Cẩm Đường Quy Yến

Chương 157: - Chương 157ĂN TRỘM GÀ KHÔNG THÀNH




Tần Hòe Viễn uể oải ngồi trên mép giường của lão Thái Quân, lưng dựa vào trụ đầu giường Bát Bộ, trong lúc chờ đợi Khải Thái tới, ông cũng không liếc nhìn Tần Tuệ Ninh, càng không nói với nàng ta câu nào.



Tần Tuệ Ninh co quắp trên mặt đất, mỗi nhịp hít thở dường như đều khẽ động tới vết thương trên da thịt, đau đến mức nước mắt nàng ta chảy ròng ròng, nàng ta nhìn Tần Hòe Viễn bằng ánh mắt cầu xin, chỉ hy vọng có thể được Tần Hòe Viễn quan tâm một chút.



Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Hòe Viễn không nói lời nào.



Nhị phu nhân, Tam thái thái và các cô nương của Nhị phòng và Tam phòng thấy tình huống như vậy, cũng đều câm như hến.



Họ muốn bỏ đi, nhưng sợ đắc tội với lão Thái Quân, mà không đi, lại cảm thấy dính líu với chi trưởng đủ chuyện rắc rối này là không sáng suốt.



Đang bối rối, chợt ở hành lang có tiếng tỳ nữ thưa: “Hầu gia, Khải Thái tới.”



“Bảo hắn vào đi.” Tần Hòe Viễn đứng lên, chắp tay sau lưng, thong thả bước tới bên cạnh bức bình phong sơn khắc Hỉ Thượng Mai Sao.



Khải Thái vào cửa, cũng theo khuôn phép không vào bên trong mà cúi đầu đứng ở bên ngoài bức bình phong ngăn chia trong ngoài, chờ lệnh: “Hầu gia.”



“Ừm. Có ba việc, thứ nhất, thu dọn điền trang kia của ta ở ngoại ô, sai người trông coi nghiêm ngặt. Tuệ Ninh cô nương bị mắc dịch bệnh, tất cả chủ tớ của Tuyết Lê Viện đều đưa đi trông giữ cách ly, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được thăm hỏi. Thứ hai, điều tra rõ ràng lai lịch của hình nhân trù ếm kia, một khi chứng thực được là ai làm, làm cách nào vu oan giá họa, thì không cần bẩm báo lại cho ta mà cứ chặt hai tay đưa tới quan phủ. Thứ ba, liên lạc với Dưỡng Sinh Đường, chuyện lúc trước gác lại, bây giờ tiếp tục điều tra.”



“Dạ.” Khải Thái nhanh nhẹn đáp ứng, liền xoay người lại rời đi.



Phòng trong im phăng phắc, tất cả mọi người nhìn Tần Hòe Viễn và Tần Tuệ Ninh bằng ánh mắt phức tạp.



Khi nghe Tần Hòe Viễn nói câu đầu tiên, cả người Tần Tuệ Ninh đã run rẩy như lá cây trước gió, đến khi nghe ba tiếng “Dưỡng Sinh Đường”, mồ hôi của nàng ta liền túa ra ướt đẫm.



“Phụ thân, phụ thân!” Nàng ta tưởng rằng mình kêu la rất to nhưng âm thanh thật sự phát ra lại nhỏ muỗi kêu, chỉ có thể run rẩy nắm lấy vạt áo của Tần Hòe Viễn.



“Phụ thân, con là con gái của người, là con gái người nuôi dưỡng mười bốn năm! Sao người tìm được Tần Nghi Ninh rồi, liền không mảy may quan tâm đến con? Con không mắc bệnh dịch, vì sao người muốn đưa con tới điền trang phòng bệnh? Con không đi, con không đi, con mà đi thì sẽ không trở về được nữa! Con không đi!”



Tần Hòe Viễn nhìn xuống Tần Tuệ Ninh, giọng nói của ông rất bình tĩnh dường như không hàm chứa sự tức giận: “Tuệ tỷ nhi, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”



Đột nhiên Tần Tuệ Ninh ngẩng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của Tần Hòe Viễn, ánh mắt nàng ta chạm phải ánh mắt sâu như biển của ông.



