Cẩm Đường Quy Yến

Chương 495: - Chương 495BẠO PHÁT (2)




Chương 495BẠO PHÁT (2)



"Đầu óc của hắn đã bị u mê bởi dục vọng quyền lực, còn đếm xỉa gì tới tình cảm nữa? Có lẽ ngay từ đầu, hắn chưa từng có tình cảm nam nữ gì đối với ta, tất cả những hành vi thân cận mà hắn làm, đều là muốn A Na Nhật ghen tuông, do đó làm những chuyện có lợi cho kế hoạch của hắn. Đây là Tư Cần lợi dụng thâm tình của A Na Nhật dành cho hắn! Ngay từ đầu hắn đã muốn giết chết A Na Nhật. Chúng ta không gây thương tích cho A Na Nhật là vì bang giao giữa Tác - ta và Đại Chu, nhưng ngay từ đầu, mục đích của Tư Cần là muốn giá họa cho chúng ta.”







Càng nói, Tần Nghi Ninh càng cảm thấy đáng sợ, tâm cơ thâm trầm của Tư Cần đã đến mức người khác khó mà tưởng tượng.







Có lẽ từ lúc thừa cơ huyện Dương bị động đất, Tư Cần bắt cóc bọn họ đưa về, mục đích của hắn là ngày hôm nay.







Lục Hành cau mày nói: “Cứ thế này thì không ổn. Một khi Tư Cần thành công leo lên ngôi vị cao nhất, e rằng bước tiếp theo cũng sẽ vin vào cái chết của A Na Nhật để đưa ra đòi hỏi với Đại Chu.”







“Nhưng hai người các ngươi nên làm thế nào bây giờ?” Mặt Mục Tĩnh Hồ càng trở nên khó coi hơn.







Hắn là một người lòng dạ đơn thuần và nghĩa khí, xem trọng tình cảm. Đối với hành động điên rồ của Tư Cân, chẳng những hắn không nghĩ ra được, không làm được, mà ngay cả người khác muốn hắn đi hại người, hắn cũng khó có thể tiếp nhận. Huống chi đây là chuyện vì quyền lực và ngôi báu mà sát hại một nữ nhận yêu mình sâu sắc.







Đây không phải là chuyện con người có thể làm!







“Chúng ta không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu bọn họ lục soát toàn bộ, sợ là sẽ rất nhanh tìm tới nơi này.” Lục Hành lo lắng nói.







Mục Tĩnh Hồ gật đầu, đặt bao quần áo ở trước mặt Tần Nghi Ninh: “Ngươi bôi thuốc cho mình đi đã, rồi thay y phục, đi ra ngoài, ngươi mặc nam trang tiện hơn.” Quay đầu lại, hắn nói với Lục Hành: “Chúng ta ra ngoài trước.”







Lục Hành gật đầu, liền cùng Mục Tĩnh Hồ tới ngoài cửa, thấp giọng bàn bạc đối sách.







Tần Nghi Ninh liền cởi quần áo ra, dùng quần áo cũ dấp nước lau máu trên vết thương, làm sạch vết thương, rồi dùng thuốc trị thương và vải bông mịn băng bó qua loa. Cuối cùng, nàng thay một bộ nam trang, tóc cũng búi gọn lên, rồi đội một chiếc mũ da mà nam tử Tác - ta thường đội vào mùa đông.







Quần áo thay ra, Tần Nghi Ninh cuộn tròn lại, định tìm chỗ thiêu hủy. Nàng sắp xếp lại túi nước, lương khô và thuốc men trong bao quần áo, rồi mới gọi hai người tới.







Mục Tĩnh Hồ gấp gáp nói: “Ta vừa mới đi thăm dò, phát hiện có vệ binh lục soát bắt đầu đi về phía này. Chúng ta mau rời khỏi nơi này.”







Tần Nghi Ninh vội gật đầu, cùng Lục Hành xách bao quần áo theo Mục Tĩnh Hồ ra ngoài.







Ba người tới đầu ngõ, từ xa đã nghe được tiếng người quát tháo khi lục soát nhà dân chúng và tiếng kêu la hoảng sợ của người dân, tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn kêu gọi và tiếng gà bay, chó sủa, rất hỗn loạn.







Mặc dù ngôn ngữ bất đồng, Tần Nghi Ninh cũng đoán được lời lẽ của đám vệ binh, đơn giản là hỏi có nhìn thấy hai người bọn họ hay không.







Mục Tĩnh Hồ vội vàng nắm cổ tay Tần Nghi Ninh, nhìn Lục Hành vẫy vẫy, ý bảo hắn đi theo.







Ba người lại yên lặng lui ra phía sau, chạy về phía vắng người.







Giữa đêm khuya, quẹo trái, rẽ phải bảy tám lần trong ngõ nhỏ, chỉ nghe được tiếng thở dốc và tiếng bước chân của bọn họ, còn có tiếng lục soát của đám vệ binh từ phía xa truyền tới.







Lục Hành thấp giọng nói: “Cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị bắt. Ta thấy là bọn họ sẽ vào từng nhà lục soát, ngay cả dưới giếng nước cũng không bỏ qua.”







Vẻ mặt Mục Tĩnh Hồ hết sức ngưng trọng: “Hiện giờ cửa thành đóng chặt, vệ binh lục soát lại ở trước mắt, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị bắt.”







“Ngươi còn có nơi nào khác ở trong thành có thể ẩn thân không?” Tần Nghi Ninh hỏi.







