Cẩm Đường Quy Yến

Chương 421: - Chương 421TẠ ƠN




Chương 421TẠ ƠN



"Để Thánh thượng và Thái hậu chờ lâu, là chúng thần không phải. Thật sự đã chậm trễ rồi.” Bàng Kiêu cười hành lễ.







Lý Khải Thiên thân thiết ôm vai Bàng Kiêu, khẽ vỗ một cái lên vai hắn, mập mờ cười bảo: “Trẫm hiểu, trẫm hiểu, đều là người từng trải.”







Tần Nghi Ninh cúi đầu đứng lặng một bên, trong bụng không thích hành động cố tình ra vẻ thân cận của Lý Khải Thiên song cũng không lộ chút bất mãn nào, chỉ thẹn thùng đỏ mặt.







Bàng Kiêu trò chuyện với Lý Khải Thiên mấy câu, đoạn lại lui về sau định hành lễ.







Thấy Tần Nghi Ninh đứng xuôi tay, má như trái đào, trong lòng Bàng Kiêu thích không để đâu cho hết, hận không thể nhét cả vào ngực âu yếm cho đã thèm. Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ hờ hững, trầm giọng bảo: “Còn ngớ ra đó gì nữa? Không mau tới tạ ơn Thánh thượng?”







Nghe giọng điệu này của Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh liền hiểu được ý hắn, cúi đầu bước tới như dáng cô vợ nhỏ, kề sát bên Bàng Kiêu cùng quỳ xuống dập đầu tạ ơn Lý Khải Thiên.







Lý Khải Thiên cẩn thận quan sát hai người, thấy thái độ của Bàng Kiêu với Tần Nghi Ninh cũng hờ hững, không lộ ra quá nhiều thân mật, trong lòng ít nhiều đã dễ chịu hơn. Nếu để Bàng Kiêu lấy được một ông nhạc phụ có bản lĩnh khẩu chiến một chọi cả triều, thê tử lại xinh đẹp thông minh, vậy đúng là y đã ra chiêu thất sách.







“Miễn lễ đi. Về sau hai vợ chồng hãy vui vẻ hòa thuận sống với nhau qua ngày, vậy cũng không uổng trẫm khổ tâm sắp xếp.”







“Thần ghi nhớ dạy bảo của Thánh thượng.” Bàng Kiêu hành lễ.







Tần Nghi Ninh cũng ngoan ngoãn nói theo: “Đa tạ Thánh thượng dạy bảo.”







Tâm trạng Lý Khải Thiên đã khá hơn nhiều, liền nói: “Các ngươi mau sang dập đầu với Thái hậu đi, Chi Hi xong thì quay lại đây, trẫm có chuyện quan trọng cần bàn. Buổi trưa chúng ta sẽ cùng dùng bữa.”







“Dạ, tạ Thánh thượng.”







Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh lại cùng hành lễ thêm lần nữa, kế đó chậm rãi lui ra ngoài.







Ra ngoài sân, Tần Nghi Ninh vẫn chưa thôi cảnh giác. Hành động trong cung, ai biết được ở góc nào sẽ có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào. Bàng Kiêu đi theo sau lưng tiểu thái giám, Tần Nghi Ninh thì cúi đầu đi cuối, duy trì với Bàng Kiêu một khoảng cách nhất định, không tỏ ra lạnh nhạt nhưng cũng mơ hồ thể hiện sự sợ hãi.







Trong lòng Bàng Kiêu đã cười tươi như hoa nở, bụng nghĩ lát về nhà phải khen nàng thông minh nhanh trí ra sao, song ngoài mặt thì vẫn lạnh lùng, khiến những cung nhân đi ngang đều tự giác tránh xa chín mươi dặm.







Không lâu sau, đoàn người đã đến cung Từ An.







Thái giám đi truyền lời, chỉ lát sau đã đi ra hành lễ, cung kính bẩm: “Thái hậu mời Vương gia và Vương phi vào.”







“Làm phiền công công.” Bàng Kiêu cười cười lễ độ, đoạn thưởng cho tiểu thái giám một đĩnh bạc.







