Cẩm Đường Quy Yến

Chương 442: - Chương 442ĐÀO HỐ




Đột nhiên đứng dậy, Tần Nghi Ninh còn thấy đầu hơi choáng váng, phải đỡ khung cửa bằng rèm trúc thở dốc mấy hơi mới cảm thấy trước mắt không còn màu đen.







Bàng Kiêu đi ra mấy bước liền phát hiện Tần Nghi Ninh vẫn chưa đi theo, thấy nàng khó chịu chống người vào khung cửa thì vội vòng lại, lo lắng đỡ nàng: “Sao vậy? Váng đầu à?”







“Vẫn ổn, chỉ là hơi xây xẩm, nhưng đứng một lát là ổn rồi.”







Bàng Kiêu lo lắng nhíu chặt hàng mày, đỡ Tần Nghi Ninh đi ra.







Chuyện mấy hôm nay Vương phi của Trung Thuận thân vương bị bệnh, tất cả thị vệ và Long Tương quân đều đã biết.







Bởi vì chung đụng sớm chiều, tất cả đều phát hiện Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đều là người thân thiện hòa nhã, chưa bao giờ lên mặt hếch hàm với người dưới, cũng không trầm mặt ra vẻ không thèm để mắt tới họ, càng không phải loại hở tí là giận cá chém thớt trút giận lên người khác. Vậy nên ấn tượng của họ với vợ chồng Bàng Kiêu đều đã đổi khác hoàn toàn…







Một mỹ nhân yêu kiều như vậy lại chịu nửa tháng tù túng ở trong núi, trong lòng bọn họ cũng đều cảm thấy không dễ chịu







Vậy nên khi nhìn thấy Bàng Kiêu đỡ Tần Nghi Ninh đi ra, tất cả đều hết sức đồng tình.







Người tới truyền chỉ là một ngự tiền thị vệ. Hắn mở thánh chỉ, mọi người cùng quỳ xuống đất.







Nội dung thánh chỉ rất đơn giản, mệnh Trung Thuận thân vương dẫn Vương phi tới nơi gặp tai nạn ngay trong ngày, toàn quyền xử lý công việc cứu nạn thiên tai, Yên Quận vương và Cố Thế Hùng thì áp giải về kinh.







Bàng Kiêu dập đầu nhận chỉ, đoạn cười hỏi thị vệ kia: “Bên Thánh thượng chắc đã nhận được kho báu rồi?”







Thị vệ cười khổ lắc đầu, “Thánh thượng vẫn chưa nhận được kho báu. Người Quý Phò mã phái tới tiếp ứng cũng sắp tới tận khu gặp thiên tai rồi mà vẫn chưa thấy đội ngũ vận chuyển kho báu về, kho báu không dưng lại biến mất! Ngay cả tướng quân Vưu Mãnh hộ tống kho báu và Long Tương quân cùng đi theo cũng mất sạch tăm tích.”







“Cái gì?” Bàng Kiêu kinh ngạc mở trừng mắt, “Sao kho báu lại tự dưng biến mất được? Bản vương đã nhìn tận mắt kho báu được chuyển lên xe chở đi, bảo đảm không còn sơ hở gì mới cho đội ngũ lên đường! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Vưu Mãnh?”







Thị vệ lắc đầu, thở dài nói: “Thánh thượng long nhan tức giận, từ khi nhận được tin tức thì chưa hề chợp mắt, lệnh cho ta tới truyền chỉ cho Vương gia, còn dặn ta dặn lại Vương gia một câu.”







“Xin hãy nói.” Bàng Kiêu tỏ ý rửa tai lắng nghe.







Thị vệ nói: “Lần cứu nạn này, vốn là định dùng số tiền trong kho báu mua lương thực và vật phẩm để cứu nạn, nhưng giờ kho báu đã mất, lương thực thuốc men để cứu nạn đành phải hoãn lại. Thánh thượng biết Vương gia là người thực sự có bản lĩnh, mới bảo Vương gia hãy nghĩ cách để an ổn lòng dân. Dù sao nơi này cũng là cố thổ Đại Yên, thời gian lâu như vậy, không biết tình hình ở nơi xảy ra tai nạn thế nào, Vương gia tới đó nhất định sẽ đối mặt với cục diện rối rắm bất ổn. Nhưng Thánh thượng tin chắc Vương gia sẽ có biện pháp giải quyết.”







Tần Nghi Ninh đứng bên nghe mà cau chặt mày.







Có ý gì?







Cầm chân họ đợi ở đây hơn nửa tháng, làm thời gian cứu nạn bị chậm lại, chẳng lẽ Lý Khải Thiên còn chưa cho người khác chạy tới nơi xảy ra tai nạn?







Lý Khải Thiên không có tiền, nàng biết.







Nhưng làm một đế vương, cho dù không có tiền thì cũng không thể không có tâm chứ!







Từ khi xảy ra động đất đến giờ đã gần hai tháng, hoàn toàn dựa vào quan viên địa phương để duy trì trật tự, không lương thực không thuốc men đưa đến, càng không có tiền bạc viện trợ, bách tích nạn dân biết ăn cái gì?







Còn những người bị chôn vùi trong đống phế tích nữa, vốn là có thể sống mà cũng rất có thể đã mất mạng vì việc cứu nạn bị chậm trễ.







Thế mà Lý Khải Thiên vẫn một lòng một dạ chỉ chú tâm vào kho báu, mặc kệ sống chết của những dân chúng kia.







Trì hoãn lâu như vậy mà không cho người đi xoa dịu bách tính, giờ mới phái Bàng Kiêu tại nơi thiên tai trấn an lòng dân, nhưng mặt thì nghểnh cao kêu giúp mà tiền lương thực thuốc men lại không đưa, bảo hắn phải giúp thế nào!







