Cẩm Đường Quy Yến

Chương 69: - Chương 69THÀ CHẾT KHÔNG CHỊU NỘP MÌNH




Không bao lâu sau, các biểu tỷ, biểu muội đã tới. Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh đến phòng khách trò chuyện. Mặc dù Tần Tuệ Ninh không được hoan nghênh, nhưng bề ngoài cũng không đến mức khó xử.







Chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa, bà vú già tới hỏi:







“Lão phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có dọn cơm ở Noãn các không?”







Định Quốc công phu nhân nói:







“Dọn ở Noãn các đi, nhớ tới ngoại viện mời mấy người lão gia.”







“Dạ.”







Đám phụ nữ trong nhà vưa cười nói vừa đi tới Noãn các. Tới trước cửa viện, vừa vặn gặp Định Quốc công dẫn các cháu trai vào.







Các cô gái nhất tề hành lễ, Đại biểu ca Tôn Vũ, Ngũ biểu ca Tôn Kiệt và Bát biểu ca Tôn Cần cũng hành lễ với các nữ trưởng bối, lại cùng các chị em họ thi lễ với nhau, rồi liền vào phòng.







Noãn các ấm áp như giữa mùa xuân, cơm nước đã sẵn sàng, mùi thơm xông vào mũi kích thích cảm giác thèm ăn. Định Quốc công phu nhân cười nói:







“Dẹp hết bình phong đi, chẳng lẽ Quốc công gia chỉ dùng cơm với ba cháu trai thôi à? Không ao ước đông người như bên phía chúng ta sao?”







Định Quốc công cười nói:







“Rốt cuộc vẫn là bà hiểu lòng ta, mặc dù ta ao ước, nhưng không cần mở miệng thì bà đã dặn bảo rồi.”







Mọi người nghe vậy đều cười rộ lên.







Định Quốc công liền cùng Định Quốc công phu nhân ngồi vào bàn trước ở vị trí chủ nhà, Tôn thị ngồi bên cạnh Định Quốc công phu nhân, kế tiếp là Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu. Đại biểu ca, Ngũ biểu ca và Bát biểu ca lần lượt ngồi ở phía tay phải của Định Quốc công.







Các cô nương nhỏ tuổi đương nhiên ngồi ở bàn khác.







Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu cầm đũa định chia thức ăn, Định Quốc công phu nhân cười nói:







“Hôm nay chúng ta ăn một bữa cơm sum họp, ta không cần các con giữ quy củ, các con cũng ngồi vào bàn đi.”







Hai chị em bạn dâu còn muốn chối từ, Định Quốc công cười nói:







“Nghe lời mẫu thân các con đi.”







Tuy tính nết Định Quốc công điềm đạm, nhưng ông là người đứng đầu một nhà, ông lên tiếng thì không ai dám trái lời, Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu liền ngồi vào bàn.







Đại gia tộc tuân thủ quy củ lúc ăn và lúc đi ngủ đều không được phép nói chuyện, thế nên kế tiếp trong phòng ăn chỉ nghe được tiếng chén đĩa khẽ va chạm nhau.







Dùng cơm xong, mọi người súc miệng bằng nước do người hầu mang tới rồi chuyển sang phòng khách ngồi, bầu không khí liền sôi nổi hẳn lên.







Định Quốc công vuốt râu, cười nói:







“Mấy ngày nay Nghi tỷ nhi ở nhà đã quen chưa?”







“Dạ, bẩm ngoại tổ phụ, cháu ổn cả ạ! Mọi chuyện đều đã có mẫu thân lo cho cháu ổn thỏa, chăm sóc cháu chu đáo, Tuệ Ninh cô nương cũng chỉ bảo cho cháu nhiều điều trước kia cháu không biết, hôm nay cháu đã thích ứng với sinh hoạt hiện tại.”







Tần Nghi Ninh khôn khéo trả lời.







Tôn thị nghe vậy, trong lòng hết sức dễ chịu.







Tần Tuệ Ninh thì vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tần Nghi Ninh, nha đầu này lại muốn làm cái gì đây?