Tiểu thái giám cười, vội vàng hành lễ: “Đa tạ Vương gia ban thưởng.”







Cung Từ An vẫn hệt như xưa. Bàng Kiêu bước qua cửa lăng hoa, đi thẳng vào trắc điện.









Tần Nghi Ninh theo sát phía sau, vừa đi tới trước cửa trắc điện đã nghe thấy tiếng gọi nhiệt tình của Thái hậu: “Tới rồi à. Thê tử con đâu?”







“Thần thỉnh an Thái hậu.” Tần Nghi Ninh quỳ xuống hành lễ.







Thái hậu liền hiền lành phẩy tay, “Nào, lại đây cho ai gia nhìn cái nào.”







Tần Nghi Ninh nghe lời đứng dậy, đứng lặng lẽ trước người Thái hậu.







Thái hậu cẩn thận quan sát một hồi, cười nói: “Mấy ngày không thấy, nha đầu Tần gia lại đẹp hơn nữa rồi. Lần trước ai gia còn nghĩ phải tìm một chốn đi về thật tốt cho mấy đứa trẻ như con, mới đó mà duyên phận của hai đứa đã đến. Đúng là đáng mừng.”







Thái hậu đang biến hình giải thích chuyện ghép uyên ương bậy bạ lần trước?







Tần Nghi Ninh không nén được tiếng cười lạnh trong lòng.







Thái hậu đang coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu hay sao. Lần trước rõ ràng bà ta muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Bàng Kiêu và thế gia, không phải hay sao? Gì mà để những người trẻ như nàng đều có chốn đi về tốt? Đúng là biết dát vàng lên mặt mình.







“Đa tạ Thái hậu.” Tần Nghi Ninh xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn không muốn nói nhiều với Thái hậu.







Bàng Kiêu liền cười hỏi: “Dạo gần đây thân thể Thái hậu vẫn ổn chứ? Món ăn lần trước thần cho người đưa vào, Thái hậu đã nếm thử chưa?”







“Ăn rồi, đồ ăn con đưa vào, sao ai gia có thể không ăn.” Thái hậu cười đáp, “Khó cho con còn hiếu thảo được như thế.”







Bàng Kiêu liền cười, lại dặn dò Thái hậu giữ gìn sức khỏe, bấy giờ mới đứng lên nói: “Hồi Thái hậu, Thánh thượng còn lệnh thần tới Dưỡng Tâm Điện, nói là có chuyện chính sự cần bàn. Thần liền không nán lại lâu nữa.”







Nghe vậy, Thái hậu có vẻ không nỡ: “Ầy, mấy đứa trẻ như các con, lúc nào cũng bận rộn cả. Thôi, nếu là bàn chuyện chính sự thì nên nhanh đi đi, cứ để thê tử ở lại đây nói chuyện với ai gia. Đợi khi xong việc thì đến cung của ai gia dùng ngọ thiện.”







Bàng Kiêu cười đáp, “Còn đang định quấy rầy đấy ạ.”







Thái hậu lại cười vẫy tay gọi Tần Nghi Ninh, “Lại đây, ngồi bên cạnh ai gia nào, chúng ta trò chuyện một lát, đừng để ý đến đám đàn ông đấy, chỉ biết mỗi công với chả việc thôi.”







Bàng Kiêu mỉm cười hành lễ với Thái hậu, lui ra.







Lúc ra đến cửa thì lo lắng liếc Tần Nghi Ninh một cái.







Tuy rằng rất có lòng tin với Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu vẫn khó tránh khỏi lo lắng. Mình không muốn hại người, nhưng người lại có lòng hại mình mà.







Đổi một cách nghĩ khác, hắn lại thấy vui vui. May mà nữ tử hắn thích là một người thông tuệ như vậy. Nếu là một khuê tú bình thường khác đi theo, gặp nhiều sự việc đột phát như vậy e sẽ không thể ứng phó nổi, hắn lại không thể thời thời khắc khắc bầu bạn bên nàng, nếu năng lực tự vệ cũng không có thì biết phải làm sao.







May rằng Tần Nghi Ninh đã trải qua nhiều sóng to gió lớn.







