Cẩm Đường Quy Yến

Chương 377: - Chương 377NHỔ CỎ (2)




Thấy dáng vẻ ung dung như đã định liệu trước rồi của Tần Nghi Ninh, Lục Đức Hàm tò mò hỏi: “Đông gia, ngài có biện pháp đối phó Lục phu nhân rồi sao?”







Tần Nghi Ninh cười gật đầu: “Ừ, chuyện này lát nữa ta phải bàn bạc với phụ thân ta một chút. Tuy nhiên ngươi đừng sợ, chỉ cần chú ý sống yên ổn qua ngày là được. Người Lục phu nhân muốn đối phó là ta, cho nên nàng ta sẽ chỉ chĩa mũi dùi vào ta. Còn đối với ngươi, chẳng qua là nàng ta hù dọa ngươi thôi, muốn ngươi bán tòa nhà cho nàng ta, để Tần gia mất mặt.”







“Ài!” Lục Đức Hàm nghe vậy thở dài một hơi, nói: “Đông gia, những người phú quý các vị sống thật là mệt mỏi.”







Lục Đức Hàm là một người tính tình ngay thẳng, nghĩ cái gì nói cái đó, khiến Tần Nghi Ninh nhịn không được mỉm cười.







Đợi Lục Đức Hàm đi khỏi, Tần Nghi Ninh liền bảo Thu Lộ: “Ngươi tới tiền viện chờ phụ thân ta, khi nào thấy ông ấy trở về, lập tức tới nói cho ta biết. Nói với phụ thân ta, ta có việc muốn bàn với ông ấy.”







Thu Lộ trịnh trọng gật đầu, vội vàng đi ra.







Sau khi Tần Hòe Viễn hồi phủ, Tần Nghi Ninh vội đến gặp, kể lại chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng lo lắng nói:







“Phụ thân, vị Nhị gia này của Lục gia cũng không phải là người dễ đối phó. Thoạt nhìn, có vẻ như hắn muốn kết giao với người, nhưng trên thực tế, hắn cũng thành thạo việc khiêu khích. Chúng ta nên đối phó như thế nào?”







Lý Khải Thiên bảo hàng thần Đại Yên tới là vì muốn cân bằng thế lực giữa ba phe thế gia, cựu thần Bắc Ký và công thần. Cho dù hàng thần Đại Yên hướng về phe nào cũng sẽ khiến Lý Khải Thiên hết sức bất mãn.







Nhưng Lục Hành đã đưa thiếp mời tới, hơn nữa cho dù Tần Hòe Viễn có nhận lời hay không, chuyện này mà tới tai Lý Khải Thiên, e rằng đều sẽ khiến y hiểu lầm là Tần Hòe Viễn có quan hệ thân cận với Lục môn thế gia.







Nếu Lục Hành có chút gì đó cân nhắc đối với Tần gia thì hắn cũng tuyệt đối không công khai tới đưa thiếp mời như vậy.







Tần Hòe Viễn thong thả nâng chén trà lên nhấp một ngụm, từ tốn hỏi: “Con nghĩ chúng ta nên ứng đối như thế nào?”







Tần Nghi Ninh cười nói: “Chẳng phải con đang thỉnh giáo phụ thân sao? Sao phụ thân lại hỏi con?”







Tần Hòe Viễn vờ tức giận lườm Tần Nghi Ninh, nói: “Trước mặt vi phụ, con còn giả vờ? Chẳng phải con đã có biện pháp rồi sao? Nói ra ta nghe một chút, để ta xem có phải hai cha con ta có cùng suy nghĩ không?”









Tần Nghi Ninh nghe Tần Hòe Viễn nói như vậy, liền cười nói: “Thật ra rất đơn giản, hắn làm như vậy, đơn giản là muốn gây chia rẽ quan hệ giữa phụ thân và Thánh thượng. Nếu phụ thân không dự tiệc, là coi thường Lục gia, nhưng nếu người đi, nhất định sẽ khiến Thánh thượng không vui. Bởi vậy, con nghĩ ra một biện pháp tương kế tựu kế.”







Tần Hòe Viễn nghe vậy, mắt sáng lên, đặt chén trà xuống, cười khanh khách nhìn Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh liền nói: “Chẳng phải Lục phu nhân đã nói, nếu Lục Đức Hàm không bán nhà cho nàng ta, nàng ta sẽ giết Lục Đức Hàm sao? Dù sao nàng ta cũng coi như là một tiểu thư khuê các mà lại hành xử càn rỡ như vậy, ta cũng nên cho nàng ta một bài học, kẻo nàng ta luôn nhảy nhót như vậy, khiến con thấy rất phiền.”







“Bởi vậy, con muốn lợi dụng việc này để trừng trị Lục phu nhân?”







“Vâng.” Tần Nghi Ninh ung dung gật đầu, bước tới trước mặt Tần Hòe Viễn, thấp giọng nói mấy câu.







Nghe xong, Tần Hòe Viễn không kìm lòng được véo má nàng: “Tiểu nha đầu, làm sao con nghĩ ra được những chuyện này? Suy nghĩ của hai cha con chúng ta không khác mấy.”







Tần Nghi Ninh cười hì hì, nói: “Bởi vì con là con gái của phụ thân, đương nhiên là suy nghĩ của hai cha con chúng ta giống nhau rồi. Phụ thân, người nghĩ biện pháp của con thế nào?”







