Cẩm Đường Quy Yến

Chương 518: - Chương 518LẦN THEO DẤU VẾT




Chương 518LẦN THEO DẤU VẾT



Tuy Tần Nghi Ninh cởi mở, nhưng vẫn có phần cảnh giác.







Ba người Liêu Tri Bỉnh, Triệu Nhất Nặc và Triệu Vạn Kim lại một lần nữa hành lễ với Tần Nghi Ninh.







Triệu Nhất Nặc vui mừng nói: “Cuối cùng cũng tìm được Minh chủ! Bọn ta nghe nói Minh chủ giết A Na Nhật, đều nói Minh chủ thật sự là nữ trung hào kiệt, làm nên một chuyện kinh thiên động địa ở Tác-ta, các huynh đệ trong minh đều cảm thấy vinh hạnh!”







“Đúng vậy Minh chủ!”







Triệu Vạn Kim cũng rất vui mừng.







Xưng hô trực tiếp của bọn họ khiến Lục Hành nghi hoặc nhìn sang.







Tần Nghi Ninh thầm thở dài. Tuy nhiên đã đến nước này rồi, mà Lục Hành cũng không phải là người ngoài, nên nàng cũng không giấu giếm: “Bọn họ là người của Thanh Thiên Minh.”







Lục Hành cũng không kinh ngạc. Thật ra trong lòng hắn cũng đã suy đoán như vậy, nghe nàng giải thích, hắn cũng chỉ cười cười, kéo hai tên thị về Phi Liêm và Phi Ưng từng theo hắn nhiều năm qua một bên nói chuyện.







“Các ngươi từ đâu tới?”







“Bẩm Nhị gia, từ trong nhà tới.”







Lục Hành vui mừng, lo lắng hỏi: “Tình huống trong nhà thế nào rồi? Tổ phụ ta làm sao rồi?”







Phi Ưng và Phi Liêm liếc nhìn nhau, trên khuôn mặt tươi cười đều lộ vẻ đau khổ.







“Nhị gia, ngài xảy ra chuyện ở bên ngoài, thì ở trong nhà đã có lộn xộn rồi. Lúc trước lão thái gia ủng hộ ngài, ngài vừa xảy ra chuyện, mấy người đỏ mắt chờ mong vị trí gia chủ đều nhanh chóng rục rịch. Đại lão gia quanh năm không ở kinh thành, cũng không có quan hệ ở đó, liền trở về nhà hầu hạ lão thái gia bị bệnh, nhưng lực lượng có hạn, đành trơ mắt nhìn chi thứ hai và chi thứ ba tác oai tác quái.”







“Đúng vậy, hôm nay Nhị lão gia đã đại diện cho quyền lực Lục gia. Có lẽ sợ bị Thánh thượng hỏi tội, Nhị lão gia sẽ đổ tội bản đồ kho báu trước kia và cả chuyện ám sát Khả Hãn Tác-ta lên đầu Nhị gia. Không chỉ có bọn họ nói như vậy, mà ngay cả người bên dưới cũng đều nói thống nhất như vậy, chỉ cần có người hỏi tới, sai phạm đều thuộc về ngài.”







“Sau khi biết chuyện, lão thái gia đã rất tức giận. Hơn nữa Thánh thượng đã mấy lần gọi lão thái gia vào cung quở trách, lão thái gia lo lắng cho ngài, lại uất nghẹn, lúc bọn ta ra ngoài, lão thái gia đã bệnh không dậy nổi.”







Nghe vậy, Lục Hành nhắm chặt hai mắt, thống khổ lắc đầu, hồi lâu mới kiềm chế được nước mắt suýt rơi xuống.







Là do hắn không tốt. Do hắn hành động tùy tiện, mới khiến sự việc đi tới nông nỗi này, mới làm cho ông lão tuổi cao như vậy vô duyên vô cớ liên lụy vì hắn?







Đều là lỗi của hắn!