Mục Tĩnh Hồ lắc đầu, xấu hổ nói: “Thường ngày ta chỉ ở trong cung với sư bá, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ra ngoài ở, đương nhiên cũng không mua nhà làm gì.”







“Hiện giờ tình thế như vậy, cho dù có mua bất động sản thì cũng vô ích thôi.”







Tìm một góc ẩn thân, Mục Tĩnh Hồ buồn bực cau mày. Hôm nay ngay cả hắn dẫn theo hai người có võ nghệ cao cường, thì chưa chắc có thể bình yên trở ra. Huống chi thân thủ của Lục Hành chỉ là cưỡi ngựa bắn cung ở trình độ cơ bản nhất. Còn Tần Nghi Ninh, càng không cần phải nói nàng là cô gái chân yếu tay mềm, trên người chằng chịt vết thương. Vietwriter.vn







Ba người nhìn nhau, đột nhiên Mục Tĩnh Hồ đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi dẫn dụ những người đó đi sang hướng khác…”







“Không được!” Tần Nghi Ninh giữ hắn lại: “Ta biết võ công của ngươi cao cường, những người đó cũng không phải là đối thủ của ngươi. Thế nhưng, ngươi có thể giết sạch tất cả vệ binh sao? Cho dù ngươi là búa sắt, thì cũng có thể đập nát được mấy cây đinh? Chúng ta không thể lỗ mãng, mà phải dùng trí. Nếu như cuối cùng bọn ta trốn không thoát, chẳng may bị bắt thì cũng không cần lo lắng, bọn họ sẽ không giết ta và Lục Nhị gia đâu. Bởi vì người như Tư Cần nhất định là sẽ tận dụng hết mọi giá trị của chúng ta mới thôi. Bọn họ sẽ lợi dụng chúng ta để đàm phán với Đại Chu.”








Mục Tĩnh Hồ lắc đầu nói: “Hắn sẽ sử dụng các ngươi để ra điều kiện với Đại Chu, thế nhưng với tình cảnh hiện nay của Bàng Chi Hi ở Đại Chu, hắn đâu có năng lực thuyết phục Hoàng đế Đại Chu? Nếu Hoàng đế Đại Chu không đồng ý, thì chẳng phải hai người các ngươi sẽ mất mạng sao? Cứ để ta dẫn dụ bọn họ đi, các ngươi tìm cách chạy thoát.”







Lục Hành cũng kéo Mục Tĩnh Hồ lại: “Không được, bây giờ ngươi đi, không chỉ bại lộ mà còn có thể mất mạng. Nếu bọn ta sống sót được nhờ sự hy sinh của ngươi, thì cả đời này bọn ta cũng sẽ không yên lòng.”







Tần Nghi Ninh cũng nói: “Mục công tử, ngươi vốn không liên quan chuyện này, ngươi cứu mạng chúng ta như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nhân lúc truy binh còn chưa tới, ngươi mau quay lại đi. Hiện giờ bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là Thiên Cơ Tử đã có phát hiện. Nếu không thấy ngươi, nhất định bà ấy sẽ nghi ngờ, lúc đó chẳng phải là ngươi mang tội phản bội sư môn sao?”







Mục Tĩnh Hồ là người trung nghĩa, nghe bốn tiếng “phản bội sư môn”, hắn càng nhíu chặt mày.







Tần Nghi Ninh lại nói: “Ngươi đi nhanh đi, lúc nào thuận tiện, thì gửi cho Bàng Chi Hi một lá thư, nói cho hắn biết, ta và Lục Nhị gia còn sống là tốt rồi. Ngoài ra tuyệt đối đừng làm gì nữa cả, kẻo chuốc lấy họa.”







Mục Tĩnh Hồ cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi kiên quyết lắc đầu: “Không, ta đi cùng các ngươi. Có ta bên cạnh, nếu thực sự không xong, thì ta còn có thể chém giết phá vòng vây. Nếu hai người các ngươi bị bắt gặp, thì sẽ thực sự bị bắt.”







Trong lúc nói chuyện, bọn họ vẫn không ngừng đi lại thật nhanh trong ngõ nhỏ, luôn luôn tránh né truy binh đuổi theo.







Thế nhưng nghe giọng nói của đối phương, có thể phán đoán khoảng cách giữa bọn họ và đối phương đã rất gần rồi.







“Mục công tử, ngươi đi nhanh đi. Nếu không đi thì ngay cả ngươi cũng sẽ không thoát được.” Tần Nghi Ninh gấp gáp khuyên.







Mục Tĩnh Hồ cắn răng, lại một lần nữa lắc đầu, tiếp tục nắm tay Tần Nghi Ninh và Lục Hành chạy trốn.







Nhưng sống ở nơi này đều là người nghèo và nô lệ ở tầng dưới đáy của xã hội, ngõ nhỏ chật hẹp, không những đan chéo khắp nơi mà còn có rất nhiều ngõ cụt.







Mục Tĩnh Hồ dắt Tần Nghi Ninh và Lục Hành quẹo trái, rẽ phải, thở gấp đi sâu vào trong một ngõ nhỏ, khi phát hiện không còn đường, hắn vội xoay người lại.







Đúng lúc này, tiếng bước chân và giọng nói của truy binh đã rất gần, ba người đứng ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, hoảng sợ nhìn thấy đầu ngõ đã có ánh lửa!