Không có vật tư, chỉ cho thân quan không tới, chẳng lẽ phải cắt thịt cho bách tính ăn?







Hay Lý Khải Thiên cho rằng chỉ dựa vào cái miệng với ba tấc lưỡi là có thể trấn an bách tính đang gặp nạn?







Đây rõ ràng là đào hố cho Bàng Kiêu nhảy vào, trên một vùng coi Bàng Kiêu là kẻ thù, căm ghét hắn nhất, lại khiến hắn lần nữa rơi vào tình thế bị tiếng oán thán khắp bốn phía nhấn chìm, vốn chính là mượn dao giết người!







Lý Khải Thiên cũng không khỏi quá mức ác độc, quá mức bất chấp thủ đoạn!







Chỉ chớp mắt trong đầu Tần Nghi Ninh đã nghĩ tới nhiều điều như vậy, Bàng Kiêu cũng đã nghĩ tới.







Chẳng qua bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, còn phải bày ra nét mặt vui mừng, “Thánh thượng chịu trọng dụng, đó là vinh hạnh của ta. Ngươi hãy về nói cho Thánh thượng, xin người yên tâm, ta nhất định không phụ sự tin tưởng của Thánh thượng, dốc hết sức mình.”







Ngự tiền thị vệ tới truyền lời đã có hơi bối rối.







Chỉ cần không phải kẻ ngu là có thể nhìn thấu hết những quanh co khuất tất trong này, một người hữu dũng hữu mưu như Trung Thuận thân vương không thể hoàn toàn không hiểu. Nhưng hắn lại vui vẻ tiếp chỉ, điều này có nghĩ là gì?







Điều này nói rõ, Vương gia vô tư mà lại trung thành.







Ngự tiền thị vệ rất bội phục chiến thần Vương gia, vậy nên nghe hết lời Bàng Kiêu liền lộ vẻ vô cùng xúc động: “Vương gia yên tâm, lời của ngài ta nhất định sẽ truyền đến tai Thánh thượng.”







Bàng Kiêu cười gật đầu, nói: “Làm phiền ngươi. Mấy ngày nay nhất định Thánh thượng lao lực mệt mỏi, ngươi trở về hãy dặn Lệ công công phải chú ý đến việc ăn uống và nghỉ ngơi của Thánh thượng nhiều hơn, thường xuyên cho đòi thái y hầu hạ. Quốc sự quan trọng, nhưng thân thể Thánh thượng còn quan trọng hơn.”







“Dạ.” Thị vệ trịnh trọng gật đầu, hai tay dâng thánh chỉ cho Bàng Kiêu đoạn chạy đi chỉ huy đội ngũ mình mang tới tiếp nhận Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng, dẫn hai người lên đường hồi kinh.







Mà Long Tương quân vốn ở lại trông chừng thì vẫn tiếp tục ở lại bảo vệ Bàng Kiêu.







Tần Nghi Ninh nhếch môi, cơ thể lảo đảo bước vào lều trúc.







Trông dáng vẻ Tần Nghi Ninh thế này, tất cả đều không dám thúc giục lập tức khởi hành tới cố đô Đại Yên.







Băng Đường, Ký Vân đều vội vàng vào theo.







Bàng Kiêu chắp tay, áy náy nói với mấy quân lính Long Tương: “Mấy ngày nay các huynh đệ đã khổ cực, bọn ta chuẩn bị một lát, xong xuôi sẽ lên đường ngay.”







“Vương gia nói gì vậy, sức khỏe Vương phi không tốt, nghỉ ngơi thêm lát cũng là việc nên làm, làm gì có cực khổ hay không cực khổ.”







“Đa tạ chư vị thông cảm.” Bàng Kiêu chắp tay cười cảm kích.







Các hán tử đều vội đáp lễ.







Bàng Kiêu xoay người đi vào lêu trúc. Trông theo bóng lưng cao lớn của hắn, tất cả không nén được sinh lòng kính nể.







Một nhân vật chiến thần như thế, ra ngoài có thể xông pha sa trường, lên triều có thể thành thần tử tài ba, khi rỗi rãi ở nhà thì yêu thương thê tử, lại thêm tính cách hào sảng và khí khái bất phàm ấy, quả thực khiến người ta sinh ý kính phục.







Bàng Kiêu không biết rằng trong lúc không biết chuyện, mình đã thu được rất nhiều người trung thành phục tùng.







Bây giờ hắn chỉ một lòng lo cho sức khỏe Tần Nghi Ninh.







Trong lều trúc, Băng Đường bôi thuốc lên cổ tay Tần Nghi Ninh, nói: “Ta đi hái ít thuốc mang về, thuốc này vẫn phải uống mấy cữ nữa mới khỏe được. Cô nương cứ việc an tâm, không có gì đáng ngại, nhưng cũng không thể lao tâm lao lực.”







“Ta biết.” Tần Nghi Ninh nở nụ cười biết ơn với Băng Đường.







Thấy Bàng Kiêu đi vào, Băng Đường và Ký Vân liền lui xuống, gọi mấy người cùng đi hái thuốc chung.







Bàng Kiêu nghiêng người ngồi bên Tần Nghi Ninh, xót xa nói: “Chuyện nó cứ tới không đúng lúc thế đấy.”







“Không có gì không đúng lúc hết. Sức khỏe thiếp không có gì đáng ngại, uống thuốc hai ngày là tốt thôi. Lát nữa bảo Băng Đường chuẩn bị sẵn thuốc dùng trên đường, chúng ta không nên ở lại đây lâu thêm nữa, mau sớm chạy tới nơi gặp thiên tai mới phải. Tránh để có người lại bắt lấy chuôi.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn