Cẩm Đường Quy Yến

Chương 408: - Chương 408CẨN THẬN NGHĨ CÁCH




Chương 408CẨN THẬN NGHĨ CÁCH



Bàng Kiêu nhìn mọi người, ánh mắt nghiêm nghị, “Làm sao, chẳng lẽ sẽ có biến cố thật?”







“Khụ khụ.” Từ Vị Chi bật cười, trấn an Bàng Kiêu, “Vương gia chớ nên lo lắng, nhạc phụ người là bậc thông tuệ bậc nào, Tần tiểu thư lại càng là nữ Gia Cát, thông minh hơn người, bất kể Tần phủ gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào, Tần Thượng thư và Tần tiểu thư cũng có thể an toàn hóa giải. Còn bên Vương phủ, có Vương gia trấn giữ, vấn đều gì cũng có thể vượt qua dễ dàng.”







“Đúng vậy.” Các mưu sĩ đều đồng loạt gật đầu.







Bàng Kiêu nghe những lời trấn an thì cũng hơi nơi lòng, đầu vai căng thẳng thõng xuống.







“Ngươi nói có lý.” Bàng Kiêu nghiêm túc gật đầu.







Các mưu sĩ đều cảm thấy thú vị.







Vương gia ngày thường luôn thông minh nhanh nhạy, mưu kế sâu dày mà cũng có một mặt trẻ con như vậy, thật chẳng khác gì một đứa trẻ mới lớn.







Nhưng đổi sang một cách nghĩ khác, Vương gia chưa từng trải qua mối tình nào, ở trong tình cảm, đích thực vẫn là một đứa trẻ chớm lớn.







Ai mà chẳng từng trẻ tuổi, tất đều biết cảm giác động lòng vì một nữ tử là như thế nào. Bất kể kết quả mối tình của họ có ra sao, có thể đi đến cuối với nữ tử mình ngưỡng mộ hay không, thứ tâm trạng vừa mong đợi vừa hồi hộp, lo được lo mất này, họ vẫn có thể hiểu được.







Tất cả lại không khỏi cảm khái: Trẻ tuổi thật tốt.







Tạ Nhạc đứng dậy, phúc hậu cười nói: “Vương gia, theo ta thấy, người thật sự không cần lo lắng. Trước người còn nhắc chuyện Cố lão đại nhân, lo Tần Thượng thư bị nhốt trong cung, Tần tiểu thư không thể giải quyết ổn thỏa. Nhưng giờ Vương gia xem đấy, những chuẩn bị tỉ mỉ của người chẳng phải đều không có chỗ dùng tới, một mình Tần tiểu thư đã giải quyết hết mọi rắc rối rồi đấy ư.”







“Đúng vậy. Tần tiểu thư thật đúng là nữ tử thông minh nhất đời này ta từng gặp.” Tất cả mọi người đều phụ họa theo.







Bàng Kiêu nghiêm mặt gật đầu: “Các ngươi nói đúng.”







Trông phản ứng này của Bàng Kiêu, mọi người đột nhiên cảm giác được mình đã tìm ra biện pháp lấy lòng Vương gia mới.







Mấy mưu sĩ bình thường luôn mong được tới bên Vương gia, trở thành một trong những phụ tá quan trọng liền mồm năm miệng mười, rốt rít khen ngợi Tần Nghi Ninh.







Bọn họ đã từng gặp Tần Nghi Ninh, cũng biết thủ đoạn và trí tuệ của nàng, lời khen tự nhiên cũng có lý lẽ dẫn chứng.







Bàng Kiêu nghe rất nghiêm túc, nghe tới thoải mái toàn thân, sướng như ngâm suối nước nóng, không khỏi liên tục gật đầu, sắc mặt căng cứng đã giãn lỏng.







Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đưa mắt nhìn nhau, cùng ăn ý trưng ra bộ mặt căng cứng.







Nếu không nhờ như thế, e họ đã ôm bụng cười nghiêng ngả.







Hình tượng của Vương gia trong lòng họ vẫn luôn là trí tuệ vượt xa người thường, nhưng thấy hắn cũng có lúc gần gũi như vậy, trong lòng họ đã cười hết nước.







Bàng Kiêu nói: “Bây giờ chuyện chúng ta cần phải chú ý có mấy chuyện. Thứ nhất, chính là phải đề phòng có người quấy rối trước hôn lễ. Thứ hai, phải đề phòng có người quấy rối trong hôn lễ. Thứ ba, danh sách sính lễ đã có, đợi đến ngày lành hãy đưa đi, phải chọn người nào thích hợp. Thứ tư, hôm thực hiện giục trang(1), phải làm thế nào cho thật sáng tạo độc đáo. Thứ năm, cũng là điểm quan trọng nhất.”







(1) Chỉ lệ trước hôn lễ hai, ba ngày, nhà trai sẽ nhiều lần thúc giục nhà gái chuẩn bị đồ hôn lễ, gồm mũ phượng khăn che, áo cưới, gương lược son phấn…







Nói đến đây, Bàng Kiêu thở dồn.







Sắc mặt mọi người cũng chuyển nghiêm túc.







Bàng Kiêu nói: “Quan trọng nhất là, nhạc phụ đại nhân tương lai của ta tài cao tám đấu, học thức năm xe, bên cạnh tự nhiên cũng không thiếu những người thông tuệ như vậy, chỉ sợ hôm ấy khi thân thích nhà họ chặn cửa sẽ hỏi những vấn đề xảo quyết cổ quái, thế thì phải làm sao cho phải?”







