Cẩm Đường Quy Yến

Chương 42: - Chương 42THỂ DIỆN




Hai người Tiểu Linh và bà vú Cát gia, người thì vội vã đến Tuyết Lê Viện lấy quần áo và đồ trang sức, người thì tay chân lanh lẹ, hầu hạ nàng rửa mặt.







Không bao lâu sau Tiểu Linh mang quần áo trở lại, cung kính hầu hạ Tần Nghi Ninh thay xiêm y, thái độ càng cẩn thận hơn mấy ngày trước.







Tần Nghi Ninh hơi buồn cười, từ thiên kim của thừa tướng nhảy lên thành con gái của Thái sư, lần này xem như nàng nước lên thì thuyền lên?







Thế nhưng nàng cũng không cảm thấy đắc ý, dù sao thì yêu hậu cũng có xuất thân thế này.







Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, bên ngoài từ đường trở nên náo nhiệt, cách một cánh cửa có thể nghe được tiếng người hầu ríu rít nói chuyện.







Bà vú Cát gia và Tiểu Linh mở cửa, lập tức nhập vào đám người cùng tán gẫu.







Tần Nghi Ninh hơi hiếu kỳ, cũng đứng trước cửa cách đó không xa nhìn người bên ngoài mang nhang đèn, cống phẩm tới.







Nàng phát hiện, Bích Đồng và Bích Đào, tỳ nữ thân cận của Tần Tuệ Ninh cũng tới, đang hỗ trợ Cát Tường và Như Ý của Từ Hiếu Viên.







Không cần ngẫm nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra. Nếu xét về “làm mặt”, thì nàng còn kém Tần Tuệ Ninh rất nhiều, phải học tập nhiều.







Bích Đồng và Bích Đào cũng đã nhận ra Tần Nghi Ninh, thấy nàng y phục chỉnh tề chờ đợi, Bích Đồng liền cười nhạo.







“Nàng ta đang ảo tưởng rằng sẽ được Đại lão gia cho ra ngoài đấy!”







Bích Đồng không nói to, nhưng cũng không hạ thấp giọng, những người xung quanh đều nghe được, tuy tay chân luôn bận rộn, nhưng tai họ cũng dỏng lên nghe ngóng.







Bích Đào kéo Bích Đồng:







“Ngươi muốn chết sao! Không lo làm tròn phận sự của mình, lại làm cái gì vậy!”







“Ngươi đừng kéo ta!”







Bích Đồng hất tay Bích Đào, cười gằn nói:







“Người ta nói thượng bất chính, hạ tắc loạn, cái con đê tiện Thụy Lan dám ăn trộm vòng tay phỉ thúy của lão Thái Quân, có thể thấy chủ tử cũng không phải loại tốt đẹp gì! Lão Thái Quân nhân từ chỉ đánh một trận rồi đuổi khỏi phủ, nếu là nhà khác, nhất định phải đánh chết. Có một số người, người dưới làm ra chuyện mất mặt như vậy, bản thân còn làm như không có chuyện gì, thực sự là quá chướng mắt!”







Nàng ta chịu đựng đủ rồi, Tần Nghi Ninh đã đánh nàng ta, còn nhiều lần ức hiếp tiểu thư của nàng ta, hôm nay Tần Nghi Ninh sa cơ, nếu không nhân cơ hội đạp cho mấy đạp thì mới là lỗ vốn!







Ai cũng nói Tần Nghi Ninh là kẻ lỗ mãng, nếu như có thể kích động nàng đấu với mình một trận trong ngày vui lớn này thì rất tốt, cô nương nhà nàng ta nhất định sẽ trọng thưởng nàng ta.







Bích Đồng đắc chí vì mưu tính của mình, vẻ khiêu khích trên khuôn mặt càng lộ rõ:







“Nói là con ruột của Đại lão gia, nhưng chuyện thật sự như thế nào, ai mà biết được. Ngay cả Đại phu nhân cũng không thích nàng ta, còn làm bộ làm tịch như là mình cao quý lắm vậy!”







“Cao quý như vậy, sao còn một mình ra ngoài phủ gặp đàn ông, để bị tướng gia phạt nhốt vào từ đường? Nói toạc ra là, cũng chỉ là một kẻ man rợ quen thói mà thôi! Một kẻ trên người sặc mùi đầu đường xó chợ như thế, vào phủ chúng ta, chỉ làm nhơ bẩn danh tiếng của chúng ta mà thôi!”







