Cẩm Đường Quy Yến

Chương 468: - Chương 468KHÁNG CHỈ




Chương 468KHÁNG CHỈ



Bàng Kiêu lắc đầu, ra hiệu cho Ký Vân và Băng Đường đứng dậy rồi phân tích: “Hẳn Nghi tỷ nhi không bị chôn trong đống phế tích, bây giờ đã có thể chắc chắn là nàng bị trói đi cùng với cả người Thanh Thiên Minh và người của Lục Hành. Bốn mật thám mặt nạ bạc đi theo đều bị thương hôn mê, chỉ duy Tào hộ vệ không thấy tung tích, nghĩ với tính tình của nàng ấy thì nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi cách để đuổi theo.







“Dạ. Tào hộ vệ vẫn luôn bảo vệ trước Vương phi, lúc ấy nô tỳ và Tào hộ vệ cùng che trước người Vương phi, võ công của nô tỳ không bằng Tào hộ vệ, Tào hộ vệ chém giết vô cùng dũng mãnh, thương tích phải chịu hẳn còn nặng hơn nô tỳ.” Ký Vân bình tĩnh nói.







Bàng Kiêu gật đầu: “Nói vậy tức là, bốn người bị hôn mê kia, mười thì có đến tám phần là được Tào hộ vệ cứu. Mà nàng ấy, có lẽ bây giờ đang bị thương đuổi theo đám người kia.







Ký Vân và Băng Đường nghe xong đều sáng mắt.







“Nếu vậy, hẳn Vương phi không có chuyện gì.”







Bàng Kiêu thở phào nhẹ nhóm, tiếp: “Ít nhất là sau khi xảy ra động đất, tính mạng của nàng vẫn còn chưa đáng lo. Chỉ không biết tình hình sau khi rời đi thế nào.”







Nói đến đây, Bàng Kiêu lại lo lắng nhíu mày, “Dù sao nàng cũng bị thương, trước đó còn mới bị bệnh một trận, bây giờ lại bị thương mất máu, không biết liệu…”







Bàng Kiêu cảm thấy mình không sao nói tiếp được.







Bởi vì hắn không tài nào hình dung nổi hình ảnh toàn thân Tần Nghi Ninh toàn là máu. Chỉ cần nghĩ chuyện nàng phải chịu nỗi khổ ấy, hắn liền hận không thể giết sạch tất cả những kẻ hại nàng gặp chuyện, bao gồm cả chính hắn!







Chẳng những tự hoài nghi bản thân, thậm chí Bàng Kiêu còn bắt đầu hối hận.







Nếu không phải ban đầu hắn mặt dày đeo bám, cứ nhất thiết muốn quấn lấy Tần Nghi Ninh, chắc giờ nàng đã gả cho một tên thương nhân, vẫn có thể sống cuộc sống yên ổn sung túc như thường. Với năng lực của nàng, kinh doanh tạo ra sản nghiệp cũng không phải việc gì khó. Không chừng giờ đang được sống cuộc sống bình an hạnh phúc, đâu đến nỗi gặp lắm tai nạn như thế.







Lúc ấy hắn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu đã có ý có tình, vậy tất không thể bỏ uổng đời này.









Không ngờ giờ lại khiến nàng bị cuốn vào sóng gió triều đình, chịu nhiều khổ sở như vậy.







Sự ăn năn và tự trách của Bàng Kiêu, Ký Vân và Băng Đường đều trông rõ trong mắt. Nhưng trừ một lời nói an ủi, họ lại không thể tìm được cách thức khuyên giải nào hơn, bởi vì thực ra trong lòng cả hai cũng đang tự trách và xót xa hệt như Bàng Kiêu. Hiềm nỗi năng lực bản thân chỉ có hạn, họ không tài nào cứu nổi tính mạng Tần Nghi Ninh.







Nếu lần này Tần Nghi Ninh không thể tránh được một kiếp này, trừ đi theo nàng, họ không còn con đường nào khác.







***







Trong khi quản lý việc cứu nạn, Lý Khải Thiên vẫn không ngừng cho người tới huyện Dương tìm tung tích kho báu. Ngặt nỗi tìm lâu vẫn mà từ đầu đến cuối vẫn không thu hoạch được gì, số tiền tài lớn như vậy cứ như tự dưng tan biến vào không khí.







Lý Khải Thiên không tiện ở lại huyện Dương quá lâu, cũng lo khi mình không ở kinh thành sẽ có kẻ nhân thời cơ làm loạn. Vậy nên sau khi sắp xếp người tiếp tục ở lại tìm kiếm, Lý Khải Thiên liền quyết định hồi kinh.







Trước khi đi, Lý Khải Thiên lệnh cho Bàng Kiêu, “Ngươi cùng trở về với trẫm, ra ngoài lâu vậy rồi, nhất định trong kinh đã có rất nhiều công vụ bị dồn lại cần xử lý. Ngươi ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, việc triều chính vẫn quan trọng hơn. Trẫm đã cho người ở lại tìm kiếm tung tích của Tần thị, ngươi cũng không cần quá nóng nảy.”







Bàng Kiêu nghe thì chỉ cười nhạt, “Thánh thượng cứ trở về là được. Những thuộc hạ của người, đến cả thứ vật chết không biết di chuyển như kho báu cũng không tìm được, thần sao dám trông cậy họ tìm được người sống? Thê tử của thần, phải do chính thần tìm mới phải. Còn việc triều chính, Thánh thượng tài hoa xuất chúng, dưới tay có nhiều năng thần có thể tương trợ như vậy, cho dù bớt đi một thần đây cũng không thấm tháp vào đâu.”







