Cẩm Đường Quy Yến

Chương 8: - Chương 8PHẢN KÍCH




Tôn thị không ngờ Tần Hòe Viễn đột nhiên trở về, cũng không biết lời nói của mình đã bị ông nghe được bao nhiêu, cảm thấy chột dạ liền hỏi:







“Sao lại trở về rồi? Chẳng phải hôm nay đến lượt Hoa di nương sao?”







Đôi mày Tần Hòe Viễn càng nhíu chặt, đồ đàn bà ngu xuẩn, chuyện gì cũng có thể nói trước mặt con gái!







“Hai con ra ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với mẫu thân hai con. Kim ma ma, mang thuốc mỡ tốt nhất đến cho Tứ tiểu thư, nếu không ngày mai mặt sẽ sưng vù không ra hình dạng gì nữa!”







Kim ma ma vâng dạ, nhưng không đi ngay, hết sức lo lắng liếc nhìn Tôn thị.







Bà là vú nuôi của Tôn thị, đương nhiên biết rõ tính tình của Tôn thị. Bà rất sợ Tôn thị lại nói những lời không nên nói trước mặt Tần Hòe Viễn, muốn ở lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Tần Hòe Viễn vừa sai bà đi lấy thuốc, bà không thể không đi.







Tần Hòe Viễn thấy Kim ma ma do dự, liền cười lạnh nói:







“Sao, chẳng lẽ Kim ma ma chỉ nghe theo lời phân phó của phu nhân nhà ngươi, còn lời nói của bản quan thì chỉ coi như gió thoảng bên tai đúng không? Hay là ngươi sợ bản quan ăn hiếp phu nhân nhà ngươi?”







Dù sao cũng là người làm quan trong triều nhiều năm, trước khí thế oai phong của Tần Hòe Viễn, làm sao một tỳ nữ như Kim ma ma có thể chống đỡ nổi.







Kim ma ma sợ hãi đến mức đôi chân run rẩy, luôn miệng xin lỗi:







“Nô tỳ không dám, nô tỳ đi lấy thuốc thoa cho Tứ cô nương ngay!”







Bà ủ rũ đi theo hai vị tiểu thư lui ra ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp chủ tử.







Quả nhiên như dự liệu, giọng nói the thé của Tôn thị văng vẳng ra ngoài cửa, lọt vào tai người bên ngoài.







“Tần Mông, lúc này ông trở về ra oai với ta chứ gì! Có bản lĩnh thì ông cứ ra oai ở bên ngoài, chứ về nhà phùng mang trợn mắt với phụ nữ thì tài giỏi gì!”







Nghe tiếng tranh cãi om sòm của phu nhân, Kim ma ma hoảng hồn, cảm thấy đau đầu. Vừa nhìn lên, lại thấy Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh đều đứng ở hành lang, bà vội vã bước tới kéo tay hai người đi, hạ giọng nói:







“Cô nương đừng đứng ở chỗ này!”







Nhớ tới lời dặn của Tần Hòe Viễn, lại thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Tuệ Ninh, Kim ma ma suy nghĩ một chút rồi đưa hai người vào một phòng xép dùng làm nơi trà nước sát vách nhà chính, thấp giọng nói:







“Cô nương ngồi nghỉ một lát, nô tỳ đi lấy thuốc cho Tứ cô nương.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, lúc này nàng không nói cảm ơn nữa.







Sự đau đớn và nóng rát trên mặt vì cái tát tai của mẹ đẻ khiến nàng nhận rõ tình hình thực tế.







Nàng hồi phủ còn chưa tới sáu canh giờ, đã phải chịu bao nhiêu là bài xích và sỉ nhục?







Lão Thái Quân khinh miệt nàng, mẹ ruột không chấp nhận nàng, những người khác thì gió chiều nào che chiều ấy, ngay cả nha hoàn cũng cả gan trộm đồ ngay trước mũi nàng, khi nàng phát hiện, còn bớt xén than củi của nàng, còn vị dưỡng nữ tu hú chiếm tổ chim khách này lại càng hết lần này tới lần khác kiếm chuyện gây sự với nàng.







Rõ ràng là những người này thấy nàng không có chỗ dựa ở Tần phủ, cho nên họ coi nàng như quả hồng mềm, thỏa sức nắn bóp!