Định Quốc công cười nói:









“Vậy thì tốt rồi. Cháu và Tuệ tỷ nhi thân thiết như vậy, là phúc của mẫu thân cháu. Nếu cần cái gì, hoặc gặp phải chuyện gì khó xử, thì liền sai người tới nói cho ngoại tổ mẫu của cháu biết.”







“Dạ. Đa tạ ngoại tổ phụ quan tâm.”







Tần Nghi Ninh cảm kích hành lễ.







Định Quốc công mỉm cười xua tay, ý nàng cứ ngồi xuống, không cần câu nệ.







Tần Nghi Ninh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần Tuệ Ninh, dáng vẻ ung dung bình thản như là giữa hai người hoàn toàn không có lục đục.







Cả người Tần Tuệ Ninh căng thẳng, chỉ cần Tần Nghi Ninh ở bên cạnh là nàng ta liền cảm thấy không được tự nhiên, phải cố gắng kềm chế, không để lộ manh mối khiến người khác chế giễu.







Tuy Định Quốc công phu nhân lo lắng chuyện bên ngoài nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh.







Nhưng Nhị cữu mẫu thật sự rất lo lắng cho chồng và con cháu, không kìm lòng được, nói:







“Phụ thân, không biết tình hình bên phía thành Hề Hoa thế nào rồi?”







Định Quốc công suy nghĩ một chút, rồi nói bằng giọng ngưng trọng:







“Hai nước khai chiến ở thành Hề Hoa, Bàng Chi Hi dụng binh xảo quyệt, chúng ta không chiếm được ưu thế.”







Mọi người nghe vậy, tâm trạng đều chùng xuống.







Nhị cữu mẫu lại tự an ủi, cười nói:







“Dù chưa chiếm được ưu thế, nhưng ít ra đàn ông nhà chúng ta vẫn bình yên vô sự.”







Là người thân ở hậu phương, cũng chỉ có hy vọng giản dị như vậy mà thôi.







Định Quốc công thở dài, nói:







“Chỉ trách ta đã già rồi, bằng không ta còn muốn đến thành Hề Hoa, đánh bại uy phong của Bàng Chi Hi!”







“Tổ phụ càng già càng dẻo dai, chỉ là tạm thời còn chưa cần người ra tay thôi.”







Ngũ biểu ca Tôn Kiệt cười nói.







Bát biểu ca Tôn Cần cau mày:







“Thật ra chiến sự chỉ là một phương diện, khiến người tức giận là sự cuồng vọng của Đại Chu. Hoàng thái hậu của chúng mắc bệnh đau đầu lâu năm, lại còn không biết xấu hổ mà đến thông báo cho chúng ta? Thế nào đây, bọn chúng xâm lược nước ta, còn muốn chúng ta tìm đại phu chữa bệnh cho Thái hậu của chúng nữa sao? Làm như khắp thiên hạ đều đã thuộc về bọn chúng rồi ấy! Ấy thế mà Hoàng thượng lại vội vã muốn tìm danh y! Chuyện này quả thật…”







“Bát đệ, ăn nói cẩn thận!”







Đại biểu ca Tôn Vũ khẽ quở trách.







Lúc này Bát biểu ca mới nhớ xung quanh còn có các đường muội và biểu muội, xấu hổ cười cười.







Tần Nghi Ninh cúi đầu ngồi một bên lắng nghe, cảm thấy ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn. Hoàng đế ngu xuẩn như vậy, chỉ biết ôm ấp yêu hậu, ngấm ngầm mưu tính đủ loại chuyện xấu đối với bề tôi, chưa bao giờ nghĩ tới việc đoàn kết triều đình thành một khối vững chắc chống lại giặc ngoại xâm.







Dân chúng Đại Yên gặp phải một hôn quân như vậy, nếu trông mong ông ta có thể ưỡn ngực thẳng lưng kiên cường đứng lên thì thà trông mong ông ta sớm chầu trời còn hơn!







Trong lúc bầu không khí phòng trong đang nặng nề, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người hầu thông báo.







