Cẩm Đường Quy Yến

Chương 432: - Chương 432AN BÀI




Có một người vợ vừa thông minh vừa tài giỏi, hơn nữa việc gì cũng nghĩ cho mình, Bàng Kiêu cảm thấy như sắp chìm đắm trong dòng nước dịu dàng của hạnh phúc rồi.







Ôm eo Tần Nghi Ninh, hắn hôn lên trán nàng, tiếp đó liền hôn lên mi mắt và má nàng.







Tần Nghi Ninh ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đôi mi dài chớp chớp, cọ lên mặt hắn, mãi đến khi hơi thở của hắn trở nên nặng nề.







Bàng Kiêu quyết định không kềm nén nữa, liền bế nàng lên.







Tần Nghi Ninh kinh hãi kêu lên một tiếng, dáo dác nhìn quanh, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào, mấy người vừa còn ở đó hầu hạ đều đã lui ra, hơn nữa còn khép lại cửa phòng.







“Không được, đang giữa thanh thiên bạch nhật thế này, như thế không tốt đâu!” Tần Nghi Ninh đưa tay đẩy hắn ra.







Bàng Kiêu cười khẽ, đặt nàng lên chiếc khăn trải giường đỏ thẫm, tiện tay rút cây trâm trên búi tóc của nàng, trong chớp mắt, mái tóc dài liền xõa tung ra, rơi trên chiếc gối thêu đôi uyên ương đùa nước.







Da thịt Tần Nghi Ninh trắng nõn, là loại da thịt đặc biệt mịn màng của nữ tử Giang Nam, khi nàng lúng túng nằm ngửa ra, đôi mắt to long lanh như chứa đầy nước, giống như một cô mèo nhỏ bị bắt nạt.







Bàng Kiêu thực sự rất yêu thích dáng vẻ của nàng, cho dù là mạnh mẽ hoặc là e thẹn, cho dù là thông tuệ hoặc là xảo quyệt, hay là muốn “phản kháng” lại như “mời gọi” của nàng.







Hắn ngồi hờ trên người nàng, một tay chống lên cái gối, một tay khẽ vuốt má nàng.







“Đừng, chờ… chờ trời tối đã!”







“Không, ta muốn ngắm nàng. Nàng không biết mình đẹp đến mức nào đâu.”







Đôi mắt sáng rực như có lửa của Bàng Kiêu tràn ngập nhiệt tình, giống như một đứa bé được quà, cẩn thận đưa tay tháo dây lụa thắt nơ con bướm trên hộp quà, lúc này, bàn tay đầy vết chai quanh năm cầm đao của hắn hết sức dịu dàng.







“Nghi tỷ nhi, sinh cho ta một đứa bé nhé, ta muốn có một đứa con của chúng ta.”







Tần Nghi Ninh xấu hổ, mặt ửng hồng, cả người vô lực. Nàng như một chiếc cổ cầm, dưới đôi tay độc tấu của một nhạc công tài ba là Bàng Kiêu, phát ra khúc nhạc tuyệt diệu.







Khi nàng tỉnh dậy, đã là lúc đèn lên rực rỡ.







Tần Nghi Ninh ôm chăn đứng dậy, khẽ gọi người vào.







Băng Đường và Ký Vân nhìn những vết tích bầm tím trên người nàng liền đều cười một cách mập mờ.







Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Tần Nghi Ninh đành chịu, sợ bọn họ nói ra điều gì làm mình thêm xấu hổ, liền chủ động hỏi chuyện.







“Vương gia đâu?”









“Vương gia đang tiếp một vị quý khách trong thư phòng ở tiền viện. Vương gia còn nói, khi nào Vương phi dậy, thì mời Vương phi lập tức đến thư phòng.”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, nhướng mày hỏi: “Vương gia không nói người tới là ai sao?”







Băng Đường và Ký Vân đều lắc đầu.







Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Vậy thì giúp ta chải đầu, ta đi xem. Lần này đi xa, ta cũng định dẫn hai người các ngươi theo. Ngoài ra, còn có bốn người bọn Kinh Trập. Các ngươi đi chuyển lời giúp ta, rồi cũng tự đi chuẩn bị đi.”







