Cẩm Đường Quy Yến

Chương 221: - Chương 221VỨT BỎ




Hoàng thượng nào có thể nghĩ tới, Ninh Vương ngày thường cung kính với lão có thừa, ấy vậy có được binh quyền rồi lại làm phản?



Hoàng đế quả đã nổi lòng muốn giết phứt Ninh Vương!



Đáng tiếc, số thị vệ và cấm vệ quân trong Hoàng thành có hạn, thêm những người này phần lớn còn là con em của các đại thần, vào đây chỉ để kiếm chức kiếm quan, nếu so về sức chiến đấu thì không thể so với binh lính chính quy, huống hồ Ninh Vương này tuy cái khác không được nhưng đánh nhau thì đúng thật là một cao thủ.



Hoàng đế chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình bị ép đến bước đường này.



Lão bực tức đứng dậy, nén chặt hai vai Hoàng hậu để ả ngồi yên trên ghế, nghiêm nghị nói: “Hôm nay nàng cứ ngồi ở đây, trẫm sẽ che chở cho nàng. Trẫm là chân long thiên tử, chẳng lẽ lại không bảo vệ được một tiểu nữ như nàng? Trẫm cũng thật muốn nhìn thử xem, xem có trẫm ở đây, kẻ nào dám động đến một sợi tóc của nàng!”



Lớp trang điểm của Hoàng hậu đã bị nước mắt làm nhòe, hai tay run rẩy vì sợ hãi. Ả biết, hiện giờ người duy nhất mình có thể dựa vào chính là Hoàng đế. Nếu Ninh Vương còn có chút nào kính trọng với Hoàng đế, có lẽ mình vẫn còn một đường sinh cơ. Bằng không thì với cuộc đối chọi gay gắt của mình với Ninh Vương hôm ấy, Hoàng hậu thật sự không nghĩ ra Ninh Vương có lý do gì để tha cho mình.



“Hoàng thượng, thần thiếp không sợ. Chỉ cần Hoàng thượng còn cần thần thiếp, thần thiếp nguyện lòng mãi mãi bên người.”



Hoàng hậu nhìn Hoàng đế như cô bé hiền lành, đôi mắt rưng rưng lệ và lời nói rất mực yếu mềm, quả đã khơi dậy ý muốn bảo vệ chưa từng có ở Hoàng đế.



Đúng lúc này, cửa điện bị đẩy ra.



Ninh Vương cầm bảo kiếm chậm rãi tiến vào, những binh lính thủ thành theo phía sau. Từng người từng người đều ánh mắt dữ tợn, toàn thân nhuốm máu, nét mặt hận không thể lập tức lột da rút xương Hoàng hậu.



Hoàng đế chau mày, hai cánh tay giang rộng che trước người Hoàng hậu, nói: “Ninh Vương, ngươi muốn làm gì!”



“Hoàng huynh.” Ninh Vương dựng kiếm chắp tay, giọt máu đỏ tươi nhỏ lỏng tỏng dọc lưỡi kiếm, để lại những vũng nâu đỏ trên mặt sàn.



Hoàng đế đã sống trong nhung lụa nhiều năm, nào từng thấy chiến trận nhường này? Ninh Vương và các tướng sĩ sau lưng ai nấy đều ngập trong mùi máu, cau mày quắc mắt như muốn ăn thịt người tới nơi. Lại nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Ninh Vương, trong lòng Hoàng đế bỗng nao nao, sợ hãi suýt són cả ra quần.



“Hoàng huynh ngày trước cần cù việc nước, yêu dân như con, khi xưa người vốn anh minh, thần dân thiên hạ đều ghi nhớ trong lòng, cũng là bậc đế vương mà lòng thần đệ kính phục nhất. Vốn người thân hiền thần xa tiểu nhân, rõ ràng có thể tạo ra một thời thịnh thế, ngờ đâu từ ngày gặp tiện nhân này, người đã thay đổi!”



