Cẩm Đường Quy Yến

Chương 430: - Chương 430CÙNG NHAU




Chương 430CÙNG NHAU



Nghe vậy, sắc mặt Tần Nghi Ninh lập tức trở nên nghiêm túc.







“Giờ Vương gia còn đang ở trong cung?”







“Vâng.” Từ Vị Chi đáp, “Hổ Tử đi theo Vương gia vào cung, chắc là nghe tin báo nên đã lặng lẽ đi ra đưa tin, cũng để chúng ta biết trước mà tiện chuẩn bị.”







Tần Nghi Ninh gật đầu ý hiểu, bởi vì bình thường Tần Hòe Viễn cũng làm thế.







Điều nàng lo hiện tại là, phái Bàng Kiêu đi cứu nạn thiên tai, liệu có phải Thánh thượng đang có âm mưu gì? Bây giờ quốc khố trống rỗng, kho riêng của Thánh thượng cũng không dư dả, thiên tai lần này lại ảnh hưởng rất lớn, muốn cứu nạn thiên tai tất nhiên phải tốn một số bạc lớn, Thánh thượng có thể lấy số bạc này từ đâu?







Không bột đố gột nên hồ, cho dù Bàng Kiêu có dẫn người đi cứu nạn thiên tai thì cũng đâu thể tự dưng biến ra bạc được? Đến lúc đó, nếu không lấy được bạc ra, chẳng phải nạn dân sẽ lại đổ hết tội lỗi lên đầu Bàng Kiêu?







Tần Nghi Ninh cảm thấy, sự việc đang phát triển theo hướng như sự kiện Thánh thượng nợ tiền quân lương của Hổ Bí quân năm xưa. Nếu thật sự không lấy ra đủ tiền để cứu nạn, nạn dân gặp cảnh cơm ăn áo mặc cũng khó lo, mối oan này chẳng phải vẫn do Bàng Kiêu gánh nhận?







“Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.” Tần Nghi Ninh đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không thể để Vương gia để chịu oan ức được. Không phải chúng ta không muốn làm việc cho bách tính, nhưng cũng không thể mặc người ta muốn hại Vương gia thế nào thì hại được. Tạ tiên sinh, Từ tiên sinh, hai vị còn có tin tức nào khác không?”







Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đưa mắt nhìn nhau, Tạ Nhạc liền nói: “Đúng là có một tin. Lục Nhị gia Lục Hành đi về phía Nam, khi xảy ra động đất, hắn đang ở cách cố đô Đại Yên không xa, hình như có chịu ảnh hưởng. Tin tức thám tử của chúng ta truyền về có thể nhanh hơn những người khác một bước, nhưng giờ này chắc người Lục gia cũng đã nhận được tin, không biết hôm nay Lục các lão sẽ có phản ứng gì.”







Tần Nghi Ninh nhớ tới tấm bản đồ mình vẽ đại kia, gốc là vẽ một ngọn núi hoang ở phía Bắc kinh thành Đại Yên cũ, tâm trạng không khỏi có điều khó nói.







Nàng chỉ quơ bút vẽ đại cho xong, lúc ấy cũng không còn cách nào, cũng đoán sẽ có người theo dấu tìm tới, không ngờ kẻ đó lại xui xẻo gặp trúng lúc động đất xảy ra.







Nếu Lục Hành vì thế mà bỏ mạng, vậy không thể thoát được trách nhiệm của nàng.







Nhất thời, trong lòng Tần Nghi Ninh lại trào dân vô vàn cảm xúc.







Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đều nhạy bén nhận ra sắc mặt Tần Nghi Ninh có chỗ không đúng, nghĩ đến chuyện trong lời đồn đãi của người ngoài, biết Lục Hành vẫn luôn có ý với Tần Nghi Ninh, giờ thấy nàng nghe Lục Hành xảy ra chuyện mà nét mặt biến đổi thì đều không khỏi sinh vài suy nghĩ.







Vừa nhấc mắt thấy ánh nhìn của hai người, Tần Nghi Ninh hiểu ngay họ đang nghĩ tới chuyện gì, không khỏi buồn cười kể lại chuyện làm giả bản đồ hôm đó.