“Dạ.” Băng Đường và Ký Vân đều cười: “Có thể theo Vương phi đi ngao du, nhất định bọn họ rất vui mừng.”







Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Các ngươi đó nha, trước kia không sao, lần này đi ra ngoài nguy cơ trùng trùng, đi cứu trợ thiên tai ở phía Nam, dọc đường còn chưa biết có gặp phải tình huống bất ngờ gì hay không, thậm chí tình huống xấu nhất còn có thể bị dịch bệnh, các ngươi đều phải chuẩn bị tâm lý trước mới được.”







“Dạ biết! Bên cạnh Vương phi có khi nào ít phiền phức đâu?” Băng Đường cười nói đùa: “Từ lúc ta theo Vương phi, chuyện phiền phức xảy ra không ngừng. Thế nhưng ta cũng biết, với sự thông tuệ của Vương phi, bất cứ phiền phức nào cũng đều có thể chống đỡ được. Ta không mảy may run sợ.”







Ký Vân cũng cười nói: “Vương gia nhất định sẽ bảo vệ chu đáo cho Vương phi, chúng ta chỉ cần theo bên cạnh người, thì nhất định sẽ không sao.”







“Ngươi là đồ xảo quyệt!” Tần Nghi Ninh không hề tức giận, véo má Ký Vân.







Ký Vân trời sinh yểu điệu, dung mạo tươi đẹp, Băng Đường xinh xắn lanh lợi, cũng là một nữ tử động lòng người.







Tần Nghi Ninh nghĩ tới hôn sự của bọn họ, nói: “Hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chờ xong việc việc này, ta sẽ xem xét tìm nhà chồng tốt cho các ngươi. Nếu các ngươi thầm ngưỡng mộ ai, đều có thể nói cho ta biết. Ta không thích kiểu hôn nhân may rủi, không muốn gả các ngươi cho người không quen thuộc, không đáng tin cậy.”







Nghe vậy Băng Đường xấu hổ giậm chân: “Vương phi xấu lắm, chỉ biết trêu ghẹo chúng ta!” Nói rồi, nàng xoay người bỏ chạy.







Ký Vân cũng đỏ mặt, nói: “Ta không giống Băng Đường, trong lòng ta không có ai. Nếu Vương phi không chê, xin giữ ta lại hầu hạ bên người. Ta cũng không muốn hấp tấp gả cho ai một cách bất đắc dĩ. Theo Vương phi, Vương phi có thể cho phép ta từ từ chọn một người tốt.”







Tần Nghi Ninh hiểu, gật đầu nói: “Ta sẽ không ép các ngươi, ngươi cứ từ từ chọn người thích hợp.”







Việc có thể gặp được đúng người ở tuổi thích hợp là vô cùng may mắn, rất nhiều người cả đời cũng khó gặp được người thật lòng muốn kết thành vợ chồng với mình.







Lúc này Tần Nghi Ninh cảm thấy mình thực sự là vô cùng may mắn, khi có thể cùng Bàng Kiêu yêu nhau, hiểu nhau, gần nhau, có thể ở bên cạnh hắn ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, mang lại cho hắn những gì tốt đẹp nhất của mình, để hắn khắc cốt ghi tâm.







“Có phải quan hệ giữa Băng Đường và Hổ Tử rất tốt không?” Tần Nghi Ninh lại hỏi.







Ký Vân bật cười khẽ: “Không có gì qua được mắt Vương phi. Ta thấy là Hổ Tử thật lòng với Băng Đường. Chỉ là Băng Đường không đáp lại, cả ngày nếu không nghiên cứu thảo dược thì lại nghiên cứu cao thơm, khi nào rảnh rỗi thì chơi với Tiểu Chúc, thời gian ở bên Tiểu Chúc còn nhiều hơn so với ở bên Hổ Tử.”







Tần Nghi Ninh nghe vậy, cũng cảm thấy thú vị.








