dân chúng nghe được lại càng hỗn loạn, hiện đã có bách tính sợ tương lai không còn gạo nấu cơm mà chạy tới hàng lương thực xếp hàng mua gạo!”



Tần Nghi Ninh nghe vậy rũ mi cụp mắt, lát sau mới bảo: “Làm phiền ngươi rồi. Ngươi làm rất tốt.” Đoạn đánh mắt cho Băng Đường đứng cạnh. Băng Đường hiểu ý, lập tức đi ra cửa điện, đưa cho tên thị vị đứng bẩm báo phía ngoài cái phong bao đỏ.



“An toàn của chân nhân nhà ta, về sau còn phải làm phiền đại nhân.”



“Chân nhân khách sáo quá. Vậy ta xin được cáo lui trước.”



Thị vệ kia thể hiện trước mặt Tần Nghi Ninh một phen, được khen ngợi lại được cả tiền tài, bèn vui vẻ rời đi.



Bên trong nhà, Tần Nghi Ninh lại không thể vui nổi.



Nếu Ninh Vương có bất trắc, triều Đại Yên bọn họ còn ai có thể lãnh binh? Việc này tương đương với một ngọn núi đã ngã xuống!



Mà tin Thái Thượng hoàng vét sạch quốc khố, thậm chí còn đem bán tất cả thuế lương lại nhân đúng lúc Ninh Vương trọng thương truyền ra, nhất định sẽ đưa tới một cuộc khủng hoảng lớn, khiến dân chúng tranh nhau mua lương thực.



Cho dù tiệm lương nhân cơ hội hét giá cắt cổ, người dân muốn sống cũng sẽ không quan tâm giá cao hay thấp, chỉ cần có bạc thì tất sẽ muốn tích trữ lương thực.



Nếu vậy, lượng gạo tồn kho sẽ dần hết sạch.



Mà hôm nay, trong tình cảnh kinh thành bị Hổ Bí quân theo dõi gắt gao, tuy phía sau có đường thủy có thể đi, đường về phía nam cũng có thể nhân lúc hỗn loạn thoát ra được, song muốn ra ngoài mua lương thực lại vô cùng khó khăn. Huống hồ trong trường hợp vừa mới qua một lần trưng thu thuế lương, nếu muốn mua sắm lương thực thêm, e rằng các thương hộ chuyên kinh doanh mặt hàng này còn phải tốn thêm một mớ bạc lớn.



Quốc khố vốn đã trống rỗng, lấy cái gì để mua lương thực nuôi hơn ba mươi vạn binh mã?



Tần Nghi Ninh nhắm chặt hai mắt, thở dài nói: “Tình hình quả thực không ổn. Băng Đường, em và Ninh Vương nói sao cũng có chút quan hệ, không bằng em tới xem thử cho ông ta đi, cũng coi như hết tình hết nghĩa.”



Mới đầu Băng Đường còn do dự, không biết Tần Nghi Ninh có thể đồng ý cho mình tới chữa trị cho Ninh Vương hay không.



Dù sao Tần Nghi Ninh cũng là vị hôn thê của Bàng Kiêu. Ninh Vương là bị Bàng Kiêu đánh cho trọng thương. Quan hệ giữa họ là kẻ địch.



Hôm nay nghe vậy, nàng lại cảm thấy mình đúng là suy nghĩ hạn hẹp.



“Vâng, đa tạ cô nương.”



“Người trong nhà với nhau cả, khách sáo gì thế. Em mang theo hai thị vệ, tranh thủ tới đó luôn đi. Nói với Ninh Vương, ta nghe lệnh ở yên trong biệt viện, không thể tới thăm, mong Ninh Vương hãy bảo trọng.”



“Vâng ạ.”



Rồi Băng Đường liền xách theo hòm thuốc, dẫn theo thị vệ ra cửa, vội vã chạy tới phủ Ninh Vương.



Tâm trạng Tần Nghi Ninh, theo bước chân Băng Đường ra cửa cũng dần đè nặng.



Nàng rất sợ Ninh Vương sẽ xảy ra chuyện.



Nhưng chuyện trên đời này, thường chính là sợ cái gì thì sẽ sợ cái đó.



Sáng sớm hôm sau, Băng Đường đã mang đôi mắt đỏ hoe trở lại.

Vietwriter.vn

“Cô nương, Ninh Vương lần này e gặp đại hạn thật rồi. Khi nô tỳ tới, Ninh Vương đã hoàn toàn rơi vào hôn mê sâu. Trên người Ninh Vương có có mấy vết đao chém vài vết tên đâm trúng, vết thương đã bị nhiễm trùng, sốt cao không lui. Hôm qua lúc em tới tới, ngài ấy vẫn còn dương dương đắc ý ba hoa một hồi, nói tuy là bị Bàng tiểu Vương gia chém bị thương, nhưng Bàng tiểu Vương gia cũng không kiếm được lợi lộc gì. Nhưng đến tối thì ngài ấy lại bắt đầu sốt mê man, hôm nay thì đến cơm nước cũng không đút trôi được nữa. Cô nương, em, em thật sự sợ lắm.”



Tần Nghi Ninh biết Băng Đường có chút tình cảm với Ninh Vương. Dù sao sau khi Đường gia lụn bại, may nhờ có Ninh Vương nể giao tình với Đường thái y, vươn tay giúp đỡ Băng Đường, lại nhận hết tiếng xấu bên ngoài, thà bị người trong thiên hạ hiểu lầm cũng sắp xếp Băng Đường tới bên cạnh để bảo vệ.”



Nếu không nhờ có Ninh Vương trượng nghĩa ra tay, e Băng Đường đã không thể chạy thoát được sự truy đuổi của Tào gia khi ấy vẫn như mặt trời ban trưa. Người Tào gia đã qua bấp chấp vương pháp, lại nghĩ tới hành động chưng nấu thịt người của yêu hậu, hẳn đến lột da rút gân Băng Đường cũng có thể làm được cũng chưa biết chừng.



Ninh Vương tuy hành vi phóng đãng không kiềm chế, lại có hơi háo sắc song làm việc vẫn có điểm mấu chốt, tính ra còn là một người ngay thẳng chính trực.



Đại Yên triều hôm nay, cũng chỉ có Ninh Vương mới có đủ tư cách và uy tín để thống lĩnh binh mã bước vào trận chiến tiếp theo.



Nếu Ninh Vương thật sự xảy ra chuyện gì, e lòng quân sẽ thật sự đại loạn!