“Có thể suy nghĩ giống như ta, đương nhiên là tốt rồi!” Hiếm khi Tần Hòe Viễn cất tiếng vui đùa: “Con yên tâm, lát nữa ta sẽ đích thân hồi âm cho Lục Hành, nói rằng địa điểm ta chọn là lầu ba Túy Tiên Lâu, hẹn hắn ngày mai gặp mặt.”







“Tốt. Phụ thân chu toàn lễ nghĩa như vậy, sẽ không đắc tội với Lục gia. Chuyện còn lại cứ giao cho con trù tính.”







Tần Hòe Viễn yên tâm gật đầu.







***







Tần Nghi Ninh sai người bao toàn bộ tầng hai của Túy Tiên Lâu trong ngày mai, sau đó lại bảo bốn người Kinh Trập tới gần, thấp giọng nói mấy câu.







Bốn người nghe xong đều cung kính gật đầu vâng dạ, ai nấy đều phân công nhiệm vụ đâu vào đấy.








Rất nhanh đã đến buổi chiều hôm sau. Tần Nghi Ninh ngồi ở bên cửa số ghế lô lầu hai, nhìn xuống Tần Hòe Viễn ngồi chờ ở lầu một.







Khi còn cách thời gian ước hẹn khoảng một nén nhang thời gian, một chiếc xe ngựa lộng lẫy từ từ dừng lại trước cửa Túy Tiên Lâu.







Mấy người tôi tớ tiến tới, bưng theo ghế nhỏ, vén rèm xe lên, tất cả đều lớp lang trật tự, rất ra dáng xa hoa của đại thế gia.







Chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi khoác áo choàng xanh da trời, cổ áo lông màu trắng, bước xuống xe ngựa, chính là Lục Hành.







Tần Hòe Viễn đã đứng chờ dưới Túy Tiên Lâu. Lục Hành nhìn thấy, bước tới trước hành lễ: “Vị này là Tần đại nhân sao? Tiểu tử là Lục Hành, xin ra mắt Tần đại nhân.”







“Lục Nhị gia, miễn lễ.”







“Ngày hôm nay vốn là tiểu tử định bày tỏ sự tôn kính đối với Tần đại nhân, nào ngờ lại khiến Tần đại nhân tốn kém đặt tiệc rượu rồi, tiểu tử thực sự rất hổ thẹn.”







Tần Hòe Viễn cười nói: “Lão phu cũng đã muốn bái phỏng quý phủ từ lâu rồi, chỉ là không rảnh rỗi, hôm nay có thể gặp gỡ ở Túy Tiên Lâu cũng là thỏa đáng. Lão phu đã bao lầu ba rồi, xin Lục công tử cứ đi theo lão phu.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.















“Dạ, vẫn là Tần đại nhân nghĩ chu đáo.







Tần Hòe Viễn và Lục Hành chào hỏi xong, đi qua phòng khách, khi lên cầu thang, tới lầu hai, Lục Hành theo bản năng nhìn thoáng qua về phía ghế lô, thấy trước cửa có hầu gái và gã sai vặt đi theo, chỉ nghĩ hẳn là lầu hai vẫn kinh doanh như thường ngày.







Lục Hành cũng không suy nghĩ nhiều, cùng Tần Hòe Viễn lên tới lầu ba.







Tần Hòe Viễn điềm tĩnh lão luyện, học thức uyên bác, vả lại lời lẽ ôn hòa thong dong, chỉ cần ông muốn, ông có thể hòa hợp với bất cứ ai.








Lục Hành cũng có kiến thức rộng, khí chất nho nhã cao quý, trong lúc giở tay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý tự nhiên. Hơn nữa, cách nói năng của hắn không tầm thường, nếu gạt bỏ vấn đề lập trường sang một bên thì thật sự Lục Hành và Tần Hòe Viễn trò chuyện với nhau rất vui.







Mà lúc này, Lục phu nhân đã biết tin.







“Ngươi nói cái gì? Cái tên vương bát đản kia lại dám khinh thường ý tứ của ta, còn dám đến Túy Tiên Lâu ký giấy sang tên cho nha đầu Tần gia kia!”







“Dạ. Tên Lục Đức Hàm là cái loại cứng đầu cứng cổ, hắn nói việc hắn giao ước với Tần gia là không thể thay đổi, cho dù chúng ta có trả thêm nhiều bạc cỡ nào, hắn cũng bán tòa nhà cho Tần gia. Người của chúng ta đều nhìn thấy nha đầu của Tần gia đến Túy Tiên Lâu gặp tên Lục Đức Hàm kia.”







Lục phu nhân tức giận đến mức cả người run rẩy.







“Phì! Cái loại ti tiện này, vậy mà cũng họ Lục? Hắn không xứng! Bay đâu!”







Giọng của Lục phu nhân cực kỳ chói tai.







Bên ngoài liền có người hầu và trai lơ lên tiếng.







Lục phu nhân nói: “Gọi tất cả quyền sư hộ viện, tất cả gã sai vặt, xét nhà, theo ta tới Túy Tiên Lâu!”







***







Lúc này Tần Nghi Ninh đang hết sức buồn chán ngồi bên cửa sổ vừa dùng trà vừa ngẫm nghĩ.







Có lẽ lúc này không nói chuyện nghiêm túc, hẳn là phụ thân và Lục Hành nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng không biết cá lớn bên kia có mắc câu hay không.







Vừa nghĩ như vậy, nàng chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào. Vừa đầy cửa sổ ra nhìn xuống, Tần Nghi Ninh đã thấy hai mươi mấy, ba mươi người đang vây quanh một chiếc xe ngựa bánh xe sơn đỏ lộng lẫy đậu lại trước cửa Túy Tiên Lâu.