Mấy lời này nhục mạ rất nặng nề, người xung quanh đều nghe rõ ràng, cũng đều ngẫm nghĩ lời khiêu khích của Bích Đồng.








Có nhiều người đã nghe nói tới sự dũng mãnh của Tứ tiểu thư, mắt cũng sáng lên chờ xem kịch vui.







Thế nhưng mọi người nhìn về trước cửa từ đường, chỉ thấy Tần Nghi Ninh vẫn cười tươi như hoa.







“Ngày đại hỉ, lại nghe Bích Đồng tỷ tỷ nói mấy lời như thế, đủ thấy Tuệ Ninh cô nương dạy dỗ người hầu của mình rất tốt. Chẳng hay mấy lời Bích Đồng cô nương nói ra vừa rồi, là tự ngươi nghĩ ra, hay là do cô nương của ngươi chỉ dạy vậy?”







Tần Nghi Ninh vẫn đứng tại chỗ, gương mặt tươi cười, nhưng ánh mắt nàng lại khiến Bích Đồng nhớ tới tối hôm đó, nắm đấm của nàng giáng lên người mình có thể nói là vô cùng lợi hại.







Bích Đồng cũng rất muốn giang chân ưỡn ngực đấu với Tần Nghi Ninh một trận.







Thế nhưng nàng ta biết mình không đủ sức, nhìn dáng dấp của Tần Nghi Ninh, miệng Bích Đồng mấp máy, nhưng không nói nên lời.







“Tuệ Ninh cô nương nhà ngươi đã không dạy cho ngươi quy củ làm người hầu, hôm nào nhàn rỗi, ta nhất định sẽ thay nàng ta dạy dỗ ngươi đến nơi đến chốn.”







Tần Nghi Ninh mỉm cười:







“Bích Đồng tỷ tỷ chờ đó nhé!”







Không kiềm chế được, cả người Bích Đồng run lên.







Đôi mắt đẹp nhìn quanh một vòng, Tần Nghi Ninh nhìn lướt qua mấy người vừa rồi bật cười thành tiếng, lại nói:








“Còn có ai muốn cùng học tập với Bích Đồng cô nương, cứ việc thể hiện!”







Người lúc nãy còn cười nhạo Tần Nghi Ninh, lúc này không dám thở mạnh, chuyện vốn không liên quan tới bọn họ, cần gì đi chọc giận Tứ tiểu thư? Cho dù nàng có phạm sai lầm nặng hơn nữa, nàng cũng là con gái của Tần Thái sư, còn Tần Tuệ Ninh rốt cuộc cũng chỉ là một dưỡng nữ.







Bích Đồng vừa giận vừa sợ, có cảm giác bị dã thú rình rập, sợ hãi đến mức cả người lạnh lẽo. Nàng ta hơi hối hận vì kích động nhất thời vừa rồi. Hẳn là Bích Đồng thể hiện như vậy nhân lúc Tần Tuệ Ninh ở đây, để được Tần Tuệ Ninh khen ngợi, lại có thể phân tán “hỏa lực” của Tần Nghi Ninh.







Thấy ngoài cửa không xảy ra chuyện gì khác thường, Tần Nghi Ninh cũng không có hứng thú xem náo nhiệt, bèn vào trong ngồi nghỉ ngơi.







Không bao lâu, Tiểu Linh tới thưa lại:







“Cô nương, mấy người lão Thái Quân và Đại lão gia đều đã tới.”







“Ta biết rồi.”







Tần Nghi Ninh vào viện, vừa vặn nhìn thấy Nhị lão gia Tần Tu Viễn và Nhị phu nhân Tô thị đang đỡ lão Thái Quân với bộ trang phục đại lễ vào cửa. Vietwriter.vn







Tam lão gia Tần Chí Viễn và Tam thái thái đi bên cạnh Tần Hòe Viễn, vừa cười vừa nói chuyện.







Phía sau lưng họ, hai vợ chồng Đại gia Tần Vũ, hai vợ chồng Nhị gia Tần Hàn cùng với một đám các anh chị em họ đều tới.







Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư nắm tay nhau đi sau cùng, thấp giọng nói gì đó, dường như nhận thấy ánh mắt của Tần Nghi Ninh, khi nhìn qua còn cười nhạo một tiếng.








Mọi người trong nhà đều đã tới, chỉ thiếu một mình Tôn thị.