Bàng Kiêu lắc lắc đầu, tạm thời đặt mối lo xuống, rảo bước về hướng điện Dưỡng Tâm. Sớm làm xong chính sự, cũng tiện sớm dẫn Tần Nghi Ninh về phủ mình.







Ở bên này, Tần Nghi Ninh cũng chỉ ngồi bên trò chuyện với Thái hậu.







Ngay cả người tính khí như lão Thái Quân nàng cũng còn nhịn được, Thái hậu lại là kiểu đàn bà thông minh, tuy cũng tán gẫu chuyện nhà chuyện cửa, chưa chắc sẽ nói đến những đề tài sâu hơn gì, song Thái hậu lại rất biết quan sát lời nói sắc mặt người khác, biết nên nói cái gì mới khiến người ta vui.







Một mặt Tần Nghi Ninh thầm bội phục năng lực xử sự làm việc của Thái hậu, mặt khác cũng nghĩ có lẽ chính vì có người mẫu thân như vậy nên mới tạo thành một Lý Khải Thiên khôn khéo đa đoan, mặt ngoài hiển hách, có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế như thế.







Nhưng phải lá mặt lá trái với một người như thế, thực sự cũng vô cùng mệt mỏi.







“Thái hậu, An Dương Trưởng Công chúa tới ạ.”







Ngay khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, cung nhân đứng ngoài bẩm lời. Không đợi Thái hậu đáp lại, Lý Hạ Lan đã tự tiện vào trước.







“Mẫu hậu, nghe nói người có khách tới, rốt cuộc là ai mà phải cản con lại bên ngoài vậy?”







Lý Hạ Lan phi thẳng vào như làn gió, nụ cười tức khắc cứng đờ khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh vờ như không trông thấy nét mặt Lý Hạ Lan, đứng dậy cung kính hành lễ: “Thần phụ thỉnh an An Dương Trưởng Công chúa.”







Vừa nghe hai chữ “thần phụ”, toàn thân Lý Hạ Lan như bị một gáo dầu sôi dội vào, lửa giận thiêu đốt toàn cơ thể.



Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Hiện đang trong cung Thái hậu, là địa bàn của mẫu thân nàng ta, không cần để ý việc gì khác, mà Thái hậu cũng luôn biết những việc của nàng kia.







Lý Hạ Lan cười lạnh một tiếng chẳng hề nể nang gì: “Miễn lễ đi, bản cung không nhận nổi lễ của ngươi.”







Nghe vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh lập tức cảnh giác.







Xem ra Lý Hạ Lan vẫn chưa chịu bỏ cuộc với Bàng Kiêu. Thậm chí ngay trước mặt Thái hậu cũng không chút cố kỵ, chẳng lẽ là định làm khó nàng?







“Trưởng Công chúa nói quá lời rồi. Người là công chúa, thần phụ nhiều lắm chỉ là vợ triều thần, làm sao lại không nhận nổi lễ của thần phụ? Nếu để người ta biết được, hơn phân nữa sẽ nói người tự hạ thấp mình. Nếu bị kẻ có lòng nghe được, đồn đại ra ngoài, tất sẽ có ảnh hưởng tới uy danh của công chúa.”







Tần Nghi Ninh hành một lễ vô cùng kính cẩn, bấy giờ mới đứng thẳng người dậy, xuôi tay.







Thái hậu nhìn Tần Nghi Ninh có vẻ kinh ngạc.







Tuy rằng lời nàng không hề có cảm xúc nóng nảy bất mãn gì, giọng điệu cũng bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút ý tức giận, nhưng Thái hậu lại nghe ra sự lợi hại trong lời ấy.








Với tính khí của Trưởng Công chúa, nghe lời này chỉ sợ sẽ lại nổi cơn thịnh nộ!







Thái hậu vừa định lên tiếng giảng hòa, Lý Hạ Lan đã giành trước cười lạnh: “Có thể làm vợ triều thần, ngươi đắc ý lắm đấy hả? Cũng phải, phụ thân ngươi nhiều lắm chỉ là cựu thần của một nước nhỏ đầu hàng, sống qua ngày không nổi mới phải phụ thuộc vào Hoàng huynh. Một đứa con gái của hàng thần như ngươi, nếu không làm vợ triều thần thì biết phải sống thế nào? Huống hồ ngươi còn đã sớm bị…”







Lý Hạ Lan che miệng cười, sự bỡn cợt trong giọng nói đã vô cùng trắng trợn.







