Cẩm Đường Quy Yến

Chương 472: - Chương 472ĐÙA GIỠN ĐÃ ĐỦ




Chương 472ĐÙA GIỠN ĐÃ ĐỦ



Tần Nghi Ninh nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tư Cần, trong lòng liền hiểu rõ.







Ban đầu, nàng cảm thấy biểu hiện của Tư Cần rất kỳ lạ, như nàng vừa mới nói ra, cách cư xử của hắn lúc ở trên sa mạc và lúc gặp Khả Hãn, là khá khác biệt. Việc hắn đối xử với người khác, nàng không quan tâm, thế nhưng đối với nàng, rõ ràng là ban đầu Tư Cần cũng không có thái độ gì đặc biệt, vì sao bây giờ hắn lại làm ra vẻ bị nàng thu hút mạnh mẽ đến như vậy?







Nàng cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng hắn có thái độ như vậy là do tiếp xúc lâu ngày mà nảy sinh tình cảm.







Bởi vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy nhất định có chuyện ám muội.







Tư Cần có thể trở thành người có quyền hành cao nhất ở Tác - ta, chỉ dưới A Na Nhật như thế, thì tâm địa của hắn hoàn toàn không thể đơn giản và trung thành như hắn biểu hiện.







Hơn nữa, so sánh với hai người cũng nổi danh như Tư Cần, một người là Quý Trạch Vũ, một người là Bàng Kiêu, mà nàng đều quá hiểu rõ, nàng tuyệt đối không tin tưởng dáng vẻ vờ vịt của Tư Cần.







Nàng mới đến, nhất định phải vô cùng đề cao cảnh giác, để không rơi vào bẫy.







Chỉ trong một cái chớp mắt, ý nghĩ của Tần Nghi Ninh xoay chuyển rất nhanh.







Cũng trong nháy mắt này, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Tư Cần liền biến mất, như thể người vừa nổi lên sát ý không phải là hắn.







“Vương phi rõ là biết nói đùa, hẳn là thường ngày Trung Thuận thân vương rất sủng ái Vương phi.”







Tần Nghi Ninh mỉm cười không đáp.







Tư Cần lại nói: “Ngươi không cần căng thẳng. Đã biết Trung Thuận thân vương rất xem trọng ngươi, vậy thì bọn ta đưa ra điều kiện gì, hắn cũng sẽ đồng ý, cũng nhất định sẽ giữ lại tính mạng của ngươi. Đương nhiên là ngươi không nguy hiểm đến tính mạng rồi.”







Nghe vậy, Tần Nghi Ninh không kìm được, bật cười.







“Vậy thì ta còn phải tạ ơn Phò mã không giết rồi!”







Tư Cần nghe vậy, cũng không tức giận, còn nghĩ khi Tần Nghi Ninh nói những lời này, ánh mắt sáng ngời mê hoặc lòng người, khiến hắn chợt muốn chạm đôi mắt long lanh như nước kia của nàng.







Nghĩ là làm, hắn bước tới mấy bước, đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua gương mặt Tần Nghi Ninh, nhưng nàng đã nghiêng đầu né tránh, rốt cuộc hắn chỉ đụng vào chuỗi mã não từ trên mũ rũ xuống gương mặt nàng.







Chuỗi mã não đong đưa, những hạt mã não va vào nhau, tạo ra âm thanh rất trong trẻo.







Tư Cần nhìn xuống Tần Nghi Ninh, từ góc độ của mình, hắn có thể thấy được vẻ khinh thường và chán ghét không cần che giấu trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.







“Ngươi không cần cố ý chọc giận ta. Nếu ngươi muốn chọc giận, cũng nên giận nam nhân của ngươi không bảo vệ được cho ngươi, để ngươi đi ra ngoài một mình, dọc đường trải qua biết bao nguy hiểm như vậy, thậm chí bị ta đưa về Tác - ta.







“Ngươi cũng nên biết, thương thế trên người ngươi vốn rất nặng, là ta tìm người cứu chữa cho ngươi, khó khăn lắm mới nhặt lại cho ngươi một cái mạng. Người Đại Chu các ngươi đều là người đọc sách thánh hiền từ nhỏ, lẽ nào không biết thế nào là tri ân báo đáp sao?”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, cơn giận chợt bùng phát, đột ngột ngẩng đầu lên căm tức nhìn Tư Cần, lạnh lùng nói: “Ta còn phải cảm kích một người bắt cóc ta? Sao ngươi biết ta cần ngươi cứu mạng? Ta thà chết ở trên đất Đại Chu, để trượng phu của ta nhìn thấy thi thể của ta, chứ không muốn chàng vất vả chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm ta, phải luôn chịu sự dày vò, thậm chí đến cuối cùng, vì ta tham sống sợ chết mà thành con tin để các ngươi uy hiếp chàng!”







Khi nàng phẫn nộ, hai con ngươi lóe lên sáng rực như hai ngọn lửa, Tư Cần thấy vậy trong lòng chợt dâng trào cơn giận dữ.