Nàng thà chết cũng không chịu quỳ gối cầu xin, trước thói đời lạnh lùng tàn nhẫn, nàng còn có thể kiên cường sống sót, thì làm sao có thể dễ dàng đầu hàng chuyện này chứ?







Tần Nghi Ninh không thiếu sự kiên nhẫn của một thợ săn, càng không thiếu dũng khí giằng co với thú dữ!







Nàng ôm hy vọng đối với tình thân, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ nhường nhịn vô giới hạn!







Đưa tay khẽ xoa lên má, đầu ngón tay véo vào chỗ sưng đỏ như tự tra tấn mình, khóe môi nàng lại hé ra một nét cười lạnh như băng.







Kim ma ma phiền muộn trong lòng, cũng không để ý tới những chi tiết này.







Nhưng nhìn thấy nụ cười giống như mãnh thú chuẩn bị vồ mồi của Tần Nghi Ninh, Tần Tuệ Ninh chợt cảm thấy hơi hoảng sợ.







Nàng ta vừa muốn nói gì đó, lại nghe loáng thoáng tiếng tranh cãi truyền tới.







Giọng Tần thừa tướng trầm thấp, lời lẽ ngắn gọn.







Giọng Tôn thị gay gắt, luôn miệng thốt ra lời oán trách.







Ban đầu cũng không nghe được rõ ràng, nhưng đến khi Tôn thị gào thét, hai người các nàng có không muốn nghe cũng không được.







“Ngay cả một đứa nhỏ như Tuệ tỷ nhi cũng có thể nhìn ra được vấn đề, vậy mà một người làm phu quân như ông lại muốn lừa gạt ta! Năm đó, đúng là ta có mắt như mù mới chịu lấy ông! Nếu không có phụ thân của ta giúp đỡ, ông có thể một bước lên mây như vậy không? Ngày nay ông có thể làm Thừa tướng, đã không biết cảm ơn phủ Định Quốc công chúng ta, không biết đối xử tốt với ta một chút, còn dám dùng con rơi bên ngoài lừa bịp ta!”







“Câm miệng!”







Tần Hòe Viễn nổi cơn thịnh nộ:







“Đồ đàn bà đố kỵ ngu xuẩn! Ta không hơi đâu tranh cãi với ngươi!”







“Rầm” một tiếng, cánh cửa nhà chính sát vách bị đá văng ra.







Cùng lúc đó, hai người nghe tiếng thét chói tai của Tôn thị.







Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh rảo bước rời khỏi phòng xép, nhìn thấy trong bóng đêm, Tần Hòe Viễn nổi giận đùng đùng bỏ đi, bóng lưng lộ vẻ hết sức lãnh đạm.







Tiếng kêu khóc như điên dại của Tôn thị chọc vào màng tai:







“Vì sao ta phải chịu khổ thế này!”







Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Tôn thị ngồi ở cửa, tay vịn khung cửa, nước mắt rơi giàn giụa, gần như ngất đi.







“Phu nhân đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.”







Tần Nghi Ninh nhíu mày bước tới định đỡ Tôn thị.







Nhưng nàng vừa đưa tay ra, đã bị Tần Tuệ Ninh hất văng.







Tần Tuệ Ninh chen vào trước mặt Tần Nghi Ninh, đỡ Tôn thị đứng dậy, nghẹn ngào nói:







“Tiểu Khê muội muội làm ầm ĩ đến mức gà chó nhà chúng ta cũng không yên, bây giờ còn muốn tới đâm dao vào tim mẫu thân sao!”







Câu nói đó khiến cho Tôn thị trừng mắt nhìn về phía Tần Nghi Ninh.







Đúng là như vậy, nếu nha đầu này không trở về thì nhà này đâu có sóng gió như thế! Đã biết bà là phụ nữ yếu mềm, thế mà Tần Hòe Viễn lại chẳng thèm quan tâm bà có đau lòng hay không, không chịu dỗ dành bà vài câu, mà còn phẩy tay áo bỏ đi như vậy!







Lúc nãy bà cũng chỉ mới răn dạy Tần Nghi Ninh mấy câu, tát một bạt tai, Tần Mông đã phản ứng dữ dội như vậy, đủ thấy con hồ ly tinh mà hắn nuôi dưỡng ngoài kia là cái dạng gì rồi!







