Cẩm Đường Quy Yến

Chương 177: - Chương 177KHOẢN TIỀN CHO VAY




Lời nói của Tần Nghi Ninh đúng là đại nghịch bất đạo, nhưng mấy người trước mặt nàng đều là người tâm phúc, Tùng Lan và Thu Lộ trung thành và tận tâm với nàng, Băng Đường thì căm thù Hoàng hậu sát hại cả nhà mình, Ký Vân trung thành với Bàng Kiêu, vốn rất chán ghét Hoàng hậu Đại Yên, do đó Tần Nghi Ninh mới có thể nói hết suy nghĩ của mình ra, không cần che giấu.



“Cô nương nói rất đúng.” Băng Đường nghiêm nghị gật đầu: “Sự hung ác và bừa bãi của Hoàng hậu đã vượt quá mức người thường có thể tưởng tượng. Trước kia, nếu không vì chướng mắt khi thấy nàng ta mê hoặc quân vương, hại nước hại dân như vậy, cha ta cũng sẽ không móc nối với phái Thanh Lưu. Chỉ tiếc là, lúc đó độc dược chỉ dày vò yêu hậu suýt chết, sau đó mụ ta lại qua khỏi, lại giết chết cả nhà ta.”



Mọi người đều biết cảnh ngộ Băng Đường gặp phải, Thu Lộ và Tùng Lan một trái một phải vỗ vỗ vai nàng, đều khổ sở cúi đầu.



Băng Đường sụt sịt mũi, kiên cường cười nói: “Ta nói những điều này không vì lý do nào khác, mà chỉ nhắc nhở cô nương dù sao cũng coi chừng. Nếu không chắc chắn một kích giết chết đối phương, thì cô nương tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Yêu hậu hành động bất chấp đạo lý, nếu lại một lần nữa không giết chết được mụ ta, cho mụ ta cơ hội phản kích, thì cô nương sẽ không sao gánh nổi hậu quả. Nếu thật sự để sự tình phát triển đến bước đó, chi bằng cô nương cứ phải nhẫn nại, âm thầm trù tính kế hoạch, bằng không phải trả giá bằng tính mạng toàn gia, thì thực sự không đáng.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, cầm tay Băng Đường: “Ta hiểu rõ những gì muội nói. Muội yên tâm, ta sẽ không ném chuột vỡ đồ, nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho mụ ta.”



Băng Đường gật đầu: “Cô nương cần gì cứ phân phó nô tỳ, chuyện gì khác thì nô tỳ không biết, nhưng độc dược là sở trường của nô tỳ.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, cố ý trêu nàng: “Bản lĩnh của Băng Đường nhà chúng ta lớn như vậy, sau này khó tránh khỏi phải dựa vào muội đó. Muội cũng không nên khóc lóc làm hư hại đầu óc, đến lúc đó sẽ không chế được độc dược, ta lấy cái gì giết chết yêu hậu?”



“Làm gì có chuyện khóc lóc làm hư đầu óc chứ!” Băng Đường nguýt Tần Nghi Ninh, nín khóc mỉm cười.



Thấy nàng rốt cuộc nở nụ cười, Tần Nghi Ninh liền chuyển đề tài: “Tháng sau, hôn sự của Tam đường tỷ sẽ được tổ chức, ta nghĩ đến lúc đó sẽ tặng một bộ son bột nước của Kiều Dung phường. Thường ngày, Tam đường tỷ không hơn thua với người, cũng đối xử tốt với ta, do đó ta muốn xin muội cho tỷ ấy một bộ hương hoa hồng phẩm chất đặc biệt.”



Thường ngày Tam tiểu thư Tần Giai Ninh rất thích hương hoa hồng, lúc trò chuyện từng nhắc tới kem hương hoa hồng của Kiểu Dung phường với vẻ ước ao. Người ngoài không biết Kiều Dung phường do nàng đầu tư, đương nhiên nàng cũng không nói ra, nhưng tỷ muội trong nhà từng nói yêu thích, nàng sẽ không keo kiệt.



