Cẩm Đường Quy Yến

Chương 507: - Chương 507PHẢN ĐỐI




Chương 507PHẢN ĐỐI



"Dạ, Lão Thái Quân.” Tần Tuệ Ninh và Bát tiểu thư cùng đứng lên, thi lễ rồi lặng lẽ lui ra.







Đi thẳng tới dưới hành lang, Tần Tuệ Ninh kéo tay Bát tiểu thư, nhỏ giọng hỏi: “Muội muội có biết lão Thái Quân muốn nói chuyện gì không?”







Bát tiểu thư nhớ tới chuyện lão Thái Quân bảo mình đi dâng trà cho Bàng Kiêu hôm ấy, mặt thoáng chốc vụt đỏ, nhớ tới gương mặt khí khái khó kiềm nhưng vẫn không che được nét anh tuấn của Bàng Kiêu, cơn nóng trên mặt lại càng như thiêu như đốt.







Thấy dáng vẻ này của Bát tiểu thư, tuy trong lòng Tần Tuệ Ninh đã có suy đoán nhưng một cơn hâm mộ và đố kị khó tả vẫn truyền lên từ sống lưng.







Vốn nàng ta chính là đứa con gái được yêu chiều nhất trong nhà, hưởng thụ bao vinh hoa phú quý, thế mà giờ lại sa lầy vào bụi bặm, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác hạnh phúc.







Nàng ta cùng lứa với Tần Nghi Ninh, Tần Nghi Ninh có thể gả cho nam tử kiêu dũng anh tuấn như vậy, còn nàng ta thì ngay đến bóng dáng cái hôn sự cũng không nhìn thấy, cũng không nghe trưởng bối trong nhà có ý lo liệu gì cho mình. Sao nàng ta có thể không ghen ghét, căm hận?







Tần Tuệ Ninh hít sâu một hơi, phí hết sức lực mới ép mình không lộ ra bất cứ biểu cảm bất mãn và không cam tâm nào.







Từ những lần giao đấu với Tần Nghi Ninh ngày trước, sự háo thắng ham danh của Tần Tuệ Ninh đã bị mài mòn hết sạch. Bây giờ, cho dù Tần Nghi Ninh mất tích, không còn trong nhà thì phần lớn mọi người vẫn nói chuyện cho Tần Nghi Ninh. Nhất là Tôn thị, ngày trước chẳng thấy người làm mẹ này để ý con gái bao nhiêu, thế mà từ khi Tần Nghi Ninh mất tích thì bỗng suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước không lo, người hốc hác đi hẳn, hở động ra là nghẹn ngào nói có lỗi với con gái.







Thứ bây giờ Tần Tuệ Ninh không muốn nhìn thấy nhất chính là gương mặt lã chã nước mắt của Tôn thị.







Nó nhắc nhở nàng ta, rằng vị mẫu thân từng coi mình như trân bảo cũng đã vứt bỏ nàng ta từ lâu.







Nàng ta thừa nhận mình từng làm sai.







Nhưng bây giờ Tôn thị vứt bỏ nàng ta, cả ngày ở cùng trong một phủ mà vẫn vờ như không nhìn thấy thì không khỏi quá tuyệt tình.







Thấy Tần Tuệ Ninh hồi lâu không để ý đến mình, Bát tiểu thư không khỏi lấy làm lạ, khi nhìn sang Tần Tuệ Ninh, thấy tia tàn nhẫn khó giấu trong mắt nàng ta thì bỗng sợ hãi giật hết tim gan, sắc mặt tức thì trắng bệch.







Nhớ tới những việc Tần Tuệ Ninh từng làm, Bát tiểu thư không dấu vết lùi về sau hai bước, nói: “Ta cũng mệt rồi, Tuệ tỷ tỷ cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Dứt lời liền hành lễ qua loa rồi xoay gót rời đi.







Tần Tuệ Ninh cắn răng, hồi lâu mới nặn ra một câu “tiểu nhân nịnh bợ”!







Nhưng những chuyện nịnh trên đạp dưới đã thấy không ít, Tần Tuệ Ninh tự nói với mình, nàng ta đã quen từ lâu.







