Cẩm Đường Quy Yến

Chương 53: - Chương 53TIỀN DUYÊN




Vị công tử tuấn tú nghe vậy vẫn lười nhác ngồi tại chỗ, cũng không mở miệng, chỉ hờ hững nhìn Lưu tiên cô.







Thiếu niên tùy tùng chất phác sau lưng hắn càng làm ra vẻ ung dung tự tại, ôm vai nâng cằm, như thể đang chờ Lưu tiên cô tỏ thái độ.







Lưu tiên cô thở dài, nói:







“Chủ đông nói, làm sao bần đạo dám không nghe theo? Sẽ theo sự an bài của chủ đông mà làm.”







Nhận được một câu trả lời khẳng định, vị công tử kia mới rốt cuộc đứng dậy, sửa sang áo choàng, nói:







“Nếu vậy, ta cũng tham quan xung quanh một chút.”







Lúc này Tần Nghi Ninh đã đi theo Định Quốc công phu nhân vào trong viện, trong lúc đó, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nam trầm đầy cuốn hút, cảm thấy hơi quen tai, nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe ở chỗ nào, cuối cùng cũng không để ý.







“Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi xem bảo tháp trước đi?”







Tần Nghi Ninh dìu Định Quốc công phu nhân rời khỏi Nguyệt lượng môn, rẽ một lần là tới trước sân trong trước chính điện, mỉm cười hỏi.







Định Quốc công phu nhân cũng lắc đầu, thở dài nói:







“Nghi tỷ nhi, cháu thích thì đi dạo một mình, ta hơi mệt mỏi, muốn đi dâng hương cho Đấu Mỗ Nguyên Quân.







“Để cháu đi cùng ngoại tổ mẫu.”







Thấy Định Quốc công phu nhân lộ vẻ uể oải, Tần Nghi Ninh cũng bỏ ý định đi dạo.







Định Quốc công phu nhân thấy vậy, càng tươi cười, nói:







“Thiếu nữ các ngươi ít khi có cơ hội đi ra ngoài, cứ đi dạo một chút đi, ở đây ta đã có Bao ma ma và đám nha hoàn rồi. Ta đi dâng hương xong sẽ quay về xe ngựa nghỉ ngơi, cháu đi ngắm cảnh đi, coi như không uổng phí một chuyến tới Tiên cô quan.”







Thật ra Tần Nghi Ninh cũng muốn đi dạo, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của Định Quốc công phu nhân.







Thấy nàng như vậy, Định Quốc công phu nhân vuốt má nàng:







“Tiểu nha đầu, cháu còn nhỏ tuổi, không nên âu lo quá mức như thế, ta có thể có chuyện gì nào? Cháu và Đường cô nương cứ cùng đi xem bảo tháp, lát nữa lại vào trong điện dâng hương, quyết định như vậy đi.”







Nói rồi, bà khoát tay, ra vẻ đuổi người, rồi nắm tay Bao ma ma đi vào chính điện.







Đường Manh đi cùng Tần Nghi Ninh, cười nói:







“Cô nương cũng đừng quá lo lắng, ta thấy thân thể lão phu nhân cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tâm bệnh thôi, là lo lắng chuyện trong nhà.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, thầm nghĩ hẳn là Định Quốc công phu nhân lo sợ bởi lời nói lúc nãy của Lưu tiên cô.







Nàng không hiểu lắm về thuật xem tướng siêu hình, cũng nửa tin nửa ngờ, chợt nhớ vừa rồi còn bị nói cái gì mà “Hồng Loan tinh động”, Tần Nghi Ninh cảm thấy mặt nóng lên, lại nhớ tới ngày hôm đó, tên Đăng Đồ Tử (1) kia đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không những cướp đi cây trâm của nàng mà còn vuốt má nàng.







(1) Đăng Đồ Tử: Ý nói kẻ dâm đãng, háo sắc.







Tần Nghi Ninh cảm thấy mặt nóng bừng, nhíu mày, khẽ ho một tiếng, nói:







“Vậy chúng ta đi dạo quanh một lát đi, muội quen thuộc nơi này, chỗ nào có cảnh đẹp vậy?”







Đường Manh mỉm cười dắt tay Tần Nghi Ninh đi tham quan Tiên Cô quan.