“Trải qua đại sự, Băng Đường là người có chủ kiến, ta nghĩ nàng ấy là người có chừng mực.”







“Dạ.” Ký Vân gật đầu tán thành.







Tần Nghi Ninh dẫn theo Ký Vân tới ngoại viện, dừng lại trước cửa sân trong của thư phòng, để Ký Vân canh chừng ở bên ngoài, rồi một mình bước vào, đi qua hành lang tới nhà chính.







Hổ Tử đang đứng trước cửa, nhìn thấy Tần Nghi Ninh, liền từ xa hành lễ.







“Vương phi tới rồi! Cho phép ta đi báo một tiếng với Vương gia.”







“Làm phiền ngươi.”







“Vương phi quá khách khí.” Hổ Tử gãi đầu, liền vội vàng đi bẩm báo.







Không bao lâu sau, cửa thư phòng bị đẩy ra, Bàng Kiêu bước tới bằng những bước chân trầm ổn, vừa nhìn thấy nàng, trong đôi mắt phượng của hắn tràn ngập vẻ dịu dàng.







“Ngủ dậy rồi?”







Tần Nghi Ninh gật đầu.







“Đến đây đi. Nhạc phụ đại nhân lặng lẽ tới, không tiện nói với người ngoài. Ta tưởng nàng chưa ngủ dậy, nên một mình nói chuyện với nhạc phụ. Nàng dậy rồi, vậy cũng đúng lúc, chúng ta bàn bạc một chút.” Bàng Kiêu nắm tay Tần Nghi Ninh, ghé tai nàng thấp giọng giải thích.







Tần Nghi Ninh liền mỉm cười: “Thì ra là thế.”







Vào cửa, Hổ Tử đóng cửa lại, rồi liền lui ra xa xa tiếp tục canh chừng.








Tần Hòe Viễn mặc một chiếc áo lụa cổ tròn tay rộng màu lam nhạt, loại áo mặc trong nhà rất bình thường, đang ngồi trên giường sưởi bên cạnh cửa sổ.







“Phụ thân.” Tần Nghi Ninh cung kính hành lễ với Tần Hòe Viễn.







Tần Hòe Viễn cười nói: “Con đến rồi, ngồi đi.”







Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu liền chuyển tú đôn đặt ở phía đối diện. Bàng Kiêu còn đặc biệt cẩn thận mang tới một tấm đệm gấm dày cho Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh cắn môi, thiếu chút nữa chạy trối chết.







Lúc này nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu khi ngồi xuống, thế nhưng điều đó bộc lộ quá rõ ràng như vậy khiến nàng cảm thấy rất thẹn thùng.








Tuy nhiên dường như Tần Hòe Viễn làm ra vẻ không biết gì, chỉ mỉm cười hài lòng nhìn Bàng Kiêu.







Điều này làm cho Tần Nghi Ninh vừa cảm động vừa xấu hổ.







Sau khi ngồi xuống, Bàng Kiêu phóng khoáng nói: “Nhạc phụ, ngài vừa mới nói, có lẽ Yên Quận vương có tin tức về kho báu nên mới chủ động yêu cầu đi về miền Nam, có thể là nghĩ sai rồi không?”







“Không đâu.” Tần Hòe Viễn ôn tồn nói: “Dạo gần đây, Yên Quận vương tiếp xúc rất nhiều với trắc phi Cố thị, các ngươi cũng đều biết, Cố thị là cháu gái của ai.”







Tần Nghi Ninh nói: “Cố lão đại nhân biết tung tích của kho báu. Có thể ông ta mượn lời của cháu gái, tới nói cho Yên Quận vương biết. Bên trong kho báu mà Thánh thượng tìm được, có để lại một tờ giấy như vậy, rốt cuộc là do Cố lão đại nhân làm ra.”



Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tần Hòe Viễn gật đầu tán thành: “Con nói không sai, vi phụ cũng nghĩ như vậy. Tuy Cố Thế Hùng là cựu thần khéo đưa đẩy, nhưng cũng là người cố chấp, ông ta không biết biến báo, cũng không xem sự sinh tồn và hạnh phúc của dân chúng là quan trọng. Ông ta quan tâm hơn đến sự truyền thừa của quốc triều và huyết thống. Bởi vậy nhất định là trong lòng ông ta còn muốn phục quốc.”







Bàng Kiêu nói: “Người như vậy hẳn là không ít. Chỉ có điều, rất nhiều người không có năng lực, rất nhiều người khác có năng lực lại không có nhiều quan hệ. Người vừa có năng lực, lại vừa có mối quan hệ, thì tư tưởng lại không hợp.”







“Đúng vậy. Ví dụ như ta đây.” Tần Hòe Viễn cười nói: “Ta không muốn tiếp tục lăn qua lăn lại nữa. Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, xui xẻo nhất mãi mãi vẫn là dân chúng ở tầng lớp thấp nhất. Cho dù không có chiến tranh loạn lạc, thì với những thiên tai như hạn hán, lũ lụt, động đất, cũng đã khiến trăm họ khổ sở rồi, chưa kể còn phải chịu sưu cao thuế nặng. Nếu vì tín ngưỡng cá nhân mà khơi mào tranh chấp thì thật sự là rất không sáng suốt.”







Không kiềm chế được, Bàng Kiêu bật cười: “Bởi vậy mới nói, không phải người một nhà thì không ở chung một nhà, về phương diện này, ta có cùng suy nghĩ với nhạc phụ.”







Tần Hòe Viễn cười nói: “Đúng vậy. Từ lâu ta đã nhìn ra ngươi là một người phúc hậu. Mặc dù tay ngươi dính máu, nhưng cũng là giết một người cứu vạn người. Rất nhiều người nói sau lưng rằng, ngươi là sát thần, còn nói ngươi tiêm nhiễm sát nghiệp quá mức, sẽ thế nào, thế nào, nhưng ta không nghĩ như thế. Điển tích Phật giáo có nói “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục”, ngươi chính là người vì sự yên ổn của nghìn vạn dân chúng mà nhận lãnh sát nghiệp. Người như vậy, làm sao sẽ không có kết cục tốt đẹp được?”







Bàng Kiêu nghe Tần Hòe Viễn khen ngợi, mặt nóng lên, hắn không nghĩ quá nhiều như vậy, hắn chỉ làm việc theo chủ định của mình,







Tần Nghi Ninh thấy phụ thân rất hòa hợp với Bàng Kiêu, thì hết sức vui mừng mỉm cười.







“Phụ thân, lần này chúng ta đi ra ngoài phải cẩn thận để ý tới Yên Quận vương.”







“Ừ. Vừa rồi Chi Hi nói với ta, con đã có một số an bài rồi?”







“Dạ đúng vậy. Con đã định ngày gặp người của Thanh Thiên Minh, cũng đã định ngày hẹn Tào phu nhân. Trước lúc lên đường, con muốn sắp xếp một chút. Tuy nhiên, hẳn là mật thám mặt nạ bạc đều đã ở dưới sự quản chế của Thánh thượng, nếu bây giờ con gặp Tào phu nhân thì cũng có phần không thuận mắt lắm, không bằng phụ thân nói giúp con vài câu nhé!”







“Cũng được. Con muốn nói giúp cái gì?”







Tần Nghi Ninh cười nói: “Hiện nay mật thám mặt nạ bạc có mười sáu người ở kinh thành, tám người còn lại ở bên ngoài, con muốn bàn với Tào phu nhân, điều động tám người bên ngoài. Mặt khác, con còn cần mấy con bồ câu đưa thư.”







Tần Hòe Viễn nghe vậy liền phần nào hiểu ý nàng, nói: “Con yên tâm, ta sẽ nói hộ con. Nếu ta có nghi vấn gì, ta sẽ để nàng ấy âm thầm tránh tai mắt tới gặp con.”







“Như vậy đương nhiên là rất tốt rồi. Tào phu nhân có thân thủ rất cao, muốn tránh tai mắt cũng là chuyện dễ dàng.”