Cẩm Đường Quy Yến

Chương 423: - Chương 423NHÂN QUẢ




Chương 423NHÂN QUẢ



Thật ra thì khi ba người ở ngoài điện đã nghe mồn một tiếng hét của Lý Hạ Lan.







Lý Khải Thiên vờ như không nghe được, là bởi vì em gái mình lại lẳng lơ như vậy, lại bị hai người trong cuộc trùng hợp nghe thấy, quá là mất thể diện.







Bàng Kiêu thì đã hoàn toàn bị Tần Nghi Ninh đang hôn mê nằm trên đất chiếm hết tâm trí, sợ tới nỗi hồn phi phách tán, không tâm trạng nào để ý tới y.







Quý Trạch Vũ lại nhìn Lý Hạ Lan một cái thật sau, đoạn đứng ngay sau lưng Lý Khải Thiên, không chịu nói nhiều một chữ, nét mặt cũng cứng lạnh hơn bao giờ hết.







Tay Thái hậu đã lạnh buốt, trên mặt vẫn treo nụ cười vừa khéo léo lại quý phái, mỉm cười bảo: “Là thế này, An Dương có uống chút rượu nên hơi say, chỉ là nói một vài lời khi say thôi. Là tự Vương phi bất cẩn bị ngã, có lẽ là đập phải vào đâu nên mới ngất đi, ai gia đã cho người đi mời thái y tới rồi.”







Nắm tay Bàng Kiêu đặt sau lưng siết chặt, nếu không phải đang cố bảo mình phải giữ tỉnh táo, e hắn đã bật ra lời mắng chửi từ lâu.







Thê tử tốt lành của hắn, mới rồi vẫn còn khỏe mạnh phối hợp với hắn diễn trò, vậy mà mới đi có một lúc chưa bao lâu đã ngã xuống như vậy!







Bàng Kiêu sải bước tiến lên, nâng Tần Nghi Ninh lên cho dựa vào khuỷu tay mình, muốn ân cần nhưng lại không muốn biểu hiện quá mức, chỉ sợ khiến người ta hoài nghi thêm.







Vậy nên trong mắt mọi người, chính là Bàng Kiêu trầm mặt ôm Tần Nghi Ninh, nét mặt âm u khó giấu.







Mọi người đã không còn phân rõ xem rốt cuộc là hắn thương thê tử hay cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nữa.







Lúc này Lý Hạ Lan đã tỉnh táo lại. Bởi vì vừa rồi quá tức giận, lại hét to một hồi, bây giờ đầu vẫn còn kêu lên ong ong.







Nhưng lý trí đã tỉnh táo quay về nói cho nàng ta biết, hình như mình vừa gây ra một đại họa.







Những lời nàng ta nói vừa rồi, còn bị cả Quý Phò mã nghe thấy.







Trong lòng Lý Hạ Lan đã rối tung hết cả, thận trọng liếc nhìn Quý Trạch Vũ một cái, phát hiện hắn vẫn lạnh lùng y hệt bình thường, tựa hồ trời có sập xuống thì cũng chỉ có một vẻ mặt ấy.







Lý Hạ Lan cảm thấy lòng đã nguội lạnh hết nửa.







Mọi hành động cho người đưa thức ăn, quần áo, đồ mình tự thêu cho Quý Trạch Vũ, mọi kiểu lấy lòng nàng ta làm thời gian này e đã đổ sông đổ bể hết cả. Chẳng biết Quý Trạch Vũ có nghe được những lời nàng ta vừa nói hay không, nếu là nghe được, vậy cả đời này nàng ta cũng không còn cơ hội lấy được trái tim nam nhân này nữa.







Với những nam tử xông pha giết địch trên chiến trường như Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ, ai có thể nhịn được việc trong lòng vợ mình có người khác, còn ầm ĩ lớn chuyện như vậy?







Thế có khác gì đánh thẳng một cái bạt tai đau điếng vào mặt Quý Trạch Vũ, còn là đánh ngay trước mặt người ngoài?







Sở dĩ Quý Trạch Vũ yên lặng, chẳng qua chỉ vì nàng ta là Trưởng Công chúa, mà hắn thì là phò mã của công chúa, thế thôi.