“… Nên vừa rồi ta đang nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì, vậy thì thật sự là lỗi của ta.”







“Thì ra là vậy,” Từ Vị Chi cười nói, “Vương phi chớ nên nghĩ nhiều, thật ra thì cho dù không có bản đồ kho báu, chắc chắn Lục gia cũng sẽ cho người tới kinh đô cũ của Đại Yên để điều tra. Tuy Lục gia không thiếu tiền, nhưng họ cũng không mong một số tiền lớn như vậy vào tay Thánh thượng, vì nếu vậy thì sẽ lại mất đi một lợi thế để kiềm chế Thánh thượng. Vậy nên cho dù không có bản đồ này, họ vẫn sẽ đi điều tra. Huống hồ động đất vốn là chuyện khó mà đoán trước, cũng không phải việc người có thể khống chế.”







“Nói thì tuy nói thế, nhưng suy cho cùng vẫn thấy lòng không yên.”







Nghĩ ngợi một lát, Tần Nghi Ninh liền nói: “Nếu như thế, vậy hãy cho thêm người để ý động tĩnh của Lục gia đi.”







“Vâng, vốn đã cho thêm người đi tìm hiểu.” Cả hai phụ tá cùng cười.







Đúng lúc ấy, bên ngoài có người tới truyền lời, nói là ngoài cửa có người tìm Tạ Nhạc.







Tạ Nhạc đứng dậy đi ra, không lâu sau thì trở về, mang theo một tin.







“Mới nhắc Lục các lão thì đã có tin của ông ta. Vừa rồi thám tử truyền về, nhận được tin Lục Nhị gia bị thiên tai ảnh hưởng, hình như bị vùi lấp trong đống đổ nát, vốn Lục các lão đang cáo ốm nằm nhà cũng vào cung cầu kiến Thánh thượng rồi.”







Tần Nghi Ninh cắn môi, nghĩ một hồi rồi nói: “Lục các lão thương yêu Lục Nhị gia như vậy, nếu ông ta có thể vì tìm cháu trai mà chủ động xin đi Nam, vậy có thể để ông ta chịu trách nhiệm cứu nạn chính là được rồi, Vương gia cũng có thể bớt được gánh nặng, đi theo thôi là được.”







“Đúng vậy.” Tạ Nhạc thở dài, “Nhưng nếu thật là do Vương gia cầm đầu đi cứu nạn, trước nhất, chắc chắn Thánh thượng sẽ không giao Hổ Bí quân cho Vương gia mà sẽ giao mấy trăm quân Long Tương vốn dưới quyền Quý Phò mã. Để tránh Vương gia nắm quyền Hổ Bí quân mà gây ra tai họa.”







“Đương nhiên Thánh thượng sẽ lo lắng. Dù sao quân công và uy danh của Vương gia trong quân vẫn rành rành ra đó.”







Tần Nghi Ninh và Tạ Nhạc, Từ Vị Chi một mặt chờ tin tức, mặt khác lại bàn luận tình hình triều đình hiện tại.







Cũng trong lúc đó, trên triều đình, tình cảnh yên tĩnh không tiếng động.







Chỉ có thể nghe giọng nói trầm trầm của Lý Khải Thiên đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ: “Việc cứu nạn thiên tai cho phía Nam không thể chậm trễ, nếu Đại Yên đã quy thuận Đại Chu, vậy vùng đất ấy chính là lãnh thổ Đại Chu ta, bách tính vùng ấy cũng là bách tính Đại Chu ta, sao chúng ta có thể thấy chết không cứu?”







Mấy quan viên đứng ra phản đối cứu nạn trước đó bị một câu này của Thánh thượng chặn cứng họng.







Uất Trì Yến từ khi quy thuận vẫn luôn làm một người gỗ trốn trong góc nhỏ tới nay cuối cùng đứng dậy, chắp tay nói: “Thánh thượng, thần có lời.”







“Hử? Ra là Yên Quận vương.” Khi đối mặt Uất Trì Yến, Lý Khải Thiên có kiên nhẫn hơn mức bình thường, “Ái khanh có lời cứ việc nói.”







Hai chữ ái khanh nhấn mạnh vô cùng.







