Cẩm Đường Quy Yến

Chương 340: - Chương 340THÀNH CÔNG KIỂM SOÁT TÌNH THẾ




Khi bước lên xe, động tác của hắn tạo thành gió lùa lạnh lẽo, Tần Nghi Ninh không phòng bị, đột ngột hít vào một hơi khí lạnh, cổ họng liền ngứa ngáy, không kìm được ho khan hai tiếng.







Bàng Kiêu vội buông màn xuống, khẩn trương nói: “Hôm qua cảm lạnh trở lại rồi?” Đưa tay áp lên trán, thấy nàng không sốt, hắn mới thở phào: “Thời tiết kinh thành lạnh lẽo, nàng mới đến, làm sao có thể thích nghi? Mùa đông phương Bắc nước đóng thành băng, nàng ở Nghênh Tân Quán không thuận tiện như ở trong Vương phủ đâu.”







Bàng Kiêu lắc đầu, dáng vẻ buồn phiền: “Nếu biết trước thế này, ta sẽ không phối hợp diễn kịch với nàng làm gì. Dù ta giam nàng ở trong phủ luôn thì làm sao nào?”







Lúc Bàng Kiêu lên tiếng, Băng Đường đã thức thời bước xuống xe ngựa, rồi cùng Ký Vân và xa phu đi ra xa một chút.







Do đó lúc này Bàng Kiêu mới không kiêng dè ôm Tần Nghi Ninh vào lòng, mở rộng áo khoác ra bọc lấy người nàng, giống như chuột túi mẹ bọc chuột túi con trong chiếc túi của mình.







“Hay là, nàng theo ta trở về đi, được không?”







Tần Nghi Ninh lưu luyến dụi dụi vào lòng hắn, sẵng giọng: “Lại nói nhảm nữa rồi. Lúc này làm sao ta có thể về với chàng được chứ? Người bên ngoài đã biết ta phải đi than gia tuyển tú, tin này sẽ nhanh chóng tới tai Thánh thượng, nếu để hắn biết chàng biết rõ ta phải tham gia tuyển tú mà vẫn cưỡng đoạt ta không tha thì hắn sẽ nghĩ về chàng như thế nào?”







Bàng Kiêu cười khẽ, bất cần nói: “Chẳng lẽ ta không đoạt nàng thì hắn sẽ dễ dàng tha cho ta, không còn kiêng kỵ ta nữa sao?”







“Ít ra thì hắn chưa nắm được điểm yếu của chàng.” Tần Nghi Ninh nghiêm mặt nói: “Ta không mong muốn mình trở thành điểm yếu của chàng.”







Trong ánh sáng lờ mờ trong xe ngựa, đôi mắt đen nhánh như đá quý màu đen của nàng sáng lên, sâu thẳm khiến cho người khác chìm đắm. Bàng Kiêu không cầm lòng được nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng.







Nàng chợt nhắm mắt lại, đôi mi dài lướt qua môi hắn, khiến nhột nhạt không chịu nổi.







Khẽ hôn dần dần xuống phía dưới, cuối cùng miệng kề bên khóe môi của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ lên đường viền đôi môi của nàng, rồi dịu dàng hôn lên môi nàng, giọng trầm thấp trở nên hơi khàn đi.







“Nàng không phải là điểm yếu của ta, nàng là động lực của ta.”







Bởi vì có nàng, hắn mới càng có thêm quyết tâm để tiếp tục kiên trì, mới càng tăng thêm nhuệ khí chống chọi với số phận.







Nếu không thì, có những lúc cảm thấy chán nản, Bàng Kiêu thật sự không tại sao mình phải tiếp tục kiên trì, lại càng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.







Cảm nhận được tâm tình của hắn, Tần Nghi Ninh vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu ngón tay mềm mại khẽ chải vuốt tóc hắn, móng tay như lược nhỏ lướt qua da đầu của hắn, chỉ vài cái đã khiến hắn cảm thấy một trận tê dại, cả người lâng lâng, khoan khoái khẽ hừ một tiếng, môi vẫn dịu dàng và nhiệt tình di chuyển.