Băng Đường cười rộ lên: “Nó có đáng gì, Tam tiểu thư là một người phúc hậu, ta định sẽ tự tay điều chế cho nàng ấy. Ta thấy nước dưỡng ẩm hoa nhài của cô nương cũng sắp hết rồi, để lát nữa ta điều chế một ít cho cô nương, tay cô nương lại bị thêm mấy vết nữa rồi. Lần sau cô nương cũng đừng làm như vậy nữa. Da thịt con gái rất mềm mại, cũng không phải lần nào loại bỏ vết sẹo cũng thành công. Lần sau có muốn đánh người, cô nương có thể dùng gậy mà!”



Nghe vậy Tần Nghi Ninh cười khúc khích: “Nói gì vậy, có phải lúc nào ta cũng dễ dàng đánh người đâu?”



“Điều đó cũng chưa hẳn, khi cô nương thật sự nổi giận, không ai có thể ngăn được.” Băng Đường cười trêu.



Tùng Lan, Thu Lộ và Ký Vân cũng đều cười theo, bầu không khí trong phòng cũng vì vậy mà trở nên thoải mái.



Tần Nghi Ninh mấy cô gái như hoa như ngọc bên cạnh mình, ai cũng trung thành tận tâm với nàng, nghĩ tới người trong đại gia đình, nàng càng kiên quyết muốn giết chết yêu hậu. Nàng nhất định không thể ngồi chờ chết, chờ người khác kề dao vào cổ mình mới phản ứng.



Thua thiệt như vậy, chịu một lần là đủ rồi!



***



Hiện nay Tần Hòe Viễn vô cùng nổi tiếng, không những giữ chức Thừa tướng kiêm Thái tử Thái sư, lại bởi vì thúc đẩy hòa đàm mà được phong làm An Bình Hầu, hơn nữa còn sắp trở thành nhạc phụ của Trung Thuận Thân Vương, quả thật là như gấm thêm hoa, đã tốt càng thêm tốt.



Nước lên thì thuyền lên, bên cạnh thân phận An Bình Hầu, Tần Nghi Ninh còn được gán cho cái tiếng là người của Trung Thuận Thân Vương, hôm nay lại thêm mệnh cách cực quý có thể đảm bảo sự yên bình của Đại Yên do Thiên Cơ Tử tính toán ra. Mặc dù không có con em nhà quyền quý dám đụng chạm Trung Thuận Thân Vương tới cầu hôn, nhưng địa vị của nàng trong giới tiểu thư ở kinh đô dường như cũng cao hơn một bậc. Dạo gần đây, không những lão Thái Quân và các chị em họ trong nhà đều tỏ ra khách khí với nàng, mà ngay cả Tôn thị vốn không được lão Thái Quân đối xử tốt, giờ đây địa vị của bà cũng trở nên vững chắc hơn nhiều.



Tào Vũ Tình thì ngược lại, bởi vì việc Hoàng hậu hành hạ Thục phi và Hương tần đến chết mà im lặng một thời gian.



Có thể nói An Bình Hầu phủ hôm nay chạm tay có thể bỏng, ngay cả một cô nương của Tam phòng như Tần Giai Ninh cũng đều được thơm lây bởi danh tiếng của đại bá phụ.



Ngày hai mươi tám tháng Năm, Tam tiểu thư Tần Giai Ninh thành hôn.



Cháu gái của Tần Hòe Viễn thành hôn, nhà thông gia lại là Kiến An Bá, hai nhà đều gia tộc trâm anh phú quý, thường ngày An Bình Hầu đối nhân xử thế rất lặng lẽ, bạn đồng liêu ngay cả tìm cơ hội nịnh bợ cũng không có, nhân cơ hội này nhân vật có mặt mũi ở kinh thành đều không vắng mặt.