Chuyện cho tới bây giờ, hối hận cũng không ích lợi gì, nếu như tổ phụ thực sự vì chuyện này mà xảy ra chuyện không hay, thì cả đời này Lục Hành cũng không thể tha thứ cho mình!









“Nhị gia, ngài đừng quá thương tâm.”







“Đúng vậy Nhị gia.”







Phi Ưng và Phi Liêm thấy Lục Hành khổ sở như vậy, vội vàng khuyên nhủ.







Hai người không phải là người lanh mồm lanh miệng, ăn nói vụng về, không câu nào chạm tới điểm mấu chốt.







Nhưng Lục Hành cũng cảm nhận được thiện ý của bọn họ. Hắn mỉm cười vỗ vai hai người: “Gặp được các ngươi ở chỗ này, ta cũng rất hài lòng. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không vì chuyện này mà không gượng dậy nổi. Vật gì mất đi, cũng có thể đoạt trở lại.”







Phi Liêm và Phi Ưng nghe Lục Hành nói như vậy, đều hơi xúc động, hào khí dâng trào, nói: “Chỉ cần Nhị gia phân phó, huynh đệ chúng ta đều không dám không tuân theo.”








Lục Hành rất cảm động, mỉm cười: “Tốt. Vậy toàn bộ dựa vào các ngươi.”







Về phần Tần Nghi Ninh, đã cùng ba người của Thanh Thiên Minh đi qua một bên cách xa mọi người.







Tần Nghi Ninh cười nói: “Sao các ngươi tìm tới chỗ này?”







Liêu Tri Bỉnh chắp tay nói: “Bọn ta không biết tung tích của Minh chủ, tuy nhiên sau khi nghe được tin tức ngài ám sát A Na Nhật, bọn ta liền đoán rằng Ô Đặc Kim Hãn nhất định sẽ truy tìm ngài, do đó mới định thử vận may trong lãnh thổ Tác-ta.”







Nghe vậy Tần Nghi Ninh nói: “Cũng là các ngươi may mắn, chúng ta vừa vặn gặp nhau.”







“Đúng vậy.” Liêu Tri Bỉnh cười nói: “Nếu không thì còn không biết phải tìm kiếm bao lâu nữa.”







Hai anh em Triệu Nhất Nặc và Triệu Vạn Kim cũng đều gật đầu tán thành.







Liêu Tri Bỉnh liền hỏi: “Minh chủ, thật ra ta còn muốn hỏi ngài một chuyện.”







Vẻ mặt buồn bã, Tần Nghi Ninh nói: “Ngươi muốn hỏi về Liêu thái thái chứ gì?”







Liêu Tri Bỉnh gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đã mất liên lạc với tiện nội mấy tháng rồi. Vốn tưởng nàng ở cùng một chỗ với Minh chủ, nhưng hôm nay mới thấy là không phải.”







“Ta thật sự không dám giấu giếm, ban đầu, sau khi Liêu thái thái giấu kho báu đi, lại lừa ta tới một cái hang giả, sau đó bắt đầu giằng co với người của ta, hai bên đang xung đột hỗn loạn, thì động đất nổi lên, bọn ta vội vã chạy trốn, lại bị Tư Cần bắt cóc về Tác-ta. Bởi vì Hoàng đế Đại Chu muốn lấy bằng được kho báu, cho nên một mực truy đuổi, nên Tư Cần liền đưa bọn ta vào sa mạc. Hoàn cảnh trong sa mạc quá khắc nghiệt, lại thiếu nước và thức ăn, Tư Cần thẩm vấn Liêu thái thái và người đi cùng vài lần, sau khi không tra hỏi được gì, liền bỏ lại Liêu thái thái và hai huynh đệ khác trong sa mạc.”







“Hả?” Liêu Tri Bỉnh kinh ngạc mở to hai mắt: “Tên súc sinh kia bỏ người lại trong sa mạc rồi?”