Mắt Tôn thị đỏ ngầu, dùng hai tay đẩy Tần Nghi Ninh ra, thét lớn:







“Ngươi là cái đồ tạp chủng phá hoại gia đình! Từ lúc có tin tức của ngươi, ta không có ngày nào được sống yên ổn! Ngươi cút ngay cho ta!”







Quay đầu lại nhìn về phía Kim ma ma, bà ra lệnh:








“Vú nuôi, chuẩn bị xe cho ta! Ta phải về phủ Định Quốc công!”







Kim ma ma sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, vội vàng khuyên nhủ:







“Phu nhân, hiện nay bị cấm đi lại ban đêm, bây giờ phu nhân tùy tiện trở về sợ là không ổn, chi bằng hôm nay cứ ngủ lại đã, sáng sớm ngày mai hẵng trở về, như vậy cũng có lời để giải thích với lão phu nhân…”







“Không được, ta nhất định phải đi ngay bây giờ! Ta không thể nào ở lại tướng phủ này nữa! Tần Mông muốn ép chết ta mà!”







Nước mắt rơi như mưa, Tôn thị nức nở:







“Nếu vú không đi thì cứ ở lại, ta đi!”







Đang cơn tức giận, Tôn thị cũng không quan tâm tới Tần Tuệ Ninh, hất tay nàng ta đi ra ngoài.







Tần Tuệ Ninh bị hất ra nên loạng choạng mấy bước, đôi chân thon nhỏ mất thăng bằng, nếu không nhờ Bích Đồng kip thời nâng đỡ và Thái ma ma ở phía sau kéo lại, Tần Tuệ Ninh đã ngã xuống bậc thềm rồi.







Tần Tuệ Ninh bất mãn nhíu mày.







Thấy Tôn thị nóng nảy, khuyên can không được, Kim ma ma đành cấp tốc sai tiểu nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, bảo Thái Lan đi lấy áo choàng da và lò sưởi tay bằng đồng thau tinh xảo cho Tôn thị, lại đưa mắt ra hiệu với đại nha hoàn Thái Quất, thấp giọng dặn vài câu.







Lúc này, tin tức chủ nhân ở đại phòng cãi nhau, phu nhân tức giận trở về mà mẹ đẻ đã không giấu được rồi, chi bằng sai người báo với lão Thái Quân, tránh cho người ngoài thuật lại bị tam sao thất bản, khiến Nhị phòng và Tam phòng chê cười.







Mặt mày Thái Quất đầy khổ sở, bất đắc dĩ đi tới Từ Hiếu Viên.







Kim ma ma và Thái Lan đỡ Tôn thị đang khóc thút thít đi thẳng ra ngoài, rời khỏi Hưng Ninh Viên.







Trong viện vừa mới xảy ra cãi nhau, lúc này thoáng cái yên tĩnh lại.







Một tia nắng chiều còn sót lại lặng lẽ biến mất sau dãy núi, chỉ có vầng trăng rằm sáng ngời lơ lửng giữa trời, bị mây đen che một nửa, nhuộm Hưng Ninh Viên thành một màu lam sẫm.







Các tiểu nha hoàn sợ hãi không dám hé răng, rón rén bước tới treo đèn lồng dưới hành lang, một vầng sáng mầu cam ấm áp dần lan ra, khắp hành lang xuất hiện những vòng sáng.







Tần Nghi Ninh cười lạnh liếc nhìn Tần Tuệ Ninh.







Tần Tuệ Ninh bị nàng nhìn chằm chằm nên cảm thấy hoảng sợ, cầm khăn lau nước mắt, khóc thút thít nói:








“Tiểu Khê muội muội cũng đừng trách tỷ tỷ nhiều lời, vừa rồi mẫu thân như vậy, ta đâu có thể không khuyên bảo một chút? Ngươi nói như vậy chẳng khác nào cầm dao đâm vào tim mẫu thân. Mấy năm nay, dù sao muội cũng không ở bên cạnh mẫu thân, không biết nỗi khổ của bà, không tránh khỏi nói sai.”







Thấy Tần Nghi Ninh từ từ đi về phía mình, Tần Tuệ Ninh liền nở nụ cười thân thiện, lại nói:







“Mặt của Tiểu Khê muội muội sưng vù, chỗ ta có một loại thuốc mỡ rất tốt, giảm đau, tiêu viêm rất hiệu quả, lát nữa ta bảo Bích Đồng mang tới cho muội.”