“Là trẫm thay đổi, hay là ngươi muốn ngồi lên vị trí này rồi?” Tuy sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả trong Hoàng đế vẫn là tức giận. Quyền uy của lão nào có thể mặc kẻ khác giẫm đạp như thế?



“Theo trẫm thấy, những năm gần đây, dã tâm của ngươi ngày càng lớn rồi!”



Ninh Vương nhướng mày nhìn Hoàng đế, trong mắt lướt qua vẻ bi thương.



“Hoàng huynh kiêng kị binh quyền trong tay ta, ta liền giao nộp binh quyền. Hoàng huynh không thích ta tham gia triều chính, ta liền làm một Vương gia nhàn tản. Sự trung thành của thần đệ đối với Hoàng huynh, đất trời có thể làm chứng! Tự Hoàng huynh chắc hẳn cũng rõ ràng sự chân thành của thần đệ với người, nếu không sao Hoàng huynh có thể để ta sống đến hôm nay?”



“Việc trẫm hối hận nhất lúc này, chính là đã để ngươi sống đến hôm nay!” Hoàng đế giận dữ đạp đổ chiếc bàn vuông, khiến chén trà khay trà vỡ thành những mảnh sứ vụn.



“Thôi!” Ninh Vương thở dài một tiếng, đoạn dừng ngay việc bàn luận phải trái thị phi với Hoàng đế, ánh mắt chuyển sang kiên định, lạnh lùng nói: “Nếu Hoàng huynh đã nghĩ về thần đệ như vậy, thần đệ cũng chẳng còn cách nào! Nếu ta đã làm vậy thì tuyệt không hối hận. Nói thật với Hoàng huynh, hôm nay thần đệ dẫn theo một vạn huynh đệ, đã bao vây kín kẽ khắp quanh Hoàng thành. Người có biết trên đường tới Hoàng cung, bọn thị vệ nghe nói thần đệ tới lấy mạng thứ tiện nhân đó đã nói thế nào không?”



Ninh Vương chậm rãi bước về phía Hoàng hậu.



Hoàng hậu đứng dậy, trốn trọn sau lưng Hoàng đế. Hoàng đế liền che cho Hoàng hậu. Cả hai cùng lùi dần về phía sau.



Ninh Vương cười giễu cợt: “Vừa nghe thần đệ tới để giết ả, mọi người đều vỗ tay khen hay, đa phần đều sảng khoái nhường đường, nếu không sao thần đệ có thể đánh tới đây nhanh vậy được? Ha ha!”



Tiếng cười trầm trầm sang sảng của Ninh Vương khiến Hoàng hậu run người vì sợ, hét lớn: “Tên loạn thần tặc tử nhà ngươi! Ngươi sẽ không được chết tử tế.”



“Không sao.” Ninh Vương bật cười lớn, “Từ ngày tới với gia đình đế vương này, bản Vương đã biết mình sẽ không có ngày chết già, bất luận là chết trong khi tranh vị hay chết vì mưu kế đều chẳng sao cả. Nhưng thứ đàn bà dâm đãng như ngươi thì mới đúng là không được chết tử tế! Bởi vì, bản vương sẽ không có ngươi được chết dễ chịu!”



“Hoàng thượng! Người nhìn hắn đi, hắn vốn đã có ý phạm thượng!” Hoàng hậu ôm cứng hông Hoàng đế, mặt chôn kín trong ngực Hoàng đế, khóc lóc run rẩy, cũng chẳng biết là vì giận hay vì sợ.



Ninh Vương nghe vậy cũng không giận, chỉ cười bảo: “Hoàng huynh, ngôi vị Hoàng đế và ả đàn bà này, hai chọn một, Hoàng huynh hãy đưa ra lựa chọn của mình đi!”



Hoàng hậu ngạc nhiên nhìn Ninh Vương. Gã này tới thật sự chỉ để giết ả thôi sao?