“Quốc công gia, Vương đại tổng quản trong cung đến truyền chỉ, hiện đang ở tiền viện!”








Lại có thánh chỉ?







Định Quốc công vội sai người bày hương án, tất cả người trong nhà đến tiền viện tiếp thánh chỉ.







Vương đại tổng quản mang theo vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở thánh chỉ màu vàng, cao giọng đọc:







“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thái hậu của thượng quốc Đại Chu mắc bệnh, liền tìm được một phương thuốc của danh y, đó là ăn não người thông tuệ, có thể giải trừ tận gốc bệnh tật. Nghe nói Thị giảng Học sĩ Tôn Vũ của viện Hàn Lâm đa mưu túc trí, trí tuệ nhanh nhạy, trí dũng song toàn, có thể đảm đương trọng dụng, nay đặc biệt phong làm An Quốc Bá, ban thưởng hai nghìn lượng vàng, đi tới Đại Chu chữa bệnh cho thái hậu! Khâm thử!”







Trong viện im lặng như tờ…







Giọng nói the thé chói tai của Vương đại tổng quản như lưỡi dao đâm vào ngực mỗi người.







Định Quốc công đang quỳ rạp trên mặt đất run rẩy đứng lên, ngẩng đầu hỏi:







“Xin hỏi Vương đại tổng quản, đây là…?”







Vương đại tổng quan khẽ thở dài, nói:







“Quốc công gia, ngài đừng trách tộ nô tài, nô tài chỉ phụng chỉ hành sự thôi. Nô tài xin nói tường tận để ngài được rõ. Ngài đã biết việc sứ thần Đại Chu tới chưa? Sứ thần vừa yết kiến Hoàng thượng, nói đại phu của Đại Chu kê phương thuốc cho Thái hậu của bọn chúng, rằng muốn trị được bệnh đau đầu của bà ta thì phải ăn sống não người thông minh nhất trong thiên hạ!”







Nói tới đây, mắt của Vương đại tổng quản cũng hơi đỏ lên, nhưng cố nén lệ, hạ giọng nói:







“Lúc nói chuyện với Hoàng thượng, sứ thần Đại Chu chỉ đích danh “Nghe nói nước bệ hạ có một người viết hịch văn rất lợi hại, hắn đã là người thông minh nhất, thế thì phải chọn hắn”, Hoàng thượng liền đồng ý.”







Nghe tới đây, Đại cữu mẫu liền trợn ngược hai mắt, ngất xỉu tại chỗ, các chị em họ đều sợ hãi òa khóc, cuống quít ấn huyệt Nhân Trung, ấn vào gan bàn tay. Nhị cữu mẫu đỡ lấy Định Quốc công phu nhân cũng đang run rẩy cả người, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.







Tần Nghi Ninh nắm chặt hai nắm tay, đỡ lấy Tôn thị run cầm cập, bình tĩnh nhìn xem Vương đại tổng quản còn muốn nói gì nữa.







Lúc này Định Quốc công chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, giọng nói già nua nghe càng khàn khàn:







“Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể như vậy được…”







“Quốc công gia, Hoàng thượng có chỉ, để trấn an Đại Chu, bảo toàn Đại Yên, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.”







Vương đại tổng quản thở dài, hai tay nâng thánh chỉ đưa cho Tôn Vũ vốn vẫn im lặng:







“Tôn đại nhân, mời ngài tiếp chỉ!”








Tôn Vũ không mảy may thay đổi sắc mặt, xoay người lại bước tới trước mặt Đại cữu mẫu, dìu đỡ mẫu thân vừa tỉnh lại.







“Mẫu thân, người đừng khóc.”







Hai mắt Đại cữu mẫu đỏ ngầu, nắm chặt tay Tôn Vũ:







“Con à, con của ta, không đi, chúng ta không đi! Chúng ta không thể tiếp nhận ý chỉ này! Không đi! Không cho con đi!”