“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Lúc đó ta bị trói gô, thật sự là bất lực. Sau đó tiếp tục đi, Tư Cần suýt nữa đã vứt ta lại, nhưng vừa vặn lúc đó A Na Nhật dẫn người vào sa mạc tìm Tư Cần, bọn họ có đầy đủ nước và lương thực, ta mới được giữ lại.”







Mắt Liêu Tri Bỉnh đỏ lên, lui ra phía sau hai bước, dáng vẻ bị đả kích nặng nề.







Tuy Tần Nghi Ninh không đoán được Liêu Tri Bỉnh đối với mình mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng cũng rất đồng cảm với hắn. Với tình huống như vậy, Liêu thái thái chỉ có một con đường chết, cũng không biết khi bị bỏ lại, Liêu thái thái có ân hận vì đã không nói ra vị trí của kho báu mà rơi vào tình cảnh như vậy hay không.







Thấy Liêu Tri Bỉnh đau khổ như vậy, Triệu Vạn Kim và Triệu Nhất Nặc đã một trái một phải đỡ hắn, khuyên nhủ: “Đại ca, hãy cố nén bi thương.”







Liêu Tri Bỉnh lắc đầu, khổ sở nói: “Nếu như trước kia ta nói thêm mấy câu, khuyên ngăn nàng ấy về chuyện kho báu, thì nàng ấy đã không vì thế mà mất mạng.”







“Đúng vậy đại ca, hồi đó đối với chuyện kho báu, chị dâu đã không nghe lời của đại ca. Hôm nay người đã mất rồi, đại ca đau lòng thì cũng chẳng ích gì.”







“Hơn nữa chúng ta đã hoàn toàn thất lạc tung tích của kho báu.”







Tần Nghi Ninh thầm nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nghe ba người nói.







Tần Nghi Ninh không tin là mấy người bọn Liêu Tri Bỉnh hoàn toàn không biết tung tích của kho báu, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ lại không giống như giả bộ.







Chỉ có điều, tuy nghi hoặc, Tần Nghi Ninh cũng nhận thức được, vì kho báu kia, nàng đã mất đi rất nhiều thứ, bây giờ không cần phải tiếp tục vì tài sản ngoài thân kia mà trả giá đắt nữa.







Tuy Tần Nghi Ninh không yên tâm và không hoàn toàn tin tưởng người của Thanh Thiên Minh, nhưng nàng cho rằng họ sẽ tiết lộ hành tung của bọn nàng. Người của Thanh Thiên Minh cũng không phải là lương dân trung thành với Đại Chu. Trước kia, ở thời Đại Yên, bọn họ là những người ở bên lề, tới triều Đại Chu, bọn họ cũng không có hộ tịch, suốt ngày ở biên giới giữa Tác-ta và Đại Chu làm ăn buôn bán kiếm tiền, hoàn toàn không có lòng trung thành đối với Đại Chu. Trong tình huống không có lợi gì cho mình, hẳn là bọn họ sẽ không tiết lộ tung tích của bọn nàng.







Chỉ cần có thể ứng phó tạm thời, thì cũng không đáng ngại.







Tần Nghi Ninh liền giữ cả ba người lại, bố trí họ ở trong một căn lều, nhưng vẫn không nói lộ trình sắp tới của bọn nàng.







Phía bên kia, Lục Hành đối xử với hai gã hộ vệ hết sức nhiệt tình, mời bọn họ tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm của A Nhĩ Hán đại thúc với một đám tộc nhân bên đống lửa trại, còn đưa bọn họ tới giới thiệu với các tộc nhân của bộ tộc Di Nặc.







Trong thời gian gần đây, Tần Nghi Ninh rất ít khi nhìn thấy Lục Hành thoải mái như vậy, thấy hắn bộc lộ sự vui mừng không chút kiềm chế như vậy, Tần Nghi Ninh nghĩ tới nghĩ lui, lời nhắc nhở đã ở bên cửa miệng, cũng không nói ra.







Lục Hành là là người thông minh, kinh nghiệm chìm nổi trong thương trường của hắn phong phú hơn nàng nhiều, có lẽ không có nàng nhắc nhở, hắn cũng biết phòng bị.







