Cẩm Đường Quy Yến

Chương 364: - Chương 364CẢNH TỈNH




Thấy xung quanh không còn ai khác, Liêu phu nhân liền trịnh trọng hành lễ với Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói: “Minh chủ, vừa rồi đã đắc tội.”







Tần Nghi Ninh vội vàng đứng lên đỡ: “Không cần đa lễ, xin hãy mau đứng lên.”







Liêu phu nhân lại trở về vị trí mới ngồi, nói: “Vốn tất cả mọi người đều lo chúng ta chưa từng gặp mặt, sợ ta tới bên người sẽ bị thị vệ của quý phủ bắt lại, may mà người thông minh, mới nhìn đã nhận ra ta.”







Tần Nghi Ninh cười nói: “Ngươi đã nói là phu nhân của Liêu Đường chủ rồi, làm sao ta lại không biết là ai được?”







“Người là thiên kim tiểu thư, để đám đàn ông thô lỗ tới bên cạnh thì suy cho cùng vẫn không tiện, vậy nên mọi người nghĩ đi tính lại, để ta phụ trách tiếp cận người, người có gì sai bảo có thể nói thẳng cho ta, vậy cũng có thể bớt được ít chuyện khó xử.”







Tần Nghi Ninh nói: “Làm khó cho mọi người phải cẩn thận như vậy. Lần này là ngươi một thân một mình tới đây hay là mọi người đều đã rời khỏi Đại Yên rồi?”







Nét mặt Liêu phu nhân thoáng qua một vệt bối rối, cười bảo: “Hồi bẩm Minh chủ, hôm nay trong minh chỉ còn lại hơn trăm người rường cột khi trước. Mọi người đều nghĩ là nếu không cần phản đối chính sách tàn bộ của Đại Yên triều, vậy nhiều miệng cũng phải ăn cơm, thế nên liền tập trung vào việc kinh doanh. Bốn vị Đường chủ thảo luận với nhau, quyết định lên biên giới Tác - ta làm ăn.”







“Lên biên giới Tác - ta làm ăn? Với người Tác - ta ư?”







“Tất nhiên rồi, nếu không đâu cần phải đi xa thế.”







Tần Nghi Ninh nhướng mày bảo, “Ý tưởng của các ngươi kể cũng không tệ, nhưng thiên hạ rộng lớn, làm ăn ở đâu mà không được? Tuy vì Tác - ta nội loạn, đình chiến với Đại Chu, nhưng giữa hai nước hình như vẫn chưa khôi phục thông thương mà? Các ngươi có biết hành động của mình chính là buôn lậu không?”







“Ơ kìa, Minh chủ, người đừng làm ta sợ chứ, chuyện này ấy mà, nếu không công khai thì vẫn là buôn bán, bị tố cáo rồi mới gọi là buôn lậu. Huống hồ, không phải bên trên vẫn còn có người hay sao, xưa nay người vốn đa mưu túc trí, phụ thân lại là đại thần nhị phẩm trong triều, bọn ta làm việc kín kẽ, cho dù tương lai có người tố cáo cũng không sợ.”







Không ngờ Liêu phu nhân lại bày cái vẻ chợ búa đấy ra, bắt đầu chơi xấu với nàng.







Sắc mặt Tần Nghi Ninh trầm xuống, cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi bảo: “Khi xưa lão Minh chủ chuyển giao vị trí Minh chủ cho ta, ta đã dùng mọi cách từ chối, ta còn trẻ tuổi, thiếu kiến thức, đâu có xứng làm Minh chủ Thanh Thiên Minh? Các ngươi đều là hiệp sĩ có tiếng trên giang hồ, ta thì chỉ lại tiểu nữ tóc dài trí ngắn lớn lên trong thâm khuê. Nhưng khi xưa, chính bốn vị Đường chủ là đồng ý với lão Minh chủ, quyết phải khiến ta ngồi lên cái ghế này.”