Xem ra Tôn thị vẫn ở phủ Quốc công, không chịu trở về, hẳn là còn làm cao, muốn chờ Tần Hòe Viễn tới đón.







Tần Nghi Ninh thở dài bất đắc dĩ, điều chỉnh tâm tình bước tới hành lễ với lão Thái Quân, phụ thân và thúc thẩm.







Nhìn thấy Tần Nghi Ninh, Tần Hòe Viễn không những không tức giận mà còn thấy thích nàng hơn.







Nếu Tần Nghi Ninh không đến Ninh Vương phủ đòi người thì làm sao đám người không có lập trường kia có thể nhanh chóng chọn đứng về phía Ninh Vương? Mà nếu Ninh Vương không thành công vạch tội Tào Thái sư, thì càng không có ngày Tần Hòe Viễn leo lên vị trí Thái sư đầy vinh hiển như hôm nay.







Tần Hòe Viễn vốn là Thừa tướng, đã lên tới đỉnh cao nhất trên đường làm quan rồi, dù ông có nỗ lực hơn nữa, muốn thăng tiến hơn nữa cũng là điều vô cùng khó khăn, mà muốn duy trì địa vị hiện tại cũng không dễ.







Không ngờ vấn đề nan giải làm khó ông nhiều năm lại được tiểu nha đầu này hóa giải chỉ bằng một chiêu. Đủ thấy nha đầu này không những thông tuệ, nhanh trí, có sự nhạy cảm về chính trị mà số mệnh cũng rất tốt.







“Mấy ngày nay hẳn là Nghi tỷ nhi cũng đã đọc sách được nhiều rồi chứ? Có thể trở về chỗ cũ được rồi.”







Quay đầu lại, Tần Hòe Viễn nói với lão Thái Quân:







“Con thấy vị trí Tuyết Lê Viện của Nghi tỷ nhi hơi xa, sai phái người hầu chạy việc vặt cũng mất nhiều thời gian. Con muốn ban Dao Cầm và Ngọc Kỳ bên người cho Nghi tỷ nhi. Về tiền tiêu vặt hàng tháng, tiền tiêu vặt của Dao Cầm và Ngọc Kỳ coi như ở thư phòng ngoại viện.”







Mọi người nghe vậy đều ngẩn người.







Người ở đây đều biết, thư phòng của Tần Hòe Viễn có bốn đại nha hoàn nhất đẳng xinh đẹp, đều cùng mười lăm tuổi, mỗi người đều sở trường một trong bốn ngón cầm kỳ thư họa, được đặt tên tương ứng là Dao Cầm, Ngọc Kỳ, Mặc Hương và Đan Thanh. Họ chỉ làm người hầu ở thư phòng ngoại viện, lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng do Tần Hòe Viễn cấp, có địa vị đặc biệt và tách rời trong số các người hầu trong phủ.







Sau lưng có không ít lời đồn đãi, Tôn thị càng vì bốn tỳ nữ này mà không biết bao nhiêu lần ghen tuông. Năm ngoái, Nhị lão gia Tần Tu Viễn vừa ý Ngọc Kỳ, muốn lấy nàng làm thiếp, nhưng bị Tần Hòe Viễn thẳng thừng từ chối.







Hôm nay thoáng cái ông ban cho Tần Nghi Ninh hai người!







Trong số mấy tỳ nữ bên cạnh Tần Nghi Ninh, Dư Hương đã bị bán đi, hôm kia đến lượt Thụy Lan bị ném ra khỏi phủ, nàng vừa vặn thiếu hai nha hoàn.







Một nhân vật lớn như Tần Hòe Viễn, lại chú ý tới bên người con gái của mình thiếu đi hai người, lại còn thoải mái bổ sung cho nàng!







Đây tình cảm cha con bực nào?







Xem ra bọn họ đều đánh giá thấp lòng yêu thương của Tần Hòe Viễn đối với con gái mình rồi!







Chẳng phải Tần Nghi Ninh phạm sai lầm, bị Tần Hòe Viễn chán ghét, mới bị nhốt vào từ đường sám hối sao?







Nhưng tình thế lúc này cho thấy chuyện hoàn toàn không phải như vậy!







Tần Tuệ Ninh nghiến răng ken két. Đây là Tần Hòe Viễn ban thể diện cho Tần Nghi Ninh trước mặt mọi người, muốn nói cho mọi người biết, nàng mới là đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất.







Thế thì bản thân mình là cái gì đây?