Cẩm Đường Quy Yến

Chương 492: - Chương 492SÁT KHÍ (4)




Chương 492SÁT KHÍ (4)



Tần Nghi Ninh cố gắng hít sâu giữ bình tĩnh.







Nàng tự nhủ, không thể hoảng loạn, chỉ có bình tĩnh mới có thể giúp nàng không bỏ qua bất kỳ cơ hội chạy trốn hoặc phản kích nào. Thế nhưng thân thể nàng vẫn không kiềm chế được, cả người run rẩy. Nàng liên tục giãy giụa lui về phía sau, sợi dây thô ráp cạ vào cổ tay nàng, gây ra mấy vết thương và những vết thương do roi quất vừa rồi, khiến nàng đau đến mức mặt trắng bệch.







Chỉ có điều đôi mắt nàng sáng rực khiếp người, mặc dù trong lúc chật vật như vậy, cả người đầy vết máu, nhưng vẫn không che lấp được dung mạo xinh đẹp của nàng.







Tám hán tử vạm vỡ kia càng lộ vẻ phấn khích, kêu lên những tiếng quái dị, đều xông về phía Tần Nghi Ninh.







Thấy vậy, A Na Nhật hết sức hả dạ, khoanh tay trước ngực đắc ý xem trò vui, còn không nhịn được bật cười thành tiếng: “Để ta xem sau này ngươi còn có thể đắc ý như thế nào! Ngươi thật là may mắn, hán tử Tác - ta chúng ta mạnh mẽ hơn hán tử Đại Chu rất nhiều! Ha ha!”







Miệng bị nhét giẻ, Tần Nghi Ninh muốn mắng cũng không mắng được, chỉ tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng ú ớ ngắt quãng.







Tám hán tử đã tới gần, hai tên đi đầu rất nhanh nhẹn và nôn nóng, một tên cởi quần áo của mình, một tên bước tới mở dây trói chân cho Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh nghiến chặt răng cố sức vùng vẫy, nhưng đều bị bọn họ giữ chặt.







Chân vừa được cởi trói, nàng liền mạnh mẽ đạp vào hạ bộ của tên hán tử gần nhất, nhưng đã bị hắn ta bắt được chân.







Bọn họ đều là cao thủ kề cận hộ vệ A Na Nhật, Tần Nghi Ninh chỉ có sức mạnh hơn nữ tử bình thường một chút, lại không biết võ công, tới lúc này nàng đã hoàn toàn vô kế khả thi.







Càng lúc Tần Nghi Ninh càng tuyệt vọng.







Tuy rằng nàng xem thường an nguy bản thân, xem như bị chó cắn, nhưng có nữ tử nào có thể không chú ý đến chuyện đó?







Trong đôi mắt trợn tròn của nàng dần dần đầy lệ, lúc này nàng vô cùng ước ao Bàng Kiêu đột nhiên xuất hiện, giết hết tất cả bọn người này.









Thế nhưng Tần Nghi Ninh cũng biết, điều này không thể xảy ra. Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ đang phải chịu sự giám thị chặt chẽ của Lý Khải Thiên, làm sao có thể lẻn vào Tác - ta? Hơn nữa, kinh thành còn có rất nhiều người của Tần gia và Bàng gia, Bàng Kiêu không chỉ có một mình, lẽ nào hắn không cần lo lắng cho an nguy của gia tộc?







Đạo lý này Tần Nghi Ninh hiểu rõ.







Thế nhưng nàng vẫn không kìm lòng được rơi nước mắt.







Thấy Tần Nghi Ninh chật vật như vậy, A Na Nhật càng tỏ vẻ đắc ý. Nàng ta hết sức hào hứng, như thể định ở chỗ này thưởng thức trò hay.








Nào ngờ khi hán tử đi đầu đưa tay xé quần áo của Tần Nghi Ninh, phát ra tiếng vải vóc bị xé rách, thì đột nhiên cửa gỗ bị đẩy bật ra, tiếp đó có một bóng đen như quỷ mị nhẹ nhàng tiến vào.







A Na Nhật sững sờ. Nàng ta chưa kịp nhìn rõ, tám hán tử kia đã hộc máu tại chỗ, “phịch, phịch, phịch” ngã xuống đất.







Mà một thanh chủy thủ cũng đã gác lên cổ A Na Nhật, một người từ phía sau bịt miệng nàng, nói bằng tiếng Tác - ta: “Khả Hãn, đừng nhúc nhích.”







A Na Nhật nhìn người mặc đồ đen bịt mặt phía trước đang mở trói cho Tần Nghi Ninh, lại nghe giọng nói có phần quen thuộc của người phía sau lưng, thì nghẹn họng nhìn trân trối.







Người phía sau là Lục Hành!







Sau cơn kinh sợ, lúc này Tần Nghi Ninh vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, đã được cởi trói.







Quần áo trên người nàng nếu không bị roi quất rách nát, dính đầy vết máu, thì cũng bị những tên kia xé rách. Lúc này, thực sự là nàng cử động một chút cũng đau, vô cùng chật vật.







Nhưng khi nhìn thấy người bịt mặt ném dây thừng định đứng dậy, nàng thầm giật mình, một đáp án đã xuất hiện trong đầu.







Lúc này, Lục Hành uy hiếp A Na Nhật, thấp giọng nói: “Nếu Khả Hãn hứa không la hét, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi kêu la, ta sẽ cho người của toàn bộ hoàng tộc các ngươi đều chôn cùng!”







Miệng A Na Nhật giật giật, lại hất tay Lục Hành ra.