Hôm nay Tần Nghi Ninh vẫn khoác chiếc áo choàng gấm đỏ tươi viền lông thỏ trắng, trong cảnh vật đã vào đông một màu xám trắng, trông nàng như đang bước đi trong tranh thủy mặc, nổi bật với sắc màu tươi sáng.







Bàng Kiêu và Hổ Tử tới mảnh đất trống trước đại điện, từ xa nhìn thấy bóng lưng của Tần Nghi Ninh và Đường Manh đang từ từ đi về phía bảo tháp.







“Chủ nhân, không ngờ hôm nay có thể gặp được Tần tiểu thư ở chỗ này, ngài có muốn tới bắt chuyện hay không?”







Hổ Tử nháy mắt ra hiệu, nói:







“Lời nói lúc nãy của lão đạo cô là có ám chỉ, cơ hội tốt như vậy, chủ nhân có muốn tới…”







Bàng Kiêu nhíu mày, trừng mắt nhìn Hổ Tử.







Hổ Tử ho khan một tiếng, rốt cuộc câm miệng không dám hé răng.







Bàng Kiêu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Tần Nghi Ninh.







Chung quanh không có người khác, nếu có, thì họ có thể nhận ra, vẻ nho nhã của bộ y phục trắng và chiếc áo khoác ngoài màu xám của hắn không tương xứng với khí thế sắc bén toát ra từ người hắn.







Giữa lúc này, hai người nghe có tiếng bước chân tới gần, Bàng Kiêu và Hổ Tử phản ứng cấp tốc, liền ẩn phía sau một gốc đại thụ to lớn.







Chỉ nghe thấy Định Quốc công phu nhân cùng đám người Bao ma ma rời khỏi đại điện, đi tới cổng chùa, vừa đi vừa nói:







“Nghi tỷ nhi là một đứa nhỏ hiểu chuyện, có lẽ đã nhận ra quan chủ cũng là một phen thử thách, nếu ngay cả cúng lễ mà cũng tiếc thì làm sao có thể thật tình đối xử với Đường cô nương?”







“Có phải lão phu nhân cho rằng vị đạo cô kia rất cao thượng không? Lão nô thấy bà ta có vẻ là con buôn.”







“Đó chỉ là bề ngoài, ta thấy bà ấy là một người có bên ngoài dung tục, nhưng bên trong thì ngược lại, nếu không, làm sao bà ấy thu nhận và giúp đỡ Đường cô nương? Ta cảm thấy kiểu cách con buôn chỉ là ngụy trang mà thôi…”







Định Quốc công phu nhân và đám người Bao ma ma dần dần đi xa, tiếng nói cũng nhỏ dần.







Lúc này Bàng Kiêu và Hổ Tử mới từ phía sau gốc đại thụ đi ra.







“Chủ nhân, không ngờ vị lão phu nhân này là một người rất sáng suốt.”







Hổ Tử rất có thiện cảm với Định Quốc công phu nhân.







Bàng Kiêu gật đầu, sau khi tĩnh tâm, vẻ sắc sảo toát ra trên người hắn biến mất, ánh mắt dữ tợn và độc ác giảm đi một chút, thắt lưng cũng không ưỡn thẳng như thói quen, mà hơi khom xuống.







Cứ như thế, vẻ sắc sảo rõ rệt trên người hắn liền biến đổi, lại toát lên dáng vẻ của một quý công tử nho nhã.







“Đi thôi, chúng ta cũng tới chính điện.”







Bàng Kiêu đi dầu.







Hổ Tử gật đầu nói:







“Chúng ta cũng thắp nén hương, lúc này lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân đều còn ở trong cung, không biết thế nào. Mong rằng lần này chúng ta xử lý ổn thỏa, mới có thể làm Hoàng thượng nguôi giận.







Nghe nhắc tới mẫu thân, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đang tạm thời bị bắt ở trong cung, vẻ mặt Bàng Kiêu lộ vẻ hơi lo lắng.







Trong điện, tượng Đấu Mỗ Nguyên Quân thếp vàng sừng sững trang nghiêm.







Bàng Kiêu và Hổ Tử đều tới dâng hương, sau đó ngay ngắn quỳ xuống hành đại lễ đạo giáo, dập đầu cầu nguyện:







“Cầu xin Đấu Mỗ Nguyên Quân phù hộ mẫu thân và người nhà của đệ tử được bình an, một mình con gây ra sát nghiệp tội lỗi, cứ để một mình con gánh chịu là được, chỉ mong tai họa không đổ lên đầu người nhà.”