Tần Nghi Ninh thầm mắng Lý Hạ Lan ngu xuẩn.







Nàng ta muốn ra oai phủ đầu với nàng, muốn khiến nàng khó chịu, vậy có đủ loại biện pháp để làm việc đấy, ấy thế vẫn cứ kiên quyết phải chọn cách hạ sách nhất này.







Nàng ta chỉ nghĩ có Thái hậu là mẹ đẻ, sẽ chống lưng cho mình, nhưng nàng ta không thử nghĩ lại xem. Nàng là người do Bàng Kiêu mang tới, nếu Thái hậu không biết hoàn toàn đắc tội Bàng Kiêu thì đương nhiên sẽ không cho phép Lý Hạ Lan hành động quá đáng.







Bởi vậy, chẳng cần Tần Nghi Ninh phải làm gì, Thái hậu cũng sẽ ra mặt thay cho nàng.







“Lan Nhi, không được ăn nói bậy bạ.” Quả nhiên Thái hậu đã lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Lý Hạ Lan đầy ý cảnh cáo.







Tiếng cười khúc khích của Lý Hạ Lan ngưng bặt, nhìn Thái hậu không dám tin.







Thái hậu liền non, “Rượu ngon Hoàng huynh con ban cho là muốn để con cùng uống với Phò mã, không phải để con uống trộm một mình. Con bé này đúng là tham ăn, lén uống thêm mấy ngụm rượu đã nói chuyện quên cả chừng mực thế này. May mà Trung Thuận Vương phi không phải người ngoài, nếu không ai gia xem con phải làm sao đây!”







Trông nét mặt nghiêm túc của Thái hậu, trong lòng Lý Hạ Lan cũng tự ý thức được mình đã mất kiểm soát. Dù sao nàng ta cũng không có tư cách gì để ra vẻ ghen tuông với Tần Nghi Ninh.







Nhưng trong lòng nàng ta oan ức bất bình ra sao, nào có ai biết được?







“Lời mẫu hậu, lần sau nữ nhi nghe là được rồi.” Lý Hạ Lan nhận tội với vẻ không tình nguyện.







Thấy vậy, trong bụng Tần Nghi Ninh đã cười thầm tới sắp nội thương, song ngoài mặt vẫn hết sức nghiêm túc: “Không ngờ Trưởng Công chúa lại thích vật trong ly như vậy. Chỗ ta có một vò nữ nhi hồng thượng hạng, lát nữa về sẽ lập tức cho người đưa tới phủ Công chúa của người.”







Lý Hạ Lan vốn chẳng thèm nữ nhi hồng gì.







Nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của Thái hậu, nàng ta vẫn cười dù trong lòng không hề như vậy, “Vậy thì cám ơn ngươi.”







“Trưởng Công chúa chớ nên khách sáo. Vương gia có nói với thần phụ, rằng trước giờ Thái hậu đối đãi với người như con ruột, chăm sóc cẩn thận chu đáo, Vương gia vẫn luôn ghi khắc trong lòng. Bây giờ thần phụ gả cho Vương gia, tuy không có tài năng gì đặc biệt nhưng về hiểu lòng Vương gia thì vẫn làm được một hai.”







“Bản cung khuyên ngươi nên an phận qua ngày, có chừng mực, đừng có khoe khoang trước mặt bản cung.” Lý Hạ Lan cắn răng nghiến lợi, thiếu chút nữa đã nhào lên cho Tần Nghi Ninh một bạt tai.







Tần Nghi Ninh lại cười đáp: “Dạ, thần phụ chắc chắn sẽ an phận qua ngày, nhưng người bảo khoe khoang gì thì thần phụ không hiểu lắm. Người là Trưởng Công chúa, lá ngọc cành vàng, thần phụ đứng trước người đâu có cái gì đáng để khoe khoang.”