Bây giờ, kể từ khi biết Tần Nghi Ninh mất tích, có lẽ trong nhà sẽ đưa một đứa con gái khác tới phủ Trung Thuận thân vương, nàng ta cũng không thể không lo nghĩ cho tương lai của mình. Hiện những cô gái đến tuổi trong nhà chỉ có nàng ta và Bát tiểu thư, hai chọn một, nếu cơ hội này mà không nắm bắt, vậy đến ông trời cũng sẽ cười nhạo nàng ta yếu mềm.







Trong lúc Tần Tuệ Ninh trầm tư bên ngoài, lão Thái Quân đã nắm tay Tần Hòe Viễn nói những lời thấm thía: “Mông ca nhi, mẫu thân biết không tìm được Nghi tỷ nhi, trong lòng con rất xót, rất cuống. Con chỉ có một đứa con gái là nó, xảy ra chuyện như vậy, trong nhà sao có thể không lo được. Nhưng con cũng phải cân nhắc cho Tần gia của chúng ta chứ.”







Tần Hòe Viễn nghe thì bình tĩnh nhìn Lão Thái Quân, hồi lâu sau mới hỏi: “Ý mẫu thân là?”







Lão Thái Quân nói: “Bây giờ Nghi tỷ nhi mất tích, trong phủ Trung Thuận thân vương cũng không còn ai hầu hạ. Ta nghĩ Trung Thuận thân vương rất yêu quý Nghi tỷ nhi nhà ta, vậy hẳn cũng sẽ không ghét các cô nương Tần gia khác. Theo ta thấy, không bằng đưa Bát nha đầu sang làm lương thiếp. Bát nha đầu tuy là thứ xuất nhưng lại xinh đẹp đáng yêu, còn hiền lành, tính cách không gì để lo lắng. Trước khi Nghi tỷ nhi xuất giá cũng thân với nó nhất.”







“Tương lai nếu Nghi tỷ nhi trở lại, hai tỷ muội bọn nó có thể sống chung hòa thuận. Còn nếu Nghi tỷ nhi… Thật có bất trắc gì, vậy Bát nha đầu từ di nương lên làm vợ kế, ngồi vững chắc trên cái ghế Trung Thuận thân vương phi, âu cũng là một trợ giúp to lớn với Tần gia ta.”







Lão Thái Quân nheo mắt cười, tay nắm tay Tần Hòe Viễn: “Đây chính là chuyện của Tần gia chúng ta, Mông ca nhi, con không thể vì thương tiếc Nghi tỷ nhi mà vội vàng từ chối ngay không suy nghĩ tới được.”







Tuy Lão Thái Quân cười nói thương lượng với Tần Hòe Viễn, song thái độ này thì rõ ràng là đã quyết định không đổi.







Nhị phụ nhân không nói gì, rõ ràng là không muốn chân nhúng bùn dơ. Dù sao Bát tiểu thư cũng là con cái của tam phòng, bây giờ tam phòng không có chủ mẫu, Tam lão gia còn không mở miệng nói gì, người làm chị dâu như Hàn Nhị nãi nãi cũng không nói, vậy thì làm gì tới lượt Nhị bá mẫu như bà xen mồm.







Nhưng Hàn Nhị nãi nãi lại nói: “Cháu cảm thấy lão Thái Quân nói rất phải. Cô em chồng nhà cháu là cô nương tốt lương thiện, Đại bá phụ cũng biết mà. Tương lai để nó bầu bạn với Nghi tỷ nhi, hai tỷ muội cũng có thể hòa thuận.”







Tần Hòe Viễn nghe thì chỉ cụp mắt, không lập tức trả lời.







Nhưng Tôn thị đứng bên thì đã không thể nhịn nổi nữa, tiện tay hất đổ bàn uống trà nho nhỏ bên cạnh.







Sau một tiếng lạch cạch vang lên, ly cốc chén đĩa rơi cả xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ như muốn chọc thủng màng nhĩ người ta, khiến mấy người đang híp mắt ôm lòng tính toán giật mình hú vía.







Lão Thái Quân ngớ người vuốt ngực.