Mãi đến lúc Tần Nghi Ninh không thở nổi, hai tay trắng nõn đánh vào vai hắn, Bàng Kiêu mới buông tay ra dù còn lưu luyến, tiếc rẻ liếm liếm vào cánh môi đỏ bừng của nàng, rồi mới nói: “Nghi tỷ nhi, chờ tình hình ổn định, ta liền tới nhà nàng cầu hôn.”







Đương nhiên Tần Nghi Ninh biết chàng trai này bởi vì kích động mà nói ra lời như vậy.







Nàng không mảy may nghi ngờ chân tình của Bàng Kiêu đối với nàng. Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ tình huống trong triều không cho phép hai người bọn nàng tự do quyết định tương lai của mình. Hiện giờ, hai người bọn nàng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.







“Còn quá sớm để nói tới chuyện cầu hôn, cho dù muốn cầu hôn, cũng phải đợi cha ta bình yên trở về cái đã.” Tần Nghi Ninh lộ vẻ lo lắng, cụp mắt nói: “Cũng không biết lần này ta làm ầm ĩ từ chối vào cung như vậy, bọn cướp có làm hại phụ thân và mẫu thân ta hay không.”







Lần này nếu nàng phán đoán sai, thì chẳng phải là làm hại phụ thân và mẫu thân rồi sao?







Nàng thật sự không muốn Tần gia rơi vào thế khó xử, nhưng nàng càng không muốn để phụ thân và mẫu thân rơi vào nguy hiểm.







Bàng Kiêu yêu thương ôm Tần Nghi Ninh vào lòng an ủi, từ lúc hắn quen biết nàng tới nay, nàng không có được một ngày an nhàn, bình yên. Lúc còn bé ở trên núi thì nàng một thân một mình bơ vơ tìm đường sống sót, rồi sau khi về nhà lại vì cuộc sống mà không ngừng lo toan mưu tính. Thế cho nên, Bàng Kiêu ngẫm nghĩ kỹ càng, những gì Tần Nghi Ninh muốn đạt được, nàng đều phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần, thậm chí cả chục lần, nhưng nàng chưa bao giờ đầu hàng số phận, cũng chưa bao giờ oán trời trách đất.







Nàng hiểu chuyện và kiên cường như vậy, thực sự khiến hắn vô cùng yêu thương.







“Nàng yên tâm, ta đã phái người đi điều tra chuyện hôm đó, nhất định sẽ mau chóng tìm được tung tích của nhạc phụ và nhạc mẫu, nàng đừng quá lo nghĩ. Chung quy thì sức khỏe của nàng đã suy yếu đến tận cùng rồi, dù thế nào cũng phải điều trị chu đáo mới được.”







“Ta biết, có chàng rồi ta không cần phải lo lắng.” Tần Nghi Ninh nhu thuận ngả vào vai Bàng Kiêu, giọng vừa êm ái vừa dịu dàng: “Hôm nay đã tới địa bàn của chàng rồi, đương nhiên tất cả mọi chuyện đều dựa vào chàng thôi, Diêu công tử à!”







Ba tiếng vui đùa cuối cùng của nàng khiến Bàng Kiêu không kìm được phì cười. Hồi tưởng lại thời gian ban đầu quen biết, lại nhìn hôm nay, mặc dù thời gian chưa qua bao lâu, nhưng tình cảm giữa hai người đã thắm thiết như vậy, khiến Bàng Kiêu hễ nhớ tới là trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.







Hai người lại thấp giọng trò chuyện một hồi, Bàng Kiêu mới xuống xe ngựa. Hắn gọi Băng Đường tới bên cạnh, quay lưng lại Tần Nghi Ninh, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo: “Cô nương của ngươi ở cùng người Tần gia, thế nào cũng không thuận tiện, ngươi quan tâm nhiều đến cô nương một chút, thu xếp mọi việc thay cho nàng ấy, cũng điều dưỡng giúp nàng ấy.”