Nếu không vì có thân phận này, e nàng ta đã sớm nhận được một lá thư bỏ vợ từ lâu.







Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Quý Trạch Vũ, lại nhìn Bàng Kiêu đang ngồi xổm dưới đất ôm Tần Nghi Ninh không nói một câu, Lý Hạ Lan chỉ cảm thấy mọi việc sụp đổ, cái gì cũng mất hết.







“Thái y tới.”







Trong lúc tất cả mọi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng, thái y đã được thái giám vừa nắm vừa kéo lảo đảo đi tới.







Thấy cả Thánh thượng và hai vị chiến thần đều có mặt, thái y kinh hãi quỳ sụp xuống đất, “Lão thần, thỉnh an…”








“Miễn lễ, mau tới xem cho Vương phi đi.”







“Dạ.” Nghe giọng Lý Khải Thiên có vẻ nóng ruột, thái y không dám rề rà, vội vàng chạy tới bên Tần Nghi Ninh chẩn trị.







Bởi vì trên đường tới, tiểu thái giám tới mời hắn đã ám chỉ ý tứ của Thái hậu, vốn thái y còn định đáp theo ý Thái hậu.







Ai ngờ lại thấy hai vị Vương gia và Phò mã đã từng là chủ soái trong quân, danh tiếng sát thần đứng bên cạnh nhìn mình không dời mắt. Ngay cả Thánh thượng cũng mắt mở trừng trừng đứng bên.







Nhất thời thái y không biết nên trả lời thế nào, nghe Thái hậu, rất có thể đắc tội người khác, còn nếu không nghe, tuy không đắc tội người khác nhưng cũng sẽ đắc tội Thái hậu.







Chuyện này, đúng thật là làm thế nào cũng không được!







Thấy trán thái y đã đổ đẫm mồ hôi, Bàng Kiêu lo lắng cắn chặt răng, trầm giọng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”







Giọng nói trầm thấp dọa thái y hoảng hồn giật thột, bật thốt thành lời: “Thân thể Vương phi không có gì đáng ngại, có lẽ là bị cái gì kích thích mới có thể đột ngột ngất xỉu, việc này…”







Nói được mấy câu, hắn mới chợt nhớ tới lệnh Thái hậu, mặt lại tái trắng vì sợ.







Bàng Kiêu liền hỏi: “Kích thích gì?”







“Dạ, là, là tâm trạng.” Thái y không dám nhìn vào mắt Thái hậu, lắp ba lắp bắp đáp: “Giận dữ, tức giận, vui sướng đều cùng cực đều có thể sinh ra bất ổn trong tâm lý, vì vậy mà ngất xỉu cũng không phải việc lạ.”







Lời thật đã thốt ra, giờ có sửa cũng không còn kịp nữa, chỉ đành nhắm mắt cắn răng nói thật đến cùng.








“Thì ra là như vậy.” Bàng Kiêu quay đầu nhìn Thái hậu và Lý Hạ Lan, “Xem ra thê tử cũng không phải bị va đập mà ra thế này. Nếu đã không có gì đáng ngại, vi thần xin mang người về trước.” Một câu cuối cùng chính là nói với Lý Khải Thiên.







Lý Khải Thiên đã giận đến mặt mày xanh mét. Nhưng giờ nghe Bàng Kiêu hỏi như vậy, y lại hoàn toàn không có lý do gì để từ chối. Bây giờ y không có ai ở trong nội các, người duy nhất có thể nói chuyện thay mình chính là Bàng Kiêu. Chuyện đến hôm nay, y còn cần lôi kéo Bàng Kiêu để hoàn thành đại sự cho mình, không ngờ trong nội cung lại có hai kẻ không bớt lo, dám trợn mắt nói dối hại y.







“Nếu không có gì đáng ngại, mang về phủ nghỉ ngơi cũng tốt.” Lý Khải Thiên quan tâm gật đầu.







Bàng Kiêu liền bế ngang Tần Nghi Ninh lên, chợt nhớ đến gì, lại cụp mắt hỏi vị thái y đang nơm nớp lo sợ kia.