Ánh mắt Tôn Vũ cũng rưng rưng, hắn ôm mẫu thân vào lòng an ủi, rồi vỗ vỗ lưng bà:







“Được rồi, được rồi, mẫu thân, con sẽ không đi.” Vietwriter.vn







Thế nhưng thánh chỉ đã tới, không đi thì phải làm thế nào đây?







Tất cả mọi người đều luống cuống.







Ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Tần Nghi Ninh nắm lấy tay áo Tôn Vũ, hạ giọng thật thấp:








“Biểu ca, cứ tiếp chỉ đã, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng, tìm ra cách đối phó!”







Mặt Tần Tuệ Ninh cũng đầy nước mắt, thấp giọng nói:







“Đúng rồi, Đại Chu núi cao đường xa, hơn nữa có ai nhận biết được hình dáng của biểu ca đâu, đến lúc đó đổi người khác đi thay cho biểu ca!”







Lời nói của hai người mang lại hy vọng mơ hồ cho mọi người.







Đúng vậy, trong thời điểm nguy cấp, họ đều hoảng loạn rồi.







Đại cữu mẫu gật đầu lia lịa:







“Đúng đúng, trước hết tiếp chỉ đã, chúng ta sẽ nghĩ cách.”







Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều thở phào nhẹ nhõm.







Tôn Vũ cũng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy:







“Tôn Nguyên Minh ta làm người, là thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, ta hành động ngay thẳng, đoan chính! Tổ phụ, tổ mẫu, mẫu thân, con không muốn tham sống sợ chết!”







Hắn xoay người lại, bước nhanh về phía Vương đại tổng quản, cười nhạt một tiếng, cầm lấy thánh chỉ ném xuống mặt đất.







“Đồ giặc cướp Đại Chu, xâm lược nước ta, giết hại bách tính của ta, khinh thường Hoàng đế của ta! Muốn lấy não của ta chữa bệnh ư? Nằm mơ! Ta thà đập nát chứ không cho bọn chúng!”







Vừa dứt tiếng, đột nhiên hắn lao đầu về phía cái bệ bên cạnh, đập mạnh vào!







Chỉ nghe một tiếng “Bốp”, máu lẫn óc văng tung tóe, dính đầy trên chiếc áo xanh, cơ thể mảnh khảnh ngã xuống bậc thang.







“A!”







“Minh ca nhi!”







“Con của ta!”







Không ai ngờ Tôn Vũ lại cương cường như vậy.







Định Quốc công phu nhân, Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu đều hét lên chói tai, ngất xỉu.







Các cô gái nhỏ sợ hãi ôm nhau khóc ròng, chết ngất ngã xuống đất, tình cảnh hết sức rối loạn.







Ngũ biểu ca và Bát biểu ca nhào tới bên thi thể của Tôn Vũ đấm ngực giậm chân, khóc rống thất thanh, gào thét tên của Tôn Vũ…







Cả người Định Quốc công run rẩy, nhìn thi thể đứa cháu trai mình thương yêu và hài lòng nhất, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, rồi đột nhiên nở nụ cười.







“Tốt, tốt lắm, Minh ca nhi, là nam nhi của Tôn gia ta, là nam nhi ngay thẳng, không uổng công ta thương cháu! Tổ phụ thương ngươi không uổng mà…”







Nói tới đây, Định Quốc công đã rơi lệ đầy mặt, nhào xuống đất khóc to.







Vương đại tổng quản đưa tay gạt lệ, lo lắng nói:







“Quốc công gia, làm sao bây giờ? Nếu Hoàng thượng trách tội thì làm sao bây giờ?”







Lúc này Định Quốc công phu nhân đã được Băng Đường dùng ngân châm cứu tỉnh, được Tần Nghi Ninh và Tôn thị đỡ dậy, nghe vậy cười nhạt một tiếng:







“Việc đã tới nước này thì còn có thể làm sao? Dòng họ Định Quốc công ta, cả nhà trung liệt, một lòng vì nước tận trung, chưa từng một ngày phụ ơn vua, Hoàng thượng… thánh minh, nghe được hành động vĩ đại của cháu ta, hẳn là cũng sẽ xúc động.”