Nhị phu nhân và Hàn Nhị nãi nãi cũng vội lui về sau hai bước.







Tôn thị giận mà mặt đỏ phừng phừng, ngực phập phồng dữ dội, ngón tay chỉ thẳng lão Thái Quân và Hàn Nhị nãi nãi, khóe môi giần giật, giận dữ tới mức không nói nổi một câu đầy đủ.







Nhưng đôi mắt bà thì đỏ sọc tia máu, vành mắt như sắp nứt trông hết sức dọa người, ngay tiếng hít thở như xé gió phát ra từ cổ họng cũng khiến người ta cảm thấy âm u đáng sợ.







Tần Hòe Viễn đứng dậy, đỡ Tôn thị, nhẹ giọng trấn an: “Được rồi, đừng nên nổi giận, làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì không phải mình vẫn là người bị thiệt sao. Nàng phải bảo trọng cơ thể, tương lai mới có thể giúp đỡ Nghi tỷ nhi, đúng không?”







Tôn thị nhìn Tần Hòe Viễn, cơn giận tới miệng mà không phun ra cũng không nuốt xuống được cuối cùng đã thông suốt, nước mắt cũng lập tức tuôn trào.







Tần Hòe Viễn vội vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Tôn thị.







Thấy Tần Hòe Viễn lại đi trấn an ả đố phụ kia, sắc mặt lão Thái Quân tức khắc trầm xuống.



Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Mông ca nhi, con…”







“Mẫu thân.”







Tần Hòe Viễn dịu giọng cắt lời lão Thái Quân, mệt mỏi nói: “Về sau xin người đừng có ý đồ gì với Nghi tỷ nhi nữa. Hôn sự của Tuệ tỷ nhi và Bảo tỷ nhi, cứ đợi tương lai mọi việc bình ổn lại, con sẽ giúp đỡ vun vén sau. Nhưng bây giờ thế cục căng thẳng, vẫn chưa phải lúc bàn tới chuyện hôn sự của bọn nó.”







“Còn về chuyện làm thiếp, tỷ muội cùng hầu một chồng, xin mẫu thân đừng nhắc lại. Giờ Nghi tỷ nhi vẫn đang sốt tốt mạnh khỏe, trong lòng trượng phu lại chỉ có một mình nó, người làm tổ mẫu như mẫu thân việc gì phải phí sức làm chuyện không được người ta cảm kích?”







Lão thái không ngờ mình sẽ bị con trai trách lại, giờ đã giận tới hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi: “Con, con nói ta phí sức không có kết quả tốt? Con đang ghét bỏ bà già ta đấy ư?”







“Mẫu thân. Hiện tình hình triều chính đang thực sự nguy ngập, con ở ngoài đã mệt mỏi lắm rồi, thật sự không còn tâm sức đâu lo chuyện trong nhà nữa. Xin mẫu thân bớt gây ít chuyện, tạm thời cứ giữ mọi chuyện trong nhà như hiện trạng vốn có đi. Còn về hôn nhân của Nghi tỷ nhi, đừng ai nghĩ chuyện nhúng tay vào nữa. Ta sẽ không đồng ý.”







Nói xong, Tần Hòe Viễn liền đỡ Tôn thị đang lã chã nước mắt đi ra ngoài.








Lão Thái Quân nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng Tần Hòe Viễn đi xa, sắc mặt đỏ bừng vì giận, tức mình đập mạnh vào giường.







“Đúng là phản, phản rồi! Lấy vợ thì quên mẹ rồi! Cái thứ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa này, uổng công ta thương nó như thế, thương yêu nhất chính là nó, thế mà giờ nó lại vì một nha đầu chết tiệt mà chỉ trích ta!”







Lão Thái Quân nói rồi lại bắt đầu khóc nức nở, khóc trời cao bất công, khóc trượng phu mất sớm, khóc con trai bất hiếu, tóm lại là cả thế giới đều có lỗi với mình.