Trong lúc nhất thời, nàng ta cảm thất tất cả mọi thứ trên người mình đều bị nhìn thấu, như thể bị lột hết quần áo rồi bị đưa đi diễu hành trên đường.



“Con không làm chuyện đó, con bị oan uổng! Hình nhân không phải do con làm, không phải con!”



“Cho dù ngươi không phải là con gái của ta, nhưng nói cho cùng thì đã lớn lên trước mắt ta mười mấy năm, ta hiểu rõ tính tình của ngươi. Bây giờ ngươi cũng không cần nói dối nữa. Ngươi nghĩ Tần gia ta đối xử không tốt với ngươi, ngươi nghĩ vợ ta không xứng làm mẫu thân của ngươi, vậy thì ngươi cũng không cần gọi ta là phụ thân. Về phần ai làm ra hình nhân trù ếm kia, tốt nhất không phải là ngươi, chỉ sợ ngươi sau này không còn đôi tay, cuộc sống sẽ rất khổ sở.”



Lời tuyên bố của Tần Hòe Viễn đưa ra đột ngột, mặc dù giọng ông rất bình tĩnh, nhưng nó vẫn như sóng to gió lớn bao phủ, làm sụp đổ tất cả những gì tôn quý và tự hào mà nàng ta xây đắp và che giấu lâu nay.



Lúc này Tần Tuệ Ninh mới hoảng sợ nhận ra sự ngu xuẩn của mình.



Ở trước quyền uy tuyệt đối của Tần Hòe Viễn, tất cả những gì nàng ta làm chẳng qua chỉ là một pháo đài cát, trong khi nàng ta đắc chí thì người bên cạnh nàng ta đây lại có thể phá tan thành bọt sóng bất cứ lúc nào.



“Phụ thân, con sai rồi, con biết sai rồi. Con cũng không nghĩ Tần gia đối xử không tốt với con, chỉ là con không cam lòng…”



“Ngươi không cam lòng, đố kỵ, ngươi nghĩ Nghi tỷ nhi cướp đi tất cả mọi thứ của ngươi, có phải thế không?” Tần Hòe Viễn điềm đạm hỏi.



Trong lúc nhất thời, Tần Tuệ Ninh không nói nên lời.



Tần Hòe Viễn lại nói: “Ngươi bị ôm tới đánh tráo, quả thật là ngươi vô tội, nhưng ngươi có biết gia đình của mình vốn là như thế nào không?”



Tần Tuệ Ninh toát mồ hôi như tắm, quả nhiên bọn họ đã tìm được nhà của nàng ta lâu rồi! Nếu không, Tần Nghi Ninh sẽ không chắc chắn như vậy! Bọn họ đã muốn đưa nàng ta đi từ lâu rồi!



“Ngươi chiếm vị trí của Nghi tỷ nhi, được hưởng mười bốn năm giàu sang phú quý, nhưng ngươi cảm thấy mình là người vô tội sao? Người thật sự vô tội chính là Nghi tỷ nhi, người bị cướp đi cuộc sống hạnh phúc, cũng là nó. Ngược lại, ngươi là người được cứu vớt từ trong phiền phức. Ngươi rất thông minh, nhưng quá thông minh, quá ích kỷ. Ngươi chỉ là một mực nghĩ rằng ngươi bị ôm tới là vô tội. Cũng không ngẫm lại, ngươi được hưởng phú quý ở Tần gia ta vốn đã là ông trời bồi thường cho ngươi.”



“Phụ thân, con sai rồi, đừng đuổi con đi…”



“Ngươi đã gọi vợ ta là phu nhân, vậy thì hãy gọi ta là Hầu gia đi.” Tần Hòe Viễn nói: “Tần gia ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại không biết cảm ơn, không nhớ ơn dưỡng dục của mẫu thân ngươi, thật sự khiến người ta thất vọng. Ngươi phải đi điền trang ở tạm, chờ giải quyết xong vụ hình nhân trù ếm, ta sẽ cho ngươi gặp mặt cha mẹ ruột. Chẳng phải ngươi nghĩ là Tần gia làm khổ ngươi sao? Đến lúc đó, nếu ngươi muốn nhà của mình, vậy thì trở về đi.”