Mọi người…







Vương gia, người gặp lúc hai quân đối đầu, máu tươi tung tóe cũng sợ, thế mà lại sợ mấy câu hỏi chặn cửa?







Đám mưu sĩ đều cảm thấy mình vẫn chưa thực sự hiểu rõ Vương gia.







“Khụ.” Tạ Nhạc hắng giọng, cố nén cười nói, “Vương gia, việc trước hôn lễ sẽ có người quấy rối, tạm thời người không cần lo. Thứ nhất, chuyện Lục gia đã thu hút sự chú ý của một số người. Thứ hai, hôn sự của người là do Thánh thượng ban cho, thánh chỉ còn đang được cung phụng tại từ đường, làm gì còn ai có gan tới quấy rối? Còn những kẻ không đầu óc tới phá đám kia, hơn phân nửa chỉ là đám hề vô dụng không đáng để e ngại, Vương gia cứ việc an tâm.”







Bàng Kiêu chậm rãi gật đầu.







Từ Vị Chi cũng nói: “Việc bị quấy rối trên hôn lễ, người cũng không cần quá lo lắng. Theo ta nghĩ, với tình nghĩa huynh đệ của Thánh thượng với Vương gia, hôn lễ do hắn ngự ban, nhất định hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa, không chừng lúc đó Thánh thượng còn dẫn cả Hoàng hậu tới dự lễ ấy chứ. Có Thánh thượng trấn giữ, tất nhiên chúng ta không cần phải lo.”







“Mà cho dù Thánh thượng không tới trấn giữ, dù gì Vương gia cũng có Tinh Hổ Vệ ở đây. Tinh Hổ Vệ là lính riêng của phủ ta, điều động họ không cần tới hổ phù.”







“Đúng là như vậy.” Tạ Nhạc cũng nói, “Vương gia còn có thể liên lạc với Phò mã thử. Hiện giờ Quý Phò mã cai quản Hổ Bí quân, trong phủ cũng có gần trăm binh mã, cũng có thể mượn tạm để duy trì trật tự.”







Lời Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều không quá thẳng thừng, nhưng Bàng Kiêu thì đã hiểu rõ ý trong đó.







Tuy Quý Trạch Vũ đã thành chủ soái của Hổ Bí quân, nhưng hắn tự tin danh vọng của mình trong Hổ Bí quân cũng không hề giảm bớt. Lính trong phủ Quý Trạch Vũ chính là người điều từ Hổ Bí quân ra, mượn những người này tới, thực sự cũng không khác gì dùng chính người của mình.







“Được.” Bàng Kiêu gật đầu, hài lòng nói, “Chuyện khác không nói, nhưng binh lính ta tự tay huấn luyện, võ công chính là hạng nhất.”







Cũng đâu phải cần đánh hội đồng, xem võ công làm gì cơ chứ! Vương gia đúng là muốn kết hôn quá nên vui tới váng đầu rồi.







Tạ Nhạc buồn cười nói: “Quan trọng hơn là người phải chọn ít người dung mạo đoan chính tới. Vương gia nghĩ mà xem, để những người trẻ tuổi đó mặc quân phục, ngay ngắn chỉnh tề, uy phong lẫm liệt, khí phái cỡ nào cơ chứ.”







“Đúng, đúng.” Bàng Kiêu gật đầu như bổ củi, “Việc này cứ quyết định như thế, lát nữa bản vương sẽ đi tìm Quý Lam bàn chuyện. Còn sính lễ…”







Từ Vị Chi nói: “Sinh lễ đã được thái phu nhân và lão thái gia chuẩn bị đủ cả. Bởi lo vượt quá quy củ nên đã chuẩn bị hai trăm lẻ tám phần sính lễ, tất cả đều là thứ tốt cả. Lúc hạ sính Vương gia không tiện lộ mặt, khi ấy lão thái gia sẽ tự cho người thích hợp đưa đi.”







“Vậy thì tốt quá.” Bàng Kiêu gật đầu, nhưng vẫn thấy không đủ, “Đưa thêm cho bản vương hai hòm vàng, dùng loại vàng tiểu hoàng ngư, xếp ngay ngắn lại, xếp đủ hai trăm mười hòm cho chẵn số.”







Mọi người ngạc nhiên.



Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Hai hòm tiểu hoàng ngư, thế thì phải tới bao nhiêu vàng.







Mọi người đã có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu hoàng ngư lấp lánh dưới ánh nắng sẽ khiến bao nhiêu người trông mà mù mắt.







“Vương gia, việc này, người đưa vàng thì có vẻ rêu rao quá, lỡ để người ta điều tiếng thì biết làm sao? Huống hồ có lẽ giờ Thánh thượng còn đang cần tiền.”







Bàng Kiêu nghe rồi cũng chẳng thèm để ý, phẩy tay bảo, “Hắn muốn thì cứ việc tới mà cướp. Đời này bản vương chỉ lấy vợ có một lần, cô nương tốt người ta nuôi nhiều năm giờ phải gả cho ta, nếu đưa sính lễ ít, Nghi tỷ nhi cũng tủi thân chứ. Hơn nữa nhạc phụ ta cũng không phải bậc năng thần bình thường, mà là người trở tay có thể đảo lộn càn khôn. Thêm hai hòm tiểu hoàng ngư cũng không phải là nhiều.”







Tạ Nhạc bị nói là nghẹn cả lời, những cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng có lý.







Hiện giờ có nhà ai mà không có ít bạc? Nghèo nhất e chính là quốc khố và nội khố kia thôi. Đây chính là việc bình thường không thể tránh khỏi.