Nhị phu nhân và Hàn Nhị nãi nãi đều bó tay không biết làm sao, cũng không thể cứ để lão Thái Quân khóc mãi rồi hại sức khỏe được, cực chẳng đã phải cố mà khuyên bà ta. Nhưng càng khuyên, tiếng khóc của bà ta lại càng to hơn, còn xuyên thấu qua kẽ ngón tay ngóng ra hướng cửa, tựa hồ đang mong đợi Tần Hòe Viễn có thể trở về dỗ dành nhận sai.







Tần Hòe Viễn làm như không nghe thấy tiếng kêu khóc của lão Thái Quân từ trong phòng truyền tới, chỉ đỡ Tôn thị bảo: “Lời mẫu thân, nàng chớ nên để trong lòng, chuyện của Nghi tỷ nhi ta vẫn lo liệu được. Ta nói không được, vậy sẽ không có ai dám ức hiếp Nghi tỷ nhi nhà ta.”







Tôn thị gật đầu, thút thít nói: “Là ta có lỗi với nó, còn chưa kịp đối xử với nó thật tốt. Ngộ nhỡ nó gặp bất trắc gì, ta biết sống sao nữa đây?”







“Không đâu. Nàng cứ yên tâm là được, Nghi tỷ nhi là đứa bé có phúc, cho dù gặp ít trắc trở thì nhất định vẫn có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành vận may. Hơn nữa ta mới nhận được tin, hiện Nghi tỷ nhi đang ở Tác - ta, cũng còn sống rất tốt. Nàng đừng nên suy nghĩ bậy bạ.”







“Thật ư?” Tôn thị quên cả khóc lóc, vui mừng nói: “Lão gia, người nói thật chứ? Không phải chỉ vì an ủi thiếp nên mới cố tình nói vậy chứ?”







“Ta lại lừa nàng làm gì.” Tần Hòe Viễn kéo Tôn thị về phòng, nắm vai bà nói: “Tuy không thể coi là nhân vật anh hùng gì nhưng cũng tự nhận mình là một quân tử, ta sẽ không lừa nàng.”







“Ta biết, ta biết. Chỉ là ta vui quá thôi! Nghi tỷ nhi còn sống, còn sống thật ư?”







“Đúng vậy, vẫn còn sống, tuy có gặp ít rắc rối nhưng nàng yên tâm, có ta ở đây, có Bàng Kiêu ở đây, nó sẽ không có việc gì.”







Tần Hòe Viễn không nói chi tiết mọi chuyện cho Tôn thị biết, một là sợ Tôn thị lo lắng, hai là phụ nữ thường khó giữ bí mật, một ít chuyện cần phải giữ kín nên không thể tùy tiện nói ra ngoài để tránh rước họa vào thân.







Tôn thị đã nín khóc mỉm cười, nói: “Chỉ cần còn sống là tốt rồi. Còn sống tức vẫn còn hy vọng. Một nhà chúng ta đều chưa từng làm chuyện xấu gì, ông trời sẽ không tàn nhẫn với chúng ta như thế.”







“Đúng vậy. Vậy nên nàng cũng đừng khóc nữa. Nếu sức khỏe nàng gặp bất trắc gì, Nghi tỷ nhi trở về sẽ lại cảm thấy là ta ngược đãi nàng, thế thì ta biết ăn nói với nó làm sao.”







Tôn thị nghe cũng mất khống chế bật cười, nhẹ nhàng đập tay lên vai Tần Hòe Viễn, liền đó ngả mình vào lồng ngực ông.







Tần Hòe Viễn ôm Tôn thị, ở nơi Tôn thị không nhìn thấy, đôi mày lại nhíu lại âu sầu.







***







Trải qua một đêm nghỉ ngơi, người dân tộc Di Nặc đã lấy lại tinh thần.







Đêm qua, một số nhân vật đứng đầu của bộ tộc đã nhân lúc không có ai để bàn chuyện riêng tư, nói lại biện pháp của Tần Nghi Ninh cho những người khác được biết.







Sáng sớm thức dậy, hai huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La lại tụ tập các tộc nhân vào với nhau, trình bày lại lời ấy một lần.







Những người bệnh hoạn già yếu tuy không còn mấy hy vọng vào tương lai, cũng cảm thấy sợ hãi song ít nhất sẽ không cảm thấy mình bị vứt bỏ.