“Lúc ấy ta rất vui, chỉ cảm thấy huynh đệ trong Thanh Thiên Minh đều là anh hùng hảo hán lập chí tạo dựng một bầu trời xanh cho chúng sinh thiên hạ, là nhân sĩ chính nghĩa phản đối chế độ tàn bạo của hôn quân Đại Yên, có thể trở thành Minh chủ của Thanh Thiên Minh, ta thật sự vừa xấu hổ lại kiêu ngạo.”







Liêu phu nhân là người thâm niên trong Thanh Thiên Minh, nghe vậy tự nhiên ngồi thẳng người, có vẻ kiêu ngạo: “Người trong Thanh Thiên Minh tất nhiên đều là nhân sĩ chính nghĩa.”







“Nhưng nhân sĩ chính nghĩa mà giờ lại đi làm ăn buôn lậu?”







Sắc mặt Liêu phu nhân biến đổi, vừa định phân bua thì Tần Nghi Ninh đã giơ tay, thong dong nói tiếp: “Ta biết, có mấy lời, ta nói, chưa chắc các ngươi đã nghe. Minh chủ như ta cùng lắm chỉ có cái hư danh, khi các ngươi âm thầm làm việc cũng chưa từng coi ta là Minh chủ, quyết định gì cũng không hỏi qua ý ta, đợi khi có chuyện lại muốn tìm ta tới gánh trách nhiệm?”







“Người nói như vậy thì hơi khó nghe quá. Xưa nay bọn ta làm việc quang minh lỗi lạc, có bao nhiêu bắt người phải gánh trách nhiệm?”









“Liêu phu nhân chớ nên nóng.” Tần Nghi Ninh phẩy tay, tiếp, “Cắt tài lộ của người cũng như giết cả nhà người ta, ta sẽ không ngăn các ngươi làm ăn, huống hồ, giờ ta nói gì e các ngươi cũng sẽ không nghe, sợ chỉ khi thật sự có chuyện mới có thể nhớ tới ta. Nhưng bất kể thế nào, ta chỉ mong các ngươi chớ nên quên chí nguyện ban đầu của mình khi thành lập Thanh Thiên Minh. Tiền tài sắc đẹp có thể khiến người ta mờ mắt, lạc lòng, các ngươi có thể kiếm tiền, nhưng không thể làm ác.”







Liêu phu nhân nghe Tần Nghi Ninh nói mà sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.







Khi tới, nàng ta đã chuẩn bị sẵn cả bụng giải thích, nghĩ chỉ là một thiên kim tiểu thư, tâng bốc mấy câu đã không phân được đông tây nam bắc, tiện tay dỗ dành tí là ổn cả.







Nhưng trước đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như thấu rõ hết thảy của Tần Nghi Ninh, nghe từng câu nàng nói như chọc thẳng lòng người, nhưng lời xoa dịu ấy không sao thốt ra nổi.







Lời, sở dĩ châm thẳng lòng người, là vì lời Tần Nghi Ninh chính là sự thật.







Đám bọn họ quả thật cũng có chút tâm tư như thế.







Khó trách trước khi tới, Kiều Thượng Phi đã đặc biệt căn dặn nàng ta phải tôn trọng Minh chủ một hai.







Mới đầu nàng còn cảm thấy là vì bốn vị Đường chủ tôn trọng lão Minh chủ, thế nên cũng tương đối nể mặt cháu gái ngoại của lão Minh chủ. Bây giờ nhìn lại, hình như nàng ta đã nghĩ quá đơn giản.







“Minh chủ.” Liêu phu nhân nghiêm mặt trịnh trọng, nói, “Lời người ta đã nhớ cả. Khi về nhất định ta sẽ nói lại cho mọi người.”







Tần Nghi Ninh gật đầu: “Vậy thì tốt. Lần này ngươi tới tìm ta, có còn chuyện gì khác?”







Không ngờ Tần Nghi Ninh lại hỏi thẳng như vậy, Liêu phu nhân bỗng thấy hơi lúng túng.







Nhiệm vụ của nàng ta lần này chính là gặp mặt Tần Nghi Ninh, kế đó nói chuyện buôn lậu của họ với Tần Nghi Ninh, phòng trường hợp tương lai có lúc nào cần dùng đến nàng thì cũng không đến nỗi để Tần Nghi Ninh không hay biết gì về tình hình của họ.