Màn đêm buông xuống, Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình ở chung một lều.







Còn Phi Liêm và Phi Ưng ở cùng với Lục Hành.



Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường.








Trong đoàn có thêm mấy người, Tần Nghi Ninh cũng không cảm thấy có gì khác thường, Lục Hành thì rất vui vẻ.







Chỉ có điều, thời gian càng trôi qua, đoàn người của bọn nàng cũng dần dần đụng phải truy binh nhiều hơn.







Tốc độ tiến về phía trước liền chậm lại. Mang theo nhiều đồ quân nhu như vậy, lại tiếc không nỡ ném bớt, mọi người chỉ có thể kiên trì liều mạng với truy binh của Tư Cần.







Cũng may mà có thêm ba người của Thanh Thiên Minh và hai gã thị vệ của Lục Hành. Tuy bọn họ không phải là người có võ nghệ cao cường một địch mười, nhưng có thêm bọn họ, so với chỉ có các tộc nhân liều mạng vẫn tốt hơn nhiều.







Nhưng giữa các nhóm truy binh cũng có sự liên lạc với nhau, có một nhóm người phát hiện bọn nàng, trên chiến trường lại không thể đảm bảo là quân địch không ai chạy thoát được, do đó, tình huống của bọn nàng càng ngày càng bị động, rất dễ xảy ra tình huống vừa chạy đi một hai ngày, lại đụng phải một đội truy binh khác nghe tin mà đến.







Cứ giằng co như thế thêm mười ngày nữa, thể xác và tinh thần của mọi người đều mệt mỏi.







Sau khi tạm thời thoát khỏi truy binh một thời gian, mọi người liền dựng lều qua loa, cấp tốc ngủ bù.







Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình đều không buồn ngủ, thường xuyên phải lo lắng truy binh đuổi theo, thần kinh bọn họ đều rất căng thẳng.







Trong lúc Tần Nghi Ninh nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe bên ngoài lều có một giọng nói trầm thấp: “Minh chủ.”







Tần Nghi Ninh chợt mở mắt ra, thấp giọng hỏi: “Là ai?”







“Minh chủ. Ta là Liêu Tri Bỉnh.” Liêu Tri Bỉnh hạ giọng, nói: “Ta có việc bẩm báo.”







Tần Nghi Ninh và Tần Nghi Ninh liếc nhìn nhau. Tào Vũ Tình gật đầu, Tần Nghi Ninh liền nói: “Mời vào trong nói chuyện.”







Liêu Tri Bỉnh nói “Làm phiền” theo khuôn phép, rồi vén rèm lên bước vào, hết sức có chừng mực ngồi xổm ở cửa lều.







“Minh chủ, ta vừa phát hiện, Lục nhị gia đã bỏ đi rồi.”







Tần Nghi Ninh sửng sốt: “Bỏ đi? Sao ngươi biết? Ngươi trông thấy sao?”







Hiện nay lều của ba người bọn Liêu Tri Bỉnh ở gần lều của nàng, mà lều của nàng ở bên phía các nữ tộc nhân, còn Lục Hành và hai thị vệ thì cùng bọn Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La ở phía bên kia.







Hơn tám trăm tộc nhân, hơn nữa còn áp giải lương thảo, cự ly giữa các lều rất xa, nếu muốn tận mắt nhìn thấy Lục Hành bỏ đi thì nhất định phải đi qua toàn bộ khu vực đóng quân để tới bên kia, nửa đêm Liêu Tri Bỉnh không ngủ, chạy tới bên kia làm cái gì?







Thấy vẻ mặt hồ nghi của Tần Nghi Ninh, Liêu Tri Bỉnh liền thấp giọng nói: “Thực sự không dám giấu giếm, ta từng ở Miêu Cương mấy năm, biết một ít cổ thuật. Lúc mới tới, ta không tin tưởng họ Lục, nên đã đặt một truy tung cổ lên người hắn. Vừa rồi ta cảm ứng được sự di chuyển của hắn.”