Nếu là bình thường, gặp hành động khoe khoang và làm nhục như vậy, Uất Trì Yến đã ôm sắc mặt tái nhợt chui rúc vào góc cố giảm cảm giác tồn tại từ lâu.







Nhưng hôm nay, hắn lại cất những lời dõng dạc: “Thánh thượng, thần thỉnh cầu được nhận trách nhiệm đốc thúc hành động đi cứu nạn thiên tai lần này.”







“Hả?” Lý Khải Thiên có vẻ hứng thú: “Yên Quận vương đúng là yêu dân như con, nhưng trẫm cũng không thể đáp ứng khanh được. Tình hình thiên tai ở cố đô Đại Yên rất nghiêm trọng, sau khi động đất không biết sẽ còn phát sinh dịch bệnh hay không, cứ để khanh đi như vậy, trẫm sợ sẽ khiến khanh vất vả.”







Thật ra thì người sáng suốt đều hiểu rõ trong lòng, làm sao Lý Khải Thiên có thể yên tâm thả Uất Trì Yến đi ra?







Nơi xảy ra thiên tai chính là quốc đô của Đại Yên xưa, bách tính ở đấy cũng từng là con dân Đại Yên.







Không ai có bảo đảm Uất Trì Yến có còn thế lực nào ẩn mình ở đó hay không, ví như kho báu mà hôn quân để lại đã đùa bỡn mọi người thời gian lâu như thế.







Ngộ nhỡ đồng ý cho Uất Trì Yến đi, thế có khác gì thả hổ về rừng?







Nghĩ một lát, Uất Trì Yến cũng hiểu được mối lo của Lý Khải Thiên, bèn nói: “Thánh thượng vừa mới lệnh cho Trung Thuận thân vương đi cứu nạn, việc này cũng rất tốt, Trung Thuận thân vương năng lực xuất chúng, chính là ứng cử viên không tệ cho việc cứu nạn. Không bằng Thánh thượng cho phép thần cùng đi với Trung Thuận thân vương?”







Nghe vậy, ánh mắt Lý Khải Thiên nhìn hết lượt cả triều văn võ, cuối cùng dừng lại ở Bàng Kiêu.







Thấy Lý Khải Thiên hình như đang ngẫm nghĩ, chúng thần không ai dám thở mạnh tiếng nào.







Chỉ có Lục cáo lão mất tích cháu trai là sứt đầu mẻ trán, nóng ruột bẩm thưa: “Thánh thượng, xin người mau chóng cho người đi trước.”







Đứa cháu trai ưu tú không ai có thể hiểu nổi của ông, trước khi lên đường vẫn đang nói chuyện bình thường với mình, không bao lâu sau đã truyền tới tin tức nó bị chôn vùi trong động đất, thực sự khiến người ta khó lòng chịu đựng.







Lý Khải Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lục các lão.







Chính vì hiểu, thế nên lòng y mới sung sướng lạ lùng.







Để tên Lục Hành kia cầm bản đồ kho báu chạy mất, còn không biết giao lên cho triều đình.







Lần này, tốt nhất là hắn chết luôn ở phương Nam mới đủ hả lòng.







Tuy trong lòng Lý Khải Thiên nghĩ như thế, nhưng Lục các lão dù gì cũng là lão thần, nếu Lý Khải Thiên biểu hiện quá vô tình thì e sẽ khiến lòng dạ những thần tử khác nguội lạnh, bất lợi cho việc thống trị về sau.







Lý Khải Thiên liền trầm ngân.







Đúng lúc ấy, Tần Hòe Viễn đứng ra khỏi hàng hành lễ: “Thánh thượng.”







Lý Khải Thiên vẫn vô cùng tin tưởng Tần Hòe Viễn, lập tức dịu giọng hỏi: “Tần ái khanh có lời gì muốn nói?”







Tần Hòe Viễn cung kính hành lễ, thưa: “Thánh thương, thần cho là việc cứu nạn không thể chậm trễ một khác, đáng lý nên lập tức cho người rời kinh, một mặt chuẩn bị vật tư cứu nạn để bảo đảm ấm no cho dân chúng, mặt khác còn phải chú ý mang theo đại phu để tránh phát sinh bệnh dịch. Đây chính là thời cơ để người thể hiện sự nhân từ với con dân thần tử.”