Nhưng nếu giờ nói một câu “không còn chuyện gì khác”, vậy sẽ có vẻ mình quá nặng công danh lợi lộc, dầu rằng lần này họ tới chính là vì công danh lợi lộc.







Liêu phu nhân đã quá ba mươi, nay tới bên Tần Nghi Ninh mới mười sáu tuổi lại bị đè cho không ngóc đầu lên được, đôi môi mấp máy hồi lâu, mãi mới nói: “Chủ yếu là do nhớ Minh chủ, nghe nói một nhà Minh chủ tới kinh đô, trên đường có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.”







“Đúng vậy, vài chuyện ngoài ý muốn.” Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười, “Xem ra thế lực chính trong minh đã dời cả tới Tác - ta rồi?”







Nhất thời Liêu phu nhân không kịp hiểu ý Tần Nghi Ninh, ngờ vực hỏi: “Sao Minh chủ lại nói như vậy?”







“Nếu không phải, thế chắc hệ thống tình báo trong minh phải củng cố thêm rồi.”








Liêu phu nhân lập tức hiểu được ý châm chọc trong lời Tần Nghi Ninh, mặt lại đỏ như tôm luộc.







Khi Đại Yên còn, dù gì Thanh Thiên Minh cũng từng hùng bá một thời, chuyện người Tần gia gặp phải trên đường tới Đại Chu sao họ có thể không biết? Chỉ là không ai để trong lòng thôi.







Hôm nay họ làm ăn tại Tác - ta, sợ có một số việc không gánh nổi mới tới tìm Minh chủ, nhưng lúc trước khi Minh chủ bị cướp bóc, mất tích, họ lại hoàn toàn không phản ứng.







Nếu thừa nhận hệ thống tình báo của họ không vấn đề, vậy có phải đã nói rõ thành viên trong minh có vấn đề? Nếu không phải thành viên trong minh có vấn đề, thế nàng phải trả lời Tần Nghi Ninh ra sao?







Liêu phu nhân rất ngượng, mặt mày đã đỏ bừng, cũng sinh ra với Tần Nghi Ninh mấy phần kính sợ. Khó trách lão Minh chủ lại truyền vị trí Minh chủ lại cho nàng, cô nàng này thật sự không phải người tầm thường! Đối mặt với nàng, thậm chí Liêu phu nhân còn có cảm giác như đang đối mặt với lão Minh chủ.







Trông sắc mặt Liêu phu nhân, Tần Nghi Ninh biết lần cảnh tỉnh hôm nay đã đủ, nói nhiều thêm sợ sẽ phản tác dụng, liền đúng lúc dời đề tài, bắt đầu giải thích với Liêu phu nhân về tình hình trong kinh.







Liêu phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích vì Tần Nghi Ninh đã không truy cứu thêm, vậy nên thái độ khi nói chuyện với nàng cũng hết sức cung kính, không còn có vẻ khinh thường hời hợt như ban nãy nữa.







Tần Nghi Ninh cố ý cho bậc thang, Liêu phu nhân lại có ý hùa theo đi xuống, bầu không khí câu chuyện tức khắc hào hứng hơn, trở lại cảnh tượng như bạn tốt gặp lại lúc ban đầu.







Còn về bốn mật thám mặt nạ bạc đang đứng chờ ngoài cầu thang, hôm nay hiểu biết của họ về Tần Nghi Ninh đã lại thêm sâu sắc.



Nguồn : Vietwriter.vn



Mới đầu họ còn cảm thấy Tần Hòe Viễn điều họ tới bên Tần Nghi Ninh là phí phạm tài năng, ai ngờ đằng sau nàng còn có thân phận Minh chủ Thanh Thiên Minh, lại nhìn nàng nói mấy câu đã khiến kẻ có hai lòng phải cung kính, bốn người như đã thấy tương lai mình được hiển lộ tài năng, địa vị của Tần Nghi Ninh trong lòng họ cũng đã có thay đổi.