“Thật sao? Vậy thì ta thật sự phải tạ ơn ngươi rồi.”







Tần Nghi Ninh đứng trước mặt Tần Tuệ Ninh, từ sâu trong đôi mắt hạnh kia lóe lên một tia sáng sắc lạnh khiến Tần Tuệ Ninh cảm thấy giống như mình gặp phải sói đói.







“Không… không cần khách khí.”



Vietwriter.vn



Không kìm nén được sự căng thẳng, Tần Tuệ Ninh nuốt nước bọt:







“Ngươi và ta là tỷ muội, chúng ta…”







“Bốp!”







Một cái tát vang dội tận mây xanh!







Tai Tần Tuệ Ninh ù đi, mắt nổ đầy đom đóm, cả người nghiêng đi, ngã xuống đất, hồi lâu không có phản ứng.







Ở bên cạnh, bốn người Thái ma ma, Bích Đồng, Thụy Lan và Thu Lộ đều ngây người, thậm chí quên cả việc đỡ người dậy.







“Thuốc của ngươi không cần tặng cho ta, giữ lại mà dùng đi!”







“Ngươi!”







Sau giây phút sững sờ vì bị đánh, Tần Tuệ Ninh lấy lại tinh thần, khóe miệng chảy máu, thét lên chói tai nghe không rõ lắm:







“Ngươi dám đánh ta!”







“Ta đánh ngươi đấy thì sao nào!”







Tần Nghi Ninh bước tới cúi người xuống, lại vung tay tát một bạt tai nữa.







Dù sao nàng cũng là người săn thú đốn củi, sức tay không thể xem thường, vả lại hai cái tát đều đánh cùng một chỗ, khiến nửa gương mặt của Tần Tuệ Ninh nhanh chóng sưng đỏ.







“Ngươi là đồ mọi rợ, dựa vào cái gì mà dám đánh ta! Người đâu, bắt nó lại cho ta!”







Tần Tuệ Ninh chỉ vào Tần Nghi Ninh gào to.







Thái ma ma và Bích Đồng vẫn đang sợ hãi đến ngây người, lúc này mới có phản ứng, xắn tay áo tiến lên, cả Thụy Lan cũng nôn nóng muốn khống chế Tần Nghi Ninh.







Nào ngờ ba người xông lên, hai người muốn túm cánh tay, một người định túm tóc Tần Nghi Ninh, nhưng còn chưa kịp đụng tới chéo áo của nàng thì đã bị nàng tay đấm chân đá ngã lăn trên mặt đất.







Tần Nghi Ninh đạp chân trái lên lưng Thụy Lan, một tay trói quặt hai tay Thái ma ma ra sau lưng, tay còn lại túm cổ Bích Đồng, làm cho ba người đều đau đến mức mặt mày trắng bệch, Bích Đồng sợ đến mức trợn mắt nín hơi, không dám nhúc nhích.







Chân nàng nhấn xuống, Thụy Lan lập tức rên lên: “Ui da!”







Tần Nghi Ninh cười nhạt:







“Người ngoài thì không nói, nhưng ngươi là tỳ nữ của ta, đã không biết bảo vệ chủ mà còn muốn hành hung ta, ngươi không muốn sống nữa rồi!”







“Cô nương, cô nương tha mạng!”







Thụy Lan lạc giọng cầu xin tha thứ.







Đám người hầu ở Hưng Ninh Viên vốn định ra tay, lúc này mặt không còn chút máu, cũng từ bỏ ý định tiến lên, ai nấy đều câm như hến, đâu còn dám nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt khinh thường?







Tần Tuệ Ninh khó nhọc đứng lên, lảo đảo tới núp sau trụ hành lang:







“Ngươi… ngươi… ngươi là đồ thô lỗ! Một kẻ sa cơ thất thế vô giáo dục!”







“Đúng vậy, ta là người lỗ mãng!”







Tần Nghi Ninh đẩy Thái thị và Bích Đồng ra, bước qua lưng Thụy Lan, đi thẳng về phía Tần Tuệ Ninh.







“Xem như ta đã thông suốt rồi, cho dù ta đón ý nói hùa, trong lòng các ngươi vẫn coi ta là người rừng, vậy thì việc gì ta phải chịu suông cái danh xưng “người rừng” này làm gì chứ?”