Lời Bàng Kiêu khiến Lý Khải Thiên đỏ mặt vì giận, trầm giọng trách mắng: “Bàng Chi Hi, ngươi tưởng mình đang nói chuyện với ai vậy? Ngươi dám ăn nói với trẫm như vậy, thật sự là đại nghịch bất đạo.”







“Thần không nhận nổi lời khen bực ấy của Thánh thượng.” Bàng Kiêu cười giễu cợt, giọng nói chứa lệ khí ngút trời, “Phàm là thần có chút lòng đại nghịch bất đạo thì đã không rơi vào tình cảnh này, đến nhân lực để tìm thê tử cũng không có.”







Nếu là khi còn dẫn dắt Hổ Bí quân trước kia, đừng nói là tìm người, cho dù tìm một con kiến cũng có thể tìm kiểu trải thảm lôi ra.







Nhưng bây giờ hắn không còn nhân lực, bị đoạt binh quyền, cho dù mặc kệ sự phản đối và giám sát của Lý Khải Thiên để điều hết một trăm Tinh Hổ vệ tới đây thì cũng chỉ có một trăm người trong tay.







Ánh mắt Lý Khải Thiên nguy hiểm híp lại.







“Ngươi đây là lòng có oán hận, thực tế là đang trách tội trẫm.”







Giọng Bàng Kiêu lại tăng cao hơn, “Bây giờ thần không có sức lực và tâm tư trách tội ai hết, thần chỉ muốn tìm được Nghi tỷ nhi. Nếu tìm được thì không sao, tin chắc Thánh thượng cũng có vấn đề muốn hỏi nàng ấy, còn nếu không tìm được, thần thật sự không biết đến lúc ấy mình sẽ làm ra chuyện gì.”







“Nàng đã làm gì sai? Đang yên lành về kinh để dưỡng bệnh mà nửa đường lại gặp phải giặc cướp bắt đi, đào được người ra thì còn là Long Tương quân của Thánh thượng.”







“Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ.” Lý Khải Thiên có hơi chột dạ.







“Thần không suy nghĩ bậy bạ gì, chỉ thấy được sự thật trước mắt! Thần cúc cung tận tụy vì Thánh thượng, Thánh thượng lại bắt thê tử thần phải chết!”







“Ngươi! Bàng Chi Hi, đúng là càn rỡ! Ngươi tưởng trẫm không dám giết ngươi đấy ư?”








“Thiên hạ này là của Thánh thượng, có gì mà người không dám.” Bàng Kiêu dựng mày quắc mắt, sự tỉnh táo và khôn ngoan thường ngày đã bị ác độc thay thế.







Tần Nghi Ninh xảy ra chuyện, linh hồn hắn cũng như bị rút mất, cảm giác bản thân không còn là một người hoàn chỉnh. Trừ phi có thể tìm được người, nếu không chính bản thân hắn cũng không đoán nổi mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, thậm chí đến giang sơn này cũng không muốn bảo vệ, muốn hủy diệt cả đất nước này, không bận tâm đến tính mạng một ai.



Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Bàng Kiêu là kẻ máu thép đi ra từ chiến trường thực thụ, một khi nghiêm nghị thì sát khí toàn thân có thể khiến không khí phải đông cứng. Trước sự thần phục của Bàng Kiêu, Lý Khải Thiên có một loại cảm giác hơn người, nhưng khi đối mặt với hắn trong cơn giận dữ, Lý Khải Thiên lại không dám chọc.







“Thôi, tùy ngươi.”








Lý Khải Thiên thầm nghĩ hảo hán không tính chuyện trước mắt, đừng nên để Bàng Kiêu nổi điên ngay mặt làm mình bị thương là hơn.







Bàng Kiêu nhìn thấu điều cố kỵ của Lý Khải Thiên, không khỏi cười lạnh. Khi Tần Nghi Ninh còn ở bên cạnh, hắn chỉ cảm thấy năm tháng tốt đẹp, tất cả đều đáng giá mong đợi.







Bây giờ không thấy người đâu, chỉ còn mình hắn cồn cào ruột gan đi tìm, hắn mới hiểu được, năm tháng tốt đẹp của mình đều đặt cả trên mình người ấy.







Nếu từ nay trên đời này không người ấy, thế còn cần năm tháng tốt đẹp gì nữa?







Không bằng phá hủy tất thảy cho xong.







Sau khi Lý Khải Thiên hồi kinh, trung bình cứ bốn năm ngày gửi một chỉ lệnh thúc giục Bàng Kiêu hồi kinh.







Nhưng Bàng Kiêu cứ tựa như không nghe thấy, vẫn luôn bền bỉ tra tìm manh mối, hơn nữa còn không ngừng mở rộng vòng tìm kiếm ra phía ngoài.







Loáng cái thời gian đã qua ba tháng, tuyết đã phủ trắng trời cựu đô.







Bàng Kiêu đã nhận được chừng hai mươi ba thánh chỉ, bị quan Ngự sử đấu tố hơn năm mươi lần mà Lý Khải Thiên vẫn yên lặng không nổi giận, tựa hồ vẫn luôn dung túng tha thứ.







Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi Đại Chu dựng nước tới nay.







Ngay trong lúc Bàng Kiêu đang sốt ruột lần tìm tung tích Tần Nghi Ninh, ở vùng quan ngoại phương bắc của Đại Chu, một thương đội đang gian nan băng qua sa mạc mênh mông thuộc quốc thổ Tác - ta.