Ngay khi Tần Nghi Ninh và Liêu phu nhân vừa ăn vừa trò chuyện, dưới lầu bỗng truyền tới một trận ồn ào.







Mới đầu, cả hai đều không thèm để ý, nhưng tiếng ồn càng lúc càng bén nhọn, còn loáng thoáng nghe được tiếng bước chân nặng nề bước trên cầu thang gỗ.







Tần Nghi Ninh liền cau mày nhìn ra phía cầu thang.







Tiểu Mãn lập tức xuống tầng tra hỏi.







Không chờ hỏi được đáp án, tiếng ồn ào và tiếng chửi rủa bén nhọn đã truyền vào trong tai.







“Ngươi bắt phu nhân nhà ta chờ? Ngươi biết phu nhân nhà ta là ai không hả? Ngươi là cái thá gì, làm ảnh hưởng tới việc quan trọng của phu nhân nhà ta, ngươi có gánh nổi không?”







“Gì mà đã bị người ta bao trọn? Giờ ta đập thẳng ngân phiếu vào mặt này, ngươi dám nói Phúc Thuận Lâu không phải được bao riêng cho phu nhân nhà ta?”








“Đó cùng lắm chỉ là con của một Thượng thư, đáng là cái gì, phu nhân nhà ta chính là đích nữ của Lục gia đấy!”















Giọng tì nữ the thé vút cao, thực sự không bàn đúng sai phải trái, tiếng nói mỗi lúc một cao dần, khiến Tần Nghi Ninh nghe mà mày cau chặt.







Khỏi cần ra ngoài nhìn, nàng đã biết người gây chuyện dưới tầng là ai.







Tiểu Mãn bước nhanh lên tầng, nói vào tai Tần Nghi Ninh: “Sảnh khách dưới tầng có một nam một nữ vào, tiếng ồn là do tì nữ kia phát ra.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, ý bảo mình đã biết.







Dưới lầu liền truyền tới một tiếng: “Ngươi gọi cái cô tiểu thư Thượng thư gì kia xuống đây, phu nhân nhà ta đích thân nói với ả! Nhanh!”







“Cô nương,” Ký Vân tức giận không nhẹ, sắc mặt đỏ gay, nói, “Đám người đó đúng là hiếp người quá đáng! Nô tỳ đi xuống dạy cho bọn họ một trận.”







“Không cần.” Tần Nghi Ninh đứng lên, nói: “Tự ta xuống là được. Ta cũng muốn nhìn thử xem với một tiểu thư phủ Thượng thư nho nhỏ, bọn chúng sẽ không chừa đường sống thế nào.”







“Dạ, để nô tỳ đỡ người đi.” Thấy Tần Nghi Ninh không có ý im hơi lặng tiếng, ý chí chiến đấu của Băng Đường tức khắc dâng trào, xung phong đỡ Tần Nghi Ninh đi xuống.







Ký Vân cũng đi ngay bên, vẻ mặt rõ ý muốn nhào lên xé nát người ta.







Liêu phu nhân nhìn mà chắc lưỡi hít hà, không ngờ nổi tì nữ bên cạnh thiên kim tiểu thư lại hung hãn như vậy?







Hay phải nói là chủ nào tớ nấy?







Đoàn người xuống cầu thang, Kinh Trập và Đại Hàn đi đằng sau cùng, Tiểu Mãn và Tiểu Tuyết đi mở đường trước nhất, ở giữa là hai tì nữ xinh đẹp đỡ một mỹ nhân nho nhã tuyệt sắc.







Tổ hợp này tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người dưới đại sảnh tửu lâu.







Tần Nghi Ninh khá là bất ngờ, vốn nghĩ đối phương rêu rao muốn bao cả tửu lâu, còn tưởng tầng một đã không còn ai khác, không ngờ người ở đây vẫn còn ngồi nguyên.







Thấy ánh mắt mọi người đều đảo lia lịa qua người mình, Tần Nghi Ninh xoay người lấy tấm khăn lụa che đi nửa gương mặt, bấy giờ mới lại xoay người tiếp tục bước tới hướng Lục phu nhân.