Cẩm Đường Quy Yến

Chương 470: - Chương 470KHẢ HÃN




Chương 470KHẢ HÃN



Thật ra Tần Nghi Ninh đã không còn sức lực để trò chuyện.







Nàng bị thương, lại còn mất máu, cơ thể vốn chưa được bồi bổ đã phải hao tổn thêm một lần, thêm lần này còn bị bắt đi, vốn dĩ không hề có cơ hội bồi bổ lại.







Vậy nên bây giờ nàng thực sự rất yếu ớt. Nếu không phải vẫn luôn quyết tâm cố chịu, cắn răng tự nhủ mình không được buông lỏng, một khi buông lỏng có thể sẽ thật sự bị ném lại chỗ này, trở thành mối phiền toái bị bọn người này vứt bỏ.







“Cũng không có gì, chỉ là muốn được sống.” Cổ họng khô khốc khó tưởng nổi, Tần Nghi Ninh không muốn nhiều lời, chỉ cho một câu trả lời qua loa, thậm chí không nhìn Tư Cần lấy một cái.







Trông dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, Tư Cần càng thấy hứng thú hơn.







“Nếu là một nữ tử tầm thường, để có thể sống dễ chịu hơn, có lẽ đã nghĩ đủ mọi cách dâng hiến cho ta rồi. Ngươi lại không giống chúng nhỉ.”







Tần Nghi Ninh vẫn nhìn thẳng: “Ngươi vẫn nên nói ít, giữ lại thể lực đi.”







Bị mất mặt song Tư Cần vẫn không giận, còn đi bên cạnh Tần Nghi Ninh bật cười, trong tiếng cười trầm khàn lại lộ ra đôi phần thích thú chân thật khiến mấy tên tử sĩ đi trước không khỏi quay đầu quan sát, đoạn lại lập tức nhìn thẳng xì xào.







Dù đã bôn ba trên sa mạc lâu như vậy rồi, dung mạo Tần Nghi Ninh vẫn được coi là xinh đẹp trong mắt những người này.







Khác với cái đẹp cao lớn khỏe mạnh của nữ tử Tác - ta, kiểu mỹ nhân như ngọc của vùng sông nước giang Nam như Tần Nghi Ninh đặt trong mắt những người này vẫn vô cùng đặc biệt.







Nếu không phải nàng là Vương phi của Bàng Chi Hi, các hán tử ở đây quả có ít tâm tư với nào.







Chỉ là Tư Cần không cho phép họ động thủ với nàng.







Bây giờ thấy Tư Cần bật cười như thế, các hán tử đều lập tức ngộ ra. Xem chừng phò mã đại nhân động lòng phàm, có tâm tư với mỹ nhân này rồi.







Khả Hãn A Na Nhật tuy cũng đẹp nhưng sự mạnh mẽ và ngang ngược khi đối đãi người khác đã khiến họ nhìn nhiều đến thẩm mỹ phát mệt. Còn vị mỹ nhân yếu ớt yêu kiều này, so với A Na Nhật thì thực sự là như hai thái cực.







Vừa đi, các hán tử còn đang suy nghĩ, nếu Tư Cần có lòng với nữ tử này, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách che giấu giúp.









Nhưng suy nghĩ của họ chỉ vừa mới thành hình, phía trước đã có một trận bụi mù cuốn tới.







Từ xa chạy tới, ấy vậy là một đội ngựa.







“Phò mã, người nhìn kìa!”







Gã đi trước kê tay trên trán trông về đằng xa, hưng phấn la lớn: “Là người của chúng ta! Là Khả Hãn! Khả Hãn tới rồi!”







“Đúng là Khả Hãn rồi!”







“Phò mã, chúng ta được cứu rồi.”















Các hán tử bỏ hẳn vẻ mất tinh thần khi trước, vội vàng hưng phấn hoan hô. Trên mặt Tư Cần cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng bước lên đón.







Tần Nghi Ninh chống cành cây đứng yên tại chỗ, trao đổi ánh mắt với Lục Hành cũng đang chật vật y vậy.







Nhóm bọn họ bị bắt tới đây, lúc đầu lên đường có chừng mười mấy người, nhưng tới giờ thì chỉ còn lại hai người bọn họ.







Trong mắt hai người đều có niềm vui sướng vì sống sót sau tai nạn và sự mù mờ với tương lai chưa biết.







Bọn họ đều không biết A Na Nhật sẽ đối đãi với mình thế nào.







Tư Cần thì đã nhanh chân bước tới đầu đội ngũ.







“A Na Nhật, nàng tới rồi.”







Một nữ tử xinh đẹp mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, khoác áo choàng lông chồn tuyết màu trắng bạc giục ngựa tới gần.







Dung mạo nàng không được coi là xuất chúng, chỉ có thể tính là ngũ quan cân đối đoan trang. Nhưng khí thế xung quanh nàng vô cùng mạnh mẽ, mỗi một động tác đều lộ ra sự hùng mạnh và chuyên chế của bậc bề cao.







Thấy Tư Cần, trên mặt nàng nở nụ cười, ghìm cương ngựa nhảy xuống, nhanh chóng bước lại gần như một cô nương đã chờ mong đau đáu lâu ngày.