Băng Đường cười tủm tỉm, cất “phí nuôi dưỡng gia đình” giùm cho Tần Nghi Ninh, nói: “Vương gia yên tâm đi, nếu có chuyện gì bọn ta xử trí không được, cho dù cô nương không chịu nói, nô tỳ cũng nhất định sẽ nói cho Vương gia biết.”







Bàng Kiêu thấy Băng Đường nói như vậy liền mỉm cười khen nàng vài câu.







Đợi cho hai người từ biệt, Tần Nghi Ninh cùng Băng Đường và Ký Vân ngồi lên xe ngựa, lúc này nàng mới thấp giọng hỏi: “Vừa rồi muội và Vương gia nói gì vậy?”







Băng Đường nói: “Còn có thể là chuyện gì?” Nàng móc ngân phiếu từ trong lòng ra lắc lắc, lại nhét vào chỗ cũ: “Vương gia cho số bạc này, dặn ta điều dưỡng sức khỏe cho cô nương chu đáo.”








Tần Nghi Ninh sửng sốt: “Chẳng lẽ ta không có bạc sao? Dùng bạc của hắn sao tiện? Muội không nên nhận số bạc này!”







Băng Đường lườm Tần Nghi Ninh, nói: “Quan hệ giữa chúng ta và Vương gia đã thân thiết như vậy rồi, chẳng lẽ cô nương còn muốn sau này không ở chung một chỗ với Vương gia? Nếu sớm muộn gì đều là người một nhà, cô nương cần gì phải tính toán rành mạch như vậy?”







“Nếu nói là cần tính toán, thì thanh danh của một khuê nữ mà Vương gia nợ cô nương, phải trả như thế nào đây? Đây là nô tỳ chỉ giúp cô nương đòi lại một chút lợi tức mà thôi. Huống hồ, sức khỏe cô nương ổn rồi, sau này cũng phải sinh con nối dõi cho Bàng gia chứ? Tính toán thế nào, thì cũng đều là Bàng gia được lợi mọi bề thôi! Số bạc này, nếu chúng ta không dùng thì cũng phí!”







Lời lẽ ngụy biện của Băng Đường khiến Tần Nghi Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng ngẫm kỹ lại, nàng cũng không thể nào phản bác.







Tình cảm hai người đã thân cận đến mức đó, nếu không thể gả cho hắn Tần Nghi Ninh sẽ suốt đời tiếc nuối, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể để mắt tới nam nhân nào khác.







Thấy nàng im lặng không nói, Băng Đường và Ký Vân liếc nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.







Rất nhanh, xe ngựa về tới Nghênh Tân Quán, chủ tớ ba người về tới thiên viện của Tần gia, vừa vào cửa đã thấy Tần Hàn và Tần Vũ đang đứng chờ đợi ở hành lang.







Hai người đều không thích ứng với khí hậu giá rét của phương Bắc, mặc quần áo kín mít như hai quả cầu. Thấy Tần Nghi Ninh trở về, Tần Hàn mỉm cười: “Tứ muội đã về rồi. Sự tình tiến triển thế nào?”







Tần Nghi Ninh mỉm cười hành lễ với Tần Vũ và Tần Hàn.







“Sự tình giống như trong tưởng tượng, rất là thuận lợi. Ta tin rằng mọi người sẽ nhanh chóng biết chuyện này, không những khiến Thánh thượng không còn hoài nghi, mà cũng sẽ không nhắc tới chuyện vào cung nữa.”







Tần Vũ và Tần Hàn đều gật đầu.







Tần Vũ nói: “Tứ muội tâm tư kín đáo, hữu dũng hữu mưu, việc này không làm khó được muội.”







Được khen, Tần Nghi Ninh ngượng ngùng, cười nói: “Dù thế nào đại ca cũng đừng nói như vậy, muội xấu hổ chết mất!”







Nhìn về hướng nhà chính, Tần Nghi Ninh thấp giọng nói: “Phía lão Thái Quân không có việc gì chứ?”







“Cũng ổn.” Tần Hàn nói: “Cha ta và Tam thúc đã phân tích được mất trong chuyện này cho lão Thái Quân nghe, lão Thái Quân cũng hiểu được, tuy nhiên bà vừa khóc hai trận.”