Hoàng đế cũng rất kinh ngạc. Lão và Hoàng hậu quả không hổ là vợ chồng nhiều năm, suy nghĩ cả hai đều như nhau, vừa rồi nhìn Ninh Vương hùng hổ đánh tới, Hoàng đế đã sớm hết sạch hy vọng vào tương lai. Tuy ngoài mặt lão kiên quyết, nhưng thực ra trong lòng lại đang tính toán làm thế nào mới có thể giữ được cái mạng này.



Ngờ đâu, Ninh Vương lại để lão lựa chọn giữa ngôi vị Hoàng đế và Hoàng đế.



Hoàng đế cúi đầu, mắt nhìn Hoàng hậu.



Toàn thân Hoàng hậu run lên dữ dội, cánh tay như ngó sen vòng thật chặt quanh hông Hoàng đế: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn rời khỏi người! Thần thiếp không muốn rời khỏi người!”



Thấy đến lúc này mà Hoàng hậu còn giở trò quyến rũ như vậy, Ninh Vương cười lạnh: “Giờ đã không tới lượt ngươi có muốn hay không nữa rồi. Hoàng huynh, huynh chọn thế nào?”



Hoàng đế nuốt từng ngụm nước miếng, “Nếu trẫm không chọn thì sao?”



“Không chọn? Xem ra Hoàng huynh vẫn chưa hiểu tình cảnh lúc này nhỉ?” Ninh Vương đi qua đi lại trước mặt Hoàng đế, “Để ta nói lại nhé, hoặc là giao ả đàn bà này ra, Hoàng huynh có thể tiếp tục làm Hoàng thượng. Hoặc người cứ việc theo ả đến suối vàng, thần đệ rất nguyện lòng tiễn đôi uyên ương hai vị một đoạn đường.”

Vietwriter.vn

“Ngươi!” Hoàng đế giơ ngón tay run run chỉ thẳng vào Ninh Vương, “Ngươi đừng hòng hù dọa trẫm! Ngươi mà sẽ để cho trẫm tiếp tục làm Hoàng đế? Chẳng lẽ không sợ trẫm tính sổ chuyện này?”



Ninh Vương nhướng mày, giọng như khiêu khích, lại vừa như tự tin: “Nếu Hoàng huynh có thể bỏ ả, vậy đương nhiên người vẫn có cơ hội tính sổ với thần đệ. Thế nào? Hoàng huynh có muốn cơ hội này không?”



Hoàng hậu liên tục lắc đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lã chã tuôn rơi: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn, thần thiếp không thể chết được, thần thiếp muốn ở bên Hoàng thượng mãi mãi, huống hồ gia tộc thần thiếp còn có công với triều đình mà Hoàng thượng! Người không thể…”



“Vũ Nhu.” Hoàng đế xoa đầu Hoàng hậu đầy trìu mến, một tay khác lại tách cánh tay Hoàng hậu đang siết cứng bên hông mình.



“Vũ Nhu, trẫm biết nàng thật lòng với trẫm, vậy chắc nàng càng không muốn thấy Đại Yên đại loạn, giang sơn chia cắt, đúng không?”



Hoàng hậu trợn mắt, trái tim tức khắc nguội lạnh. Nước mắt không tiếng động lăn dọc gò má, “Hoàng thượng, người không cần thần thiếp nữa sao?”



“Trẫm sẽ ghi nhớ sự tốt đẹp của nàng.” Hoàng đế cũng có phần không đành lòng, viền mắt đã hoe đỏ, “Chẳng qua, trẫm thân là đế vương, tuy yêu nàng nhưng vẫn phải che chở triều đình này. Trẫm chỉ có thể làm như vậy.”



“Không không không, Hoàng thượng, rõ ràng người rất tốt với thần thiếp mà. Người nói thần thiếp là nữ thần trong lòng người, người yêu thương thần thiếp như tim gan, như miếng thịt trên người mình mà. Hôm nay rõ ràng có thể bảo vệ thần thiếp, tại sao người lại không thử chứ?”



Hoàng đế liếc sang Ninh Vương rõ là đang xem kịch hay, cười khổ nói: “Vũ Nhu, không cần nói thêm nữa.”