“Vị thái y này, nếu mạch tượng của thê tử là do ngươi xem, vậy về sau không thể không ngờ ngươi tới chiếu cố nhiều hơn rồi.”







Một câu nói, lập tức khiến trái tim đang căng tận cổ họng của thái y đặt xuống. Bởi vì Bàng Kiêu muốn để hắn tới chăm sóc Vương gia, nên cho dù Thái hậu có tức giận cũng sẽ không dám tổn thương tính mạng hắn. Thái y hiểu ra, Bàng Kiêu làm thế là vì sợ hắn nói thật, sẽ bị liên lụy nên mới cố ý lệnh thế.







Thái y vội vàng hành lễ, nói: “Vâng, lão hủ nhất định dốc hết sức.”







Bàng Kiêu gật đầu, lại nhìn Thái hậu và Lý Hạ Lan đang nước mắt lã chã.







“Bản vương rất muốn biết, một người khi sáng vào cung vẫn còn êm đẹp, tại sao khi ở cung Từ An, trò chuyện với Thái hậu và An Dương Trưởng Công chúa lại bỗng nhiên bị đả kích ngất xỉu. Còn cả chuyện An Dương Trưởng Công chúa uống nhiều giở lời say nữa, rốt cuộc là đã nói những gì?”







Trong cơn tức giận, giọng điệu Bàng Kiêu trầm nặng khiến người ta thấy như bị mây đen vây kín, áp lực không thở nổi. Ngay cả Lý Khải Thiên thân là Hoàng đế cũng thấy lòng ngột ngạt khó nén.







Thái hậu và Trưởng Công chúa chỉ là hai hạng nữ lưu, càng không dám đối thẳng với ánh mắt như giết người của Bàng Kiêu.







Để hóa giải bầu không khí ngột ngạt, Lý Khải Thiên liền quay đầu cho người chuẩn bị xe ngựa, lại lệnh thái y cẩn thận chữa trị cho Tần Nghi Ninh.







Thái y nghe lệnh, đi theo Bàng Kiêu đang ôm Tần Nghi Ninh rời khỏi cung Từ An.







Đợi khi bóng Bàng Kiêu đã đi xa, trong cung Từ An chỉ còn lại Thái hậu, Lý Hạ Lan, Quý Trạch Vũ và Lý Khải Thiên, cuối cùng Lý Khải Thiên cũng bùng phát cơn giận lật ngược luôn cái bàn.







Ly cốc chén trà đổ vỡ đầy đất, tiếng gốm sứ bể nghe nhọn hoắt, chói tai, khiến người ta càng thêm phiền não.







“Đã có chuyện gì! Không phải trẫm đã nói rồi sao, Bàng Chi Hi là thần tử đắc lực của trẫm, trẫm còn cần dùng tới nhiều, tại sao mới đó hai người đã ức hiếp vợ hắn rồi? Rốt cuộc hai người nghĩ cái gì vậy? Có phải cố tình gây chuyện, khiến trẫm mất mặt đúng không!”







“Hoàng huynh, huynh hiểu lầm rồi, thật sự là do Lan Nhi có lỡ uống phải ít rượu, tâm trạng cũng không kiểm soát được, Tần thị kia còn cứ khoe khoang trước mặt Lan Nhi, cho dù nàng ta tức quá mà ngất thì cũng là chuyện của tự nàng ta.”







“Ngươi còn dám tranh cãi?” Lý Khải Thiên bực bội hừ lạnh, “Ngươi tưởng tất cả đều là người mù, người ngu hay sao? Ngươi làm thế là đang làm nhục hai thần tử đắc lực của trẫm, muốn trẫm phải giấu mặt vào đâu! Trẫm coi trọng Quý Lam, muốn trở thành người một nhà mới chọn hắn làm phò mã, Quý Lam thì có gì không tốt? Hả? Lấy chiến công uy chấn Tác – ta, năng lực và bề ngoài xuất sắc của hắn, có chỗ nào không xứng với ngươi? Nói đi chứ!”