Trán Bàng Kiêu dán sát đất, dáng vẻ cầu khẩn thoạt trông hơi yếu đuối, Hổ Tử quỳ gối bên cạnh nhìn thấy chợt xúc động.







Hắn đi theo bên người Bàng Kiêu như hình với bóng, hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn nhất. Mọi người đều biết Bàng tiểu Vương gia quyền cao chức trọng, sát phạt quyết đoán, nhưng ai có thể nhìn ra được hắn là “cao xử bất thắng hàn(2)”.







(2) Cao xử bất thắng hàn: Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) gió lạnh. Còn nghĩa bóng là người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm thì càng ít bạn…







Đời người đau buồn nhất là khi đã nỗ lực rất nhiều nhưng không ai hiểu, thậm chí còn bị chỉ trích đủ kiểu. Bởi vì sự tàn nhẫn của tiểu Vương gia, có khi ngay cả lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân đều chỉ trích hắn, mong hắn không nên tổn hại mạng người như thế.







Thế nhưng, ai có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của bọn họ?







Có đôi khi, bọn họ đâm lao phải theo lao.







“Két…”







Tiếng đẩy cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong điện.







Bàng Kiêu và Hổ Tử quay đầu lại, thấy Tần Nghi Ninh trong chiếc áo choàng đỏ cùng Đường Manh mặc trang phục tiểu đạo cô đang nắm tay nhau đi tới.







Có lẽ tâm trạng đang tốt đẹp, khi vào cửa, Tần Nghi Ninh tươi cười rạng rỡ, đôi má lúm đồng tiền và đôi mắt lộ ra vẻ khả ái.







Bàng Kiêu hơi sửng sốt, vội xoay người sang chỗ khác, vành tai đỏ lên, quỳ gối cứng đờ tại chỗ, ngẩng lên nhìn tượng Đấu Mỗ Nguyên Quân, làm như đang thanh tâm cầu nguyện.







Trên mặt đất có ba đồ đoàn.







Ban đầu Hổ Tử quỳ gối bên trái, lúc này đã đứng một bên, chỉ có Bàng Kiêu chiếm vị trí chính giữa, vừa vặn có hai chỗ trống hai bên.







Tần Nghi Ninh hơi do dự, nhưng dù sao đạo quan cũng là nơi công cộng, nàng lại không có tư cách đuổi người, không thể làm gì khác hơn là không nhìn người thanh niên ở bên cạnh, cùng Đường Manh dâng hương, lập tức quỳ gối ở xa nhất phía bên phải bồ đoàn, nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện.







Đường Manh quỳ gối bên trái bồ đoàn, cũng hành đại lễ đạo giáo.








Tuy Bàng Kiêu đang quỳ, nhưng khóe mắt vẫn không rời Tần Nghi Ninh từ lúc nàng quỳ xuống bên cạnh mình.







Nàng điềm đạm đáng yêu như vậy, nhưng số phận lại long đong…







Hẳn là hiện nay nàng đã mười bốn tuổi rồi?







Lúc hai người gặp nhau, hắn cũng trạc tuổi nàng bây giờ.







Bé gái bảy tuổi, quần áo trên người rách rưới nhưng được giặt rất sạch sẽ, đến chỗ chưởng quỹ của tiệm thuốc xin mua chịu thuốc chữa bệnh cho dưỡng mẫu của nàng, nhưng bị đuổi ra, còn bị tiểu nhị đẩy ngã xuống đất.







Lúc đó hắn đi cùng Trịnh tiên sinh và Triệu thị vệ ở cách đó không xa nhìn thấy, nghe Triệu thị bật cười hả hê, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.







Hắn tưởng nàng sẽ khóc, trên thực tế, nàng cũng có lý do để bật khóc. Thế nhưng nàng chỉ đứng lên, phủi bụi trên người mình, quật cường vác cái sọt trên lưng, đi mua hai cái bánh bao nhân thịt bằng đồng tiền còn sót lại về cho dưỡng mẫu ăn.







Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in đôi mắt to sáng ngời trên gương mặt nhỏ nhắn kia, nhớ cả lúc nàng vỗ vỗ cái bụng nhỏ lép kẹp, khi nói với dưỡng mẫu rằng mình đã ăn rồi, còn gắng gượng tươi cười.