Lý Khải Thiên gật đầu.







Đúng vậy, dù gì vốn Đại Yên cũng không phải lãnh thổ của y, nếu lần này kinh đô cũ của Đại Yên gặp nguy cơ lớn như vậy mà y lại thờ ơ, vậy e sẽ khiến lòng dân Đại Yên nguội lạnh.







“Tần ái khanh nghĩ cũng như trẫm, lần này việc cứu nạn là nhất định phải làm. Chẳng qua chọn ai đi, tạm thời trẫm vẫn chưa có quyết định. Yên Quận vương một lòng suy nghĩ cho bách tính, trẫm nghĩ, hay cứ để Yên Quận vương đi trước vậy.”







Vừa dứt lời, đã thấy Uất Trì Yến vui mừng hành lễ, cảm kích nói: “Đa tạ Thánh thượng tác thành! Thần nhất định nghiêm túc làm thật tốt.”







Lời này khiến Lý Khải Thiên thoải mái vô cùng.







Được vua cũ của địch quốc đã đầu hàng thần phục như vậy, quả thực có thể thể hiện thực lực và năng lực của hắn, cũng chọc trúng nguồn vui trong lòng y.







Thấy Lý Khải Thiên có vẻ đã có quyết định, Tần Hòe Viễn liền lui về chỗ cũ, không định nói thêm nữa.







Lý Khải Thiên nghĩ thêm một lúc lại nói: “Thôi, nếu đã như thế, trẫm liền lệnh Yên Quận vương làm Khâm sai cứu nạn, chuyện tới phía Nam cứu nạn động đất sẽ giao cho ngươi. Đi ra khỏi nhà, bên cạnh không thể thiếu mấy nhân lực đắc thủ được. Thế này đi, trẫm lệnh cho Trung Thuận thân vương dẫn theo ba trăm quân Long Tương đi với khanh một chuyến, cũng để bảo vệ khanh an toàn, nghe theo chỉ huy của khanh.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com







Uất Trì Yến đã hận Bàng Kiêu đến tận xương, nếu không phải Bàng Kiêu, sao Đại Yên có thể bị công phá? Nếu không phải hắn mưu tính đã lâu, làm sao Tần Nghi Ninh có thể được tứ hôn cho Bàng Kiêu, khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định lấy nàng làm Trắc phi?







Nam nhân này, tựa hồ trời sinh đã đối nghịch với hắn.







Bây giờ đi cứu nạn thiên tai, sắp trở về cố quốc mà còn phải dẫn theo Bàng Kiêu đi chung!







Uất Trì Yến hiểu rõ, Lý Khải Thiên làm thế chính là muốn Bàng Kiêu giám sát nhất cử nhất động của hắn, đây cũng là nguyên do hắn chủ động đưa ra đề nghị khiến Thánh thượng an lòng.







Nhưng hắn chỉ có thân phận hàng thần bất tiện, làm sao có thể tìm được lý do nào từ chối?







Nhớ tới lời nói của tổ phụ Cố Thường, Cố Thế Hùng, Uất Trì Yến liền cung kính hành lễ: “Thánh thượng suy nghĩ chu đạo, thần đa tạ Thánh thượng.”







“Miễn lễ.” Nụ cười của Lý Khải Thiên như ngưng tụ thành thực chất, nhìn Bàng Kiêu, khi mới bắt đầu, Bàng Kiêu nằm ở vị trí chủ đạo, bây giờ lại thành hộ vệ của Yên Quận vương?







Nhìn sắc mặt sầm sịt của Bàng Kiêu, trong lòng Lý Khải Thiên lại trào cơn sảng khoái.







Hắn không ngại khiến Bàng Kiêu và Uất Trì Yến gai mắt nhau thêm chút nữa.







“Trung Thuận thân vương vừa mới thành thân đã phải đi xa, cũng không ổn lắm, thế này đi, trẫm đặc biệt cho phép Trung Thuận thân vương mang theo Vương phi cùng đi cứu nạn.”