Xưa nay Lý Khải Thiên vốn yêu thương Lý Hạ Lan, cực ít khi nổi giận với nàng ta, nhất là khi giờ còn có người khác.







Lý Hạ Lan bị lời Lý Khải Thiên hỏi cho kinh hãi.







Môi run run, sợ hãi đáp: “Không có, Hoàng huynh, huynh hiểu lầm rồi, Phò mã cũng hiểu lầm rồi, muội không có ý đó.”







“Đúng vậy, thực sự An Dương không phải cô nương như thế. Hoàng đế, người là huynh trưởng của An Dương, gần như trông con bé từ nhỏ đến lớn, tính nó thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?” Thái hậu cũng vội vàng hòa giải.







Lý Khải Thiên đã tức sắp nổ phổi, lúc này đã bất chấp cả việc Thái hậu là mẫu thân mình, nói thẳng: “Nếu không phải do ngươi nuông chiều sủng ái, nó có thể biến thành như bây giờ? Tự bản thân không có được thì liền căm ghét tất cả, cảm giác người trong cả thiên hạ đều nợ mình, đã không thể phân ưu cho trẫm thì thôi, lại còn nơi nơi quấy rồi. Đứa em gái như vậy, trẫm cần ngươi có lợi ích gì.”







“Thánh thượng!” Nghe vậy, Thái hậu hoảng sợ tái xanh cả mặt, trông ý Lý Khải Thiên thế này, chẳng lẽ là muốn giết Lý Hạ Lan?







Thái hậu kéo tay Lý Khải Thiên, “Thánh thượng, người đừng hành động thiếu suy nghĩ, Lan Nhi là em gái ruột của người mà.”







“Là em ruột của trẫm, nhưng nó đã giúp trẫm được gì rồi? Làm cái gì cũng không tốt, còn gây rắc rối đủ điều.”







Lý Khải Thiên bước đến bên cạnh Lý Hạ Lan, chỉ thẳng vào mũi nàng ta mắng mỏ: “Chọn phò mã cho ngươi, ngươi không an phận sống cho tốt còn gây họa khắp nơi, lại có can đảm gây mâu thuẫn với phu nhân của mệnh quan triều đình, nguyên nhân không gì, chỉ là vì tranh chồng với người ta. Nếu lời này truyền đi, ngươi có còn cần mặt mũi nữa không hả? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng trẫm cũng phải mất mặt thay ngươi!”







“Hoàng huynh!” Lý Hạ Lan nhìn Lý Khải Thiên không dám tin, nức nở bật khóc thành tiếng: “Hoàng huynh, sao huynh có thể nói Lan Nhi như vậy!”







“Trẫm nói sai hả? Trẫm có nói đúng không, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất. Từ giờ trở đi, ngươi về ngay phủ Công chúa đóng cửa suy nghĩ cho trẫm, mỗi ngày sao chép nữ giới, đến khi chép cho trẫm hài lòng mới được phép đi ra. Nếu ngươi biểu hiện tốt, trở lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước kia, trẫm sẽ cho ngươi đi ra. Nếu không thì cứ ở trong đó chép nữ giới cả đời đi, nghe chưa hả!”







Lý Hạ Lan như gặp sấm sét giữa trời quang, cơ thể lắc lư chực đổ.







Nhưng Quý Trạch Vũ vẫn cụp mắt vờ như không nhìn thấy, dù rằng Lý Hạ Lan chỉ đứng ngay bên cạnh cũng không thèm đưa tay ra đỡ.



Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Hoàng huynh, Lan Nhi không muốn. Lan Nhi không muốn!”







“Không muốn, ngươi muốn kháng chỉ?” Lý Khải Thiên trầm mặt hỏi.







Lúc này Lý Hạ Lan đã sợ tới run người.







Bây giờ nàng ta đã thực sự nhìn ra, Lý Khải Thiên là một người nhẫn tâm, sẽ không nể mặt tình nghĩa gì. Có lẽ nếu thật sự có chỗ tốt với Đế vị của mình, e Lý Hạ Lan của lúc này đã thành một nắm đất vàng từ lâu.