Lúc đó hắn không đành lòng bỏ đi, đã vờ đi ngang qua nhà nàng, hỏi xin chén nước.







Nhìn thấy hắn, bé gái ngẩn người hồi lâu mới cười tủm tỉm kêu lên “ca ca xinh đẹp” rồi đi đun nước cho hắn uống.







Hắn uống nước xong, đưa túi tiền trên người cho nàng, trong đó có khoảng mười lượng bạc và vài đồng tiền.







Trước số bạc lớn, nàng ngẩn người, không chịu cầm lấy.







Hắn làm ra vẻ ban ơn, nói đó là phần thưởng của nàng, sau đó rời khỏi nhà nàng trước ánh mắt phẫn nộ của Trịnh tiên sinh và Triệu thị vệ.







Trịnh tiên sinh và Triệu thị vệ đều là bộ hạ cũ của cha hắn, sau khi rời đi liền cao giọng gặng hỏi hắn.







“Vì sao ngươi lại giúp đỡ con gái của kẻ thù?”







“Tần Hòe Viễn là đồ cẩu tặc chết tiệt! Nếu không vì gian kế của hắn, làm sao năm xưa Bàng tướng quân bị hàm oan mà chết, bị lăng trì tùng xẻo từng miếng thịt ném cho chó ăn! Người nhà Bàng gia cũng không ai sống sót…”







Năm đó hắn mười lăm tuổi, mới được Lý Khải Thiên tìm ra và tòng quân một năm. Lý Khải Thiên giương cao ngọn cờ khởi nghĩa vũ trang của Bàng tướng quân, đưa hắn thành lá cờ đầu vì cha báo thù, lật đổ chính sách tàn bạo.







Không ai từng hỏi hắn có đồng ý hay không, chỉ là quân đội đột nhiên đứng trước tiệm cơm do ngoại tổ phụ hắn mở, đột nhiên cướp hắn đi…







Thậm chí không ai biết, hắn chỉ là kết quả một đêm phong lưu của Bàng tướng quân, có thể Bàng tướng quân cũng không nhớ được còn có hắn trên đời.



Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Mà nếu chủ mẫu Bàng gia tốt, sao lại yên lặng đuổi mẫu thân hắn đi?







Từ nhỏ hắn đã bị người khác quyết định số phận.







Mà cô bé này, chẳng phải từ nhỏ cũng đã bị người khác quyết định số phận rồi sao?







Lúc đó hắn hỏi Trịnh tiên sinh:







“Cô bé này thì biết cái gì? Năm đó các ngươi đưa nàng ta đi, khiến nàng chịu bao đau khổ, nhiều năm như thế cũng đã đủ rồi! Nếu có bản lĩnh, sao các ngươi không đi tìm cha nàng báo thù, lại đi làm khó một đứa bé vô tội?”







Trịnh tiên sinh chỉ nói một câu, đời cha ăn mặn, đời con khát nước.







Về phương diện này, bọn họ có quan niệm bất đồng, tranh cãi cũng không thể giải quyết vấn đề.







Sau đó lại một năm, trong quân hắn đã có uy tín nhất định, cũng biến thành một kẻ máu lạnh sát nhân, không bao giờ biết nương tay.







Chỉ có điều, mỗi khi hắn nhớ tới vị tiểu cô nương kia, trái tim lạnh lùng sắt đá dường như đều mềm lại.







Hắn dẫn người tìm đến chỗ nàng, muốn tiếp tế cho nàng.







Nhưng Lương Thành đã bị cướp bóc sạch sành sanh, nhà nàng chỉ còn là một căn nhà trống trải đổ nát.







Hắn bắt người đến hỏi, mới biết tháng trước dưỡng mẫu của nàng đã chết, nàng cũng không rõ tung tích.







Hắn cho rằng nàng nhất định đã chết.







Một bé gái hiểu chuyện, từng dịu dàng gọi hắn là “ca ca xinh đẹp”, một đứa bé hiểu chuyện khiến hắn thương xót và hổ thẹn, cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà chết đi một cách uất ức.







Chỉ là nghĩ không ra, bảy năm sau, hắn lại nhìn thấy nàng. Nàng đã dậy thì thành một đóa hoa nhỏ xinh đẹp, khiến mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều có cảm xúc khác thường.