Toàn bộ Tần gia vui mừng náo nhiệt chưa từng thấy, khiến lão Thái Quân vui vẻ cười toe toét, Tôn thị, Nhị phu nhân và Tam thái thái lăng xăng tiếp đãi khách mời, miệng cười liên tục.



Tam lão gia là con vợ kế, lại không ra làm quan, gả một đứa con gái lại rình rang đến thế khiến ông ta hết sức vui mừng, trong lòng đối với huynh trưởng cũng vô cùng cảm kích. Lúc chạng vạng, kiệu hoa được khiêng ra khỏi cửa chính phủ An Bình Hầu, Tam lão gia cười ha hả đi chén thù chén tạc, Tam thái thái yên lặng đứng ở hành lang gạt lệ.



Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh, Cửu gia Tần Tuyên và Thập gia Tần Dung thấy mẹ cả thương tâm, đều xúm lại khuyên bảo.



Tôn thị và Nhị phu nhân cũng phải an ủi vài câu.



Không dễ dàng gì việc bộn rộn cũng kết thúc, Tôn thị kéo tay Tần Nghi Ninh, cảm khái nói: “Nghi tỷ nhi của ta cũng lớn rồi, tháng sau sẽ cập kê, loáng một cái con cũng trở thành đại cô nương rồi, đều có thể xuất giá, thời gian ở bên cạnh mẹ lại ít đi.”



Hôm nay Tôn thị giúp tiễn Tam tiểu thư xuất giá, nhớ tới năm xưa mình lấy chồng, nhớ tới nhà mẹ ruột đã suy tàn, nhớ tới mẹ và các chị dâu của mình đang phải tha hương, lại nghĩ sau này Tần Nghi Ninh cũng sẽ như một cánh én lớn lên bay đi rất xa, bà không khỏi cảm thấy đau buồn, nước mắt tràn mi.



Tần Nghi Ninh kéo tay Tôn thị, dỗ dành: “Mẫu thân đừng khổ sở, tuy thời gian con gái ở bên cạnh người không còn dài, nhưng cuộc đời sau này thì còn rất dài.”



“Đúng vậy, cuộc đời còn rất dài.” Tôn thị đành vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Nghi Ninh.

Vietwriter.vn

Thu lại sự sắc sảo, thấy rõ những điều thực tế, Tôn thị hiện nay so với Tôn thị chỉ biết ngang ngược trước kia hoàn toàn khác biệt.



Ngày thứ ba lại mặt, Tần Nghi Ninh gặp được chồng của Tam tiểu thư là Lý Nhị gia của phủ Kiến An Bá, sau khi nhận thông gia, lại nhận phong bao, Tần Nghi Ninh thấy Tam tiểu thư mặc trang phục phụ nữ đã có chồng, trên khuôn mặt luôn thấp thoáng vẻ tươi cười thì nàng mới yên tâm.



Trong những gia đình như bọn họ, làm sao tránh khỏi những cuộc hôn nhân liên quan tới chính trị và lợi ích?



Thoạt nhìn, dáng vẻ của Tam đường tỷ cũng không tệ, Tần Nghi Ninh cũng liền an tâm.



Tất cả chuyện bận rộn đều đã xong, khi trong phủ trở lại với cuộc sống yên ả trước kia thì đã sắp hết tháng Sáu.



Việc buôn bán lớn mà Tần Nghi Ninh bảo Chung đại chưởng quỹ tiến hành cũng đạt được hiệu quả bước đầu.



“Đông gia, biện pháp này của ngài rất tốt, hôm nay đã có rất nhiều người yên tâm thế chấp nhà cửa để mượn tiền chúng ta. Chúng ta thu ba phần lợi tức, với tên tuổi của Chiêu Vận Ti, rất nhiều mối làm ăn cho vay nặng lãi bên ngoài đã bị chúng ta giành lấy. Trước đó ta cũng không biết cô nương có thể nghĩ ra biện pháp cho vay để kiếm tiền.”