“Khó khăn lắm mới tìm được mọi người, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không cho người truyền lời về, làm hại ta lo lắng như thế.”







Tư Cần nắm hai bàn tay mềm mềm của A Na Nhật, gương mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng: “Sao nàng tìm được ta trong sa mạc?”







“Ta mang người đón dọc đường đi nhưng không tìm được người, sau đó hỏi thăm dọc đường, có người nói thấy một nhóm người bị giặc cướp tập kích, đi thẳng về hướng sa mạc. Ta lo mọi người gặp nạn, định đuổi theo nhưng người bên cạnh đã cản lại, nhắc không bằng theo đường quan đạo trở lại đô thành, lại từ đô thành đi theo đường này để đón, nếu không cả bọn ta cũng sẽ lạc trong sa mạc.”







Tư Cần cười, vuốt mặt A Na Nhật: “Nàng thật tốt.”







Gương mặt A Na Nhật thoắt chốc đỏ bừng, lúng túng nói: “Vì an toàn của chàng, làm gì cũng là việc nên. Lần này chàng tới Đại Chu có vui không?”







“Vẫn khá, không tìm được kho báu, nhưng có bắt mấy người trở về. Dọc đường đi không đủ nước uống nên ta đã bỏ vài người lại, hiện chỉ còn chừa hai người.”







Nói đoạn, Tư Cần chỉ tay ra sau lưng.








A Na Nhật nhìn theo ngón tay Tư Cần, đối diện với ánh mắt của Lục Hành và Tần Nghi Ninh.







Sau những ngày dầm mưa dãi nắng, vất vả bôn ba trên sa mạc, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể đẹp cho nổi. Huống hồ bây giờ Tần Nghi Ninh và Lục Hành đều mặc áo quần bằng vải thô, đầu bọc kín trong khăn quàng bẩn thỉu dính đầy cát bụi, tóc cũng dính bết vào nhau rối xù.







A Na Nhật lơ đễnh nhìn một cái, đoạn hỏi: “Kia là ai?”







“Hai người đó một là Nhị công tử của Lục môn thế gia Đại Chu, một là Vương phi của Trung Thuận thân vương. Vốn ta còn bắt được vài kẻ tàn dư của Thanh Thiên Minh, nhưng người Thanh Thiên Minh không chịu nói ra tung tích kho báu, giữ lại cũng chỉ lãng phí nước và lương thực nên đã bỏ chúng lại rồi.”







“Ừ, chàng làm rất tốt.” A Na Nhật sai người lấy bình nước ra, phân phát nước và lương khô cho mọi người.








Tư Cần liền ngồi bên A Na Nhật, vừa cười vừa nhỏ giọng thủ thỉ điều gì.







Tần Nghi Ninh và Lục Hành đều được phân nửa túi nước, một người cầm một cái bánh khô.







Tần Nghi Ninh không dám ăn hết để tránh trên đường lại có biến cố, cũng chỉ uống mấy ngụm nước lạnh rồi ăn vài miếng bánh khô khốc không mùi không vị.







Lục Hành ăn mà cau mày, nhỏ giọng nói: “Đúng là để nàng chịu khổ rồi, người nàng còn đang yếu nữa.”







Tần Nghi Ninh cười khổ, thấp giọng nói: “Có thể sống sót đã là ta gặp may. Nếu Khả Hãn không chạy tới, người tiếp theo bị vứt bỏ chính là ta.”







Lục Hành cũng cười khổ theo.







Không ai nghĩ nổi, họ sẽ lại vì kho báu mà lưu lạc tới nông nỗi này.



Nguồn : Vietwriter.vn



Còn không biết tới đô thành Tác - ta, A Na Nhật sẽ chiêu đãi họ thế nào đây.







Trong lúc Tần Nghi Ninh và Lục Hành nói chuyện, sự chú ý của A Na Nhật và Tư Cần đều đặt cả vào hai người.







Tư Cần nhỏ giọng nói: “Lục Nhị gia của Lục gia và con gái Tần Thượng thư đều không phải nhân vật đơn giản, chúng ta mang về nuôi một thời gian, cho dù không tra hỏi được thông tin cơ mật liên quan tới kho báu nào thì cũng có thể lấy làm con tin, mang đi đàm phán với Hoàng đế triều Chu đổi lấy một món tiền lớn. Tin chắc lợi ích lấy được sẽ còn nhiều hơn cả kho báu.”







A Na Nhật cười nói, “Chàng nói phải, thế cứ làm như chàng nói đi.”







“Khả Hãn cứ luôn dung túng ta như vậy, thực sự khiến lòng ta không yên tâm.” Tư Cần ngượng ngùng nói.







A Na Nhật nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, gương mặt bất giác cũng đỏ theo: “Hai ta là vợ chồng, ta ủng hộ chàng thì có gì là nên hay không nên? Cái gì mà dung túng?”







Lại liếc Tần Nghi Ninh một cái, nửa thật nửa đùa: “Chỉ cần chàng không nhìn trúng con hồ ly tinh kia, chuyện gì cũng dễ nói.”