Tần Nghi Ninh thầm nghĩ, cũng không biết lão Thái Quân khóc vì nàng không thể vào cung vực dậy toàn gia, hay là khóc vì tài sản của Tần gia mất đi, hoặc là khóc vì Tần Hòe Viễn đến bây giờ vẫn mất tích.







Trao đổi xong, ba người liền lần lượt vào cửa.







Tần Nghi Ninh cởi áo khoác ngoài lạnh lẽo ở ngoài bình phong, cảm nhận hơi ấm bao phủ toàn thân, rồi mới bước vào sảnh bên.







Nào ngờ vừa cất bước, nàng liền nghe được tiếng của Hàn nhị nãi nãi.







“… Nói là nói như vậy, nhưng có thể được vào cung hầu hạ thánh giá, suy cho cùng cũng là chuyện tốt. Nếu Tứ muội muội không thể trúng tuyển, thì nên nhường cơ hội cho tỷ muội khác, chứ làm ầm ĩ lên như vậy, nhà chúng ta cũng mất đi cơ hội này?”







Khó khăn lắm Nhị lão gia và Tam lão gia mới dỗ dành cho lão Thái Quân bình tĩnh lại, chỉ một câu nói của Hàn nhị nãi nãi lại khiến nỗi thất vọng của lão Thái Quân trỗi dậy.







Lão Thái Quân lại khóc lóc.







Tần Hàn đang cùng Tần Nghi Ninh bước vào, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hàn nhị nãi nãi, liền nổi giận nói: “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó? Bản thân đang mang thai thì cứ tự lo liệu chu đáo cho mình đi, đừng có nói lung tung, không hiểu cũng làm như hiểu mà nói xen vào.”







Bị quở mắng, Hàn nhị nãi nãi mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ cúi đầu.







Thấy Tần Hàn chịu làm mất mặt Hàn nhị nãi nãi trước mặt mọi người, Nhị lão gia cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu.







Nhị lão gia nói: “Mẫu thân đừng lo lắng. Vừa rồi chẳng phải con đã nói hết lời với mẫu thân rồi sao? Nhà chúng ta mới đến, chỉ cần sống yên ổn qua ngày, chậm rãi nghỉ ngơi lấy lại sức, sẽ nhanh chóng chấn hưng được gia tộc. Thế nhưng một khi bước vào vòng xoáy quyền lực này. một khi làm không tốt, sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa Thánh thượng và Vương gia. Ở Đại Chu, nhà chúng ta còn chưa đứng vững gót chân, làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ? Mẫu thân muốn tốt cho trong nhà, bọn con cũng đều biết, chúng ta có thể nghĩ cách khác để kiếm tiền nuôi gia đình, chứ cũng không thể đã biết rõ quan hệ lục đục giữa Thánh thượng và Trung Thuận thân vương mà còn chủ động chui vào.”







Thật sự thì Nhị lão gia đã nói đến mức miệng mồm khô khốc, không còn kiên nhẫn nổi nữa.







Cũng là con trai dòng chính, ông ta cũng là máu thịt do lão Thái Quân sinh ra, thế nhưng có Tần Hòe Viễn như châu như ngọc ở bên, từ lâu lão Thái Quân đã thiên vị dồn hết tình cảm cho đại ca rồi. Thậm chí Nhị lão gia nghĩ, nếu Tần Hòe Viễn ở đây, lão Thái Quân sẽ dễ dàng nghe lời khuyên bảo của Tần Hòe Viễn hơn mình.







Nghĩ tới Tần Hòe Viễn còn mất tích, Nhị lão gia cũng cảm thấy nặng nề, thở dài một hơi.







Trong phòng im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bầu không khí thực sự rất nặng nề. Vietwriter.vn







Hồi lâu lão Thái Quân mới lắc đầu, nói: “Thôi được, chuyện này bỏ qua đi, mọi người đừng nghĩ tới nữa. Nghi tỷ nhi không thể vào cung, thì Bát nha đầu và Tuệ nha đầu cũng không thể, vì cùng lý do. Các ngươi đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”