Dứt lời, Tần Hòe Viễn rút vạt áo bị Tần Tuệ Ninh nắm chặt, chắp tay hành lễ với lão Thái Quân: “Mẫu thân, đêm qua con không ngủ, bây giờ còn phải đi ngủ một lát.”



Mấy lời vừa rồi của Tần Hòe Viễn khiến lão Thái Quân vô cùng khiếp sợ.



Nghe kỹ, lại cảm thấy lời ông ta nói rất có lý. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tuy bà ta không thích Tần Nghi Ninh bởi vì nàng quá thông minh không thể nắm trong tay, thế nhưng sự vong ân phụ nghĩa của Tần Tuệ Ninh cũng khiến bà ta căm ghét đến tận xương tủy.



Nghe ra ý tứ của Tần Hòe Viễn là định đuổi Tần Tuệ Ninh đi.



Lão Thái Quân nhíu mày nhìn Tần Tuệ Ninh quỳ rạp trên mặt đất khóc ròng, nghĩ tới đứa cháu gái này từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình, rốt cuộc không đành lòng.



“Mông ca nhi, chuyện Dưỡng Sinh Đường khoan hãy tính.”



Tần Tuệ Ninh chỉ lo khóc, nghe lão Thái Quân nói, chợt nhớ ra còn có tổ mẫu có thể chế ngự được phụ thân, trong lúc nhất thời lại tràn đầy hy vọng, nhào tới phía trước giường, liên tục dập đầu với lão Thái Quân.



“Tổ mẫu cứu… cứu cháu, cháu không bị nhiễm bệnh dịch. Cháu không đi điền trang! Tổ mẫu, cháu không làm hình nhân hại tổ mẫu! Cháu vô tội!”



Lão Thái Quân xoa cái trán đau nhức.



Tần Hòe Viễn đã trước một bước nói: “Việc phòng bệnh là điều phải làm, ta không thể khoan dung và nuôi dưỡng một người làm loạn gia đình ở trong nhà. Đối với chuyện trù ếm, ta cũng tuyệt đối không nhân nhượng. Bây giờ sự việc cứ như thế đi.”



Trước quyết định kiên quyết của Tần Hòe Viễn, rốt cuộc lão Thái Quân không cách nào phản bác, vừa nghĩ tới bởi vì muốn hại Tôn thị và Tần Nghi Ninh mà Tần Tuệ Ninh làm hình nhân trù ếm mình, lão Thái Quân cảm thấy trong lòng phát lạnh.



“Thôi được, theo lời Hầu gia mà làm đi.” Lão Thái Quân cao giọng nói: “Lục Quyên, ngươi dẫn theo người đi thu dọn giúp cho Tuệ Ninh cô nương đi.”



Tần ma ma thầm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, mỉm cười đáp ứng: “Vâng.” Cuối cùng thì cũng tống tiễn đứa con gái chuyên gây chuyện xấu này rồi, đám người hầu như bà cũng có thể có một cuộc sống yên tĩnh một chút.



Tần Tuệ Ninh được người hầu đỡ đứng lên, hai chân nàng ta mềm như cọng bún.



Người của Nhị phòng và Tam phòng, bao gồm cả Lục tiểu thư thường ngày thân mật nhất với Tần Tuệ Ninh, lúc này cũng không cách nào xen vào chuyện của chi trưởng.



Ở Hưng Ninh Viên, khi nghe nói tất cả mọi người ở Tuyết Lê Viện đều bị đưa tới điền trang, Tần Nghi Ninh và Tôn thị cũng thật sự kinh hãi.



Tôn thị trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Lần này, phụ thân con rất tức giận.”