Lục Hành biết nàng ta có chuyện muốn nói, nhưng sợ buông tay thì nàng sẽ kêu lên, đương nhiên là hắn không buông tay mà thấp giọng nói: “Nếu ngươi hứa không kêu la, ta sẽ buông tay để ngươi nói chuyện, nếu không, ta sẽ một đao giải quyết ngươi. Ngươi có thể thử xem người của ngươi tới nhanh hay là đao của ta giết nhanh hơn. Nếu ngươi đồng ý thì gật đầu.”







Trong lòng vô cùng tức tối, nhưng rốt cuộc A Na Nhật cũng gật đầu.







Lục Hành hơi lỏng tay, thanh chủy thủ gác trên cổ A Na Nhật nhích tới phía trước một chút.







A Na Nhật bị ép ngửa đầu ra sau, nhưng không dám la hét ầm ĩ, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Lũ Đại Chu các ngươi quá đê tiện!”







“Đê tiện? Khả Hãn thực sự quá khiêm nhường rồi, so với Khả Hãn thì thủ đoạn của ta chẳng là gì cả!”







“Các ngươi trốn không thoát đâu! Lát nữa Tư Cần phát hiện ta vắng mặt, tất nhiên sẽ phái người tới tìm ta! Trong thành cũng sẽ giới nghiêm, đến lúc đó các ngươi có chắp cánh cũng không thể bay!” Nói tới đây, A Na Nhật hơi đắc ý, nhìn thoáng qua người bịt mặt đã đỡ Tần Nghi Ninh đứng lên, nói: “Đáng tiếc là ngươi chọn sai chủ tử rồi. Bằng không, với thân thủ của ngươi, sau này còn có thể phục vụ trong quân, bản Hãn cũng sẽ đề bạt ngươi.”







Chủy thủ trong tay Lục Hành vạch một đường lên cổ A Na Nhật: “Lúc này rồi mà ngươi còn có thể nói mát, đủ thấy ngươi không sợ chết.”







A Na Nhật đau đến co rúm người lại, nhưng vẫn không nhượng bộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản Hãn mà chết thì không ai trong số các ngươi có thể chạy thoát khỏi Đại Đô, Phò mã nhất định sẽ báo thù cho bản Hãn. Đến lúc đó, các ngươi cũng phải bồi táng theo bản Hãn!”







Giọng của A Na Nhật vừa bắt đầu cất cao, thanh chủy thủ của Lục Hành liền áp sát, tăng độ uy hiếp, khiến A Na Nhật sợ hãi im bặt.







Nàng còn có một giang sơn quý giá và tương lai, vì sao phải chết ở chỗ này?







Tần Nghi Ninh nghiêm mặt sửa sang lại y phục, thấy không đến mức quần áo không đủ che thân, lập tức đi tới cửa sổ xem tình hình bên ngoài.








Bên ngoài là một tiểu viện độc lập, lúc này có mấy người nằm trên mặt đất, hiển nhiên là mới bị giải quyết xong.







Tần Nghi Ninh đi tới bên cạnh A Na Nhật thấp giọng nói: “Việc đã đến nước này, Khả Hãn còn muốn mạnh miệng sao? Ta biết Khả Hãn rất quan tâm Phò mã, cũng biết Khả Hãn rất muốn giết ta. Thế nhưng đối với Khả Hãn, ấn tượng của Phò mã vẫn khá quan trọng đúng không?”







“Khả Hãn cũng biết, Phò mã quý quốc đang bàn một số chuyện hợp tác với Lục môn thế gia. Nếu ngươi thả bọn ta ra, ta không những không cần tiếp tục xuất hiện trước mặt Phò mã, mà chuyện bàn bạc giữa Lục gia và Phò mã cũng không bị ảnh hưởng bởi việc Khả Hãn làm hôm nay, nhất cử lưỡng tiện. Khả Hãn nghĩ thế nào?”







Mặt A Na Nhật đỏ lên vì tức giận, lúc này nàng không đủ lý trí để suy xét tiền căn hậu quả của sự việc.







“Thế nào ư? Một ả hồ ly như ngươi hỏi mà không biết xấu hổ? Việc đêm nay sao lại thất bại chứ? Nếu không, ta cũng phải giết chết ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta ngay đi, để ta xem ả hồ ly ngươi làm thế nao chạy khỏi lòng bàn tay của dũng sĩ Tác - ta!”







Tần Nghi Ninh thấy A Na Nhật nói kiên quyết như vậy, liền cười khổ lắc đầu.







“Vì một lúc xung động nhất thời của Khả Hãn, mà tám dũng sĩ của quý quốc đã mất mạng, chẳng lẽ Khả Hãn còn chưa thấy đủ?”







“Chẳng lẽ là bản Hãn giết bọn? Người bớt giả mù sa mưa đi! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi! Hoặc bây giờ các ngươi giết ta, nếu không ta sẽ không để các ngươi yên đâu!”







Tần Nghi Ninh mím môi, vừa muốn nói, đã thấy Lục Hành đột nhiên vung tay đánh mạnh vào gáy A Na Nhật.







Lập tức hai mắt A Na Nhật dại đi, mắt nhắm lại, rũ người xuống, ngã lăn ra đất.







Tần Nghi Ninh kinh ngạc nói: “Sao vậy?”



w●ebtruy●enonlin●e●com



Lục Hành nói: “Đánh ngất rồi, nàng ta quá lằng nhằng, lỡ mất thời gian của chúng ta.”