Hắn liền túm lấy cổ Tần Nghi Ninh, khiến nàng phải ngửa đầu lên nhìn về phía mình, nhìn trừng trừng vào mắt nàng bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm, nói rít ra qua kẽ răng.







“Tốt nhất là ngươi chớ trêu chọc ta! Con người của ta làm cái gì cũng đều nghiêm túc, ngươi nói như vậy, ta sẽ không kiềm chế được mà giết ngươi!”







Bị bóp cổ, Tần Nghi Ninh không thở nổi, nhưng vẫn không khuất phục, dữ tợn nhìn Tư Cần, khó nhọc nói: “Ta cũng rất nghiêm túc, nếu ngươi không giết ta, ta mới thất vọng đó!”







Tư Cần chưa bao giờ gặp phải nữ nhân không sợ chết như vậy! Có thể trước đây cũng có, nhưng không có nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp như Tần Nghi Ninh, gặp rồi là khó quên.







Một nữ nhân xuất thân cao quý, lại xinh đẹp và thông minh, mà còn một mực đối chọi gay gắt với hắn như vậy.







Điều này khiến Tư Cần thèm muốn diễm phúc của Bàng Kiêu, còn mình sao không may mắn như hắn, cũng có được một người vợ khiến người ta yêu thích như thế này.







“Các ngươi đang làm cái gì vậy!”








Giữa lúc Tần Nghi Ninh bị bóp cổ sắp không thở được nữa, đã từ từ nhắm mắt lại chờ đón cái chết, thì đột nhiên ở cửa có tiếng quát lên giận dữ.



w●ebtruy●enonlin●e●com



A Na Nhật xông vào lều. Đứng ở cửa nhìn vào, thấy Tư Cần ở gần Tần Nghi Ninh như vậy, nàng còn tưởng hai người đang làm chuyện vô cùng thân mật.







Do đó nàng tức giận đến mức trong đầu vang lên tiếng ù ù, liền quát lên lên xông tới, định cho Tần Nghi Ninh biết tay.







Nào ngờ tới gần, nàng mới phát hiện không phải Tư Cần âu yếm Tần Nghi Ninh, mà rõ ràng là muốn giết nàng!







Tuy A Na Nhật không thích Tư Cần đụng chạm vào người nữ nhân khác, nhưng rốt cuộc lửa giận đã tan đi phân nửa. Nàng nghi hoặc hỏi: “Thế này là thế nào? Không phải chàng còn muốn dùng nàng ta trao đổi điều kiện với Vương gia Đại Chu sao? Bây giờ kích động giết chết nàng ta, chúng ta sẽ lập tức mất đi lợi thế.”







Như thể nghe được giọng nói của A Na Nhật, Tư Cần mới phục hồi lý trí, hết sức tức giận thả tay ra.







Tay hắn buông lỏng, thân thể Tần Nghi Ninh liền loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, bắt đầu ho khan dữ dội.







Tư Cần chắp tay nhìn Tần Nghi Ninh, trầm giọng nói: “Đây là nể mặt Khả Hãn, ta tạm thời tha chết cho ngươi lần này. Nếu lần sau còn dám chọc giận ta, thì sẽ không có kết cục dễ dàng như thế này đâu!”







Dữ tợn nói ra một câu, khi quay người lại nhìn A Na Nhật, dáng vẻ của Tư Cần đã lại dịu dàng như nước, miệng mỉm cười, hai mắt cũng tràn ngập ý cười, trong nháy mắt lộ ra vẻ ngọt ngào như mật.







“Khả Hãn, đã khiến nàng sợ hãi rồi.” Tư Cần nắm tay A Na Nhật.







A Na Nhật oán trách liếc nhìn Tư Cần, giọng nói rõ ràng là không vui: “Ta không hoảng sợ, mà chỉ rất tức giận, còn tưởng rằng con hồ ly tinh này sau khi thay xiêm y sạch sẽ, đã bắt mất linh hồn nhỏ bé của chàng rồi!”







Tư Cần nghe vậy, trong chớp mắt vẻ mặt liền đanh lại: “Sau này Khả Hãn không nên nói đùa như vậy nữa. Ta là loại người như thế nào, lẽ nào Khả Hãn còn không rõ sao? Yêu nàng lâu như vậy, nàng đã từng thấy ta đi cám dỗ ai chưa? Chưa nói tới nàng ta chẳng qua là một thường nhân, với tình cảm ta dành cho nàng, cho dù là có mấy tiên nữ hạ phàm, cũng đừng hòng ta chịu đổi nàng!”







Nghe mấy lời của Tư Cần, A Na Nhật vô cùng xúc động, vành mắt long lanh ánh lệ, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, trông như một con mèo con cọ vào ngực chủ.







Hai tay Tư Cần ôm lấy A Na Nhật, mạnh mẽ siết chặt, giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ cưng chiều và dụ dỗ: “Khả Hãn, nàng xinh đẹp và có xuất thân cao quý như vậy, trời sinh đã mang trong người huyết thống ưu tú nhất, lại rất thông minh và có năng lực quan sát nhạy bén.”