Cẩm Đường Quy Yến

Chương 329: - Chương 329NỮ GIA CÁT (1)




Không thể không nói, những lời này của Lý Khải Thiên có tính chất kích động cực cao.







Nam nhi chí tại bốn phương, Bàng Kiêu không phải kẻ hèn yếu chỉ biết ngắm hoa thưởng rượu, chắc hẳn năm xưa khi dấn thân cũng muốn thay trời đổi đất, đứng ở vị trí cao, có năng lực chống lại chế độ cũ tàn bạo, quyết gây dựng cơ đồ lớn.







Lý Khải Thiên, vừa khéo chọc trúng điểm mấu chốt trong lòng Bàng Kiêu.







Núp sau tấm bình phong, Tần Nghi Ninh nhanh chóng suy tính, liên kết với những chuyện gần đây, có thế nào cũng cảm thấy chuyện không đơn giản.







Nàng căng thẳng, nín thở tập trung.







Liền nghe Bàng Kiêu thoáng cao giọng, “Lời này của Thánh thượng là thật?”







“Đương nhiên là thật!” Lý Khải Thiên cũng vô cùng kích động, “Ban đầu chúng ta chinh chiến thiên hạ, là vì cái gì? Còn không phải để một ngày có thể đứng trên trên đầu những tên tham quan kia, thẳng tay đạp cho bọn chúng mấy cú? Ai biết được giờ thiên hạ đã là của chúng ta, thế mà chuyện triều đình vẫn không đến lượt chúng ta làm chủ.”







Bàng Kiêu hùa theo, “Đúng vậy, nhưng đây cũng là chuyện không thể khác được. Ban đầu khi thần theo Thánh thượng bắt đầu cơ nghiệp, đi khắp nơi xoay tiền xoay lương, nếu không nhờ có mấy đại thế gia góp sức thì chúng ta cũng không thể cầm cự tiếp được. Điều kiện của những đại thế gia kia, tất nhiên Thánh thượng phải suy tính. Những thế gia này, căn cơ cạn nhất cũng phải tồn tại ở Bắc Ký cả trăm năm, chẳng những tài lực mạnh mẽ, nội tình sâu rộng mà còn giao thiệp rộng rãi, e các quan viên trong triều cũng có nhiều liên hệ với họ.”







“Hiền đệ nói phải.” Lý Khải Thiên nói, “Cũng chỉ có huynh đệ theo trẫm bấy lâu nay như hiền đệ mới hiểu được khó xử của trẫm. Thường có người bàn tán sau lưng trẫm, nói trẫm sợ những hàng thần Bắc Ký kia, thế mà lại giao triều chính cho họ nắm giữ. Nhưng ai biết được nỗi khó xử của trẫm?”







Nói đến đây, Lý Khải Thiên lại phẩy tay, tiếp: “Nhưng giờ thì không cần sợ nữa. Mai này trẫm phong hiền đệ thành Nội các Đại học sĩ, tuy trước mắt không thể lập tức lên làm Thứ phụ, Thủ phụ, nhưng người của ta trong Nội các cũng đã có ba phiếu, vẫn đủ để chống lại những lão già từ thời Bắc Ký kia. Đến lúc đó, một số quyết sách, chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt những người đó nữa.”







Bàng Kiêu cũng là dáng vẻ nhiệt huyết sôi trào, chỉ là sắc mặt vẫn có vẻ lo lắng: “Thánh thượng nói rất phải, chẳng qua thần tài sơ học thiển, e không đảm đương nổi chức Nội các Đại học sĩ này.”







Lý Khải Thiên phẩy tay, nói: “Hiền đệ chớ nên tự coi nhẹ mình, trẫm nói đệ làm được thì đệ sẽ làm được! Hiền đệ chớ nên từ chối nữa, ngày mai chúng ta cứ làm như việc đã bàn.”







Bàng Kiêu kích động gật đầu, hăm hở đồng ý: “Tuân chỉ, đa tạ Thánh thượng!”

















Nghe Lý Khải Thiên và Bàng Kiêu càng nói càng kích động, còn tiện mưu đồ thêm về một vài quyết sách quan trọng trong tương lai. Một lát sau, Lý Khải Thiên mới cáo từ rời đi, Bàng Kiêu cũng cùng ra ngoài đưa tiễn.







Nhất thời, cả tiền thính chìm trong yên tĩnh, không một bóng người.







Tần Nghi Ninh vẫn núp sau tấm bình phong, không dám lập tức ra ngay.








Đợi qua thời gian cỡ một chung trà, cửa vang lên, Bàng Kiêu trở lại.







“Nghi tỷ nhi?”







Bàng Kiêu bước vào, không thấy Tần Nghi Ninh thì liền gọi một tiếng.







Tần Nghi Ninh đi ra từ sau tấm bình phong, thấy nàng vẫn luôn núp trong đó, Bàng Kiêu không khỏi bật cười, tiến lên một bước ôm nàng, nói: “Mệt không? Sao không ra đây ngồi một lát?”







“Ta lo bên ngoài vẫn còn người, từ bình phong này không thể nhìn rõ bên ngoài, lỡ như các ngươi vừa đi, trong phòng vẫn còn người của Thánh thượng ở lại thì sao? Không bằng cứ cẩn thận một chút thì hơn.”







“Nàng đấy.” Bàng Kiêu trìu mến vuốt ve sống mũi nàng.







Tần Nghi Ninh nghiêm mặt nói: “Vừa rồi Thánh thượng nói với chàng như vậy, chàng tính làm thế nào?”







“Ta đang định gọi nàng tới thư phòng bàn chuyện, Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh thì đã có Hổ Tử tới thông báo rồi.”








Tần Nghi Ninh lắc đầu, nói: “Dù gì ta cũng là hạng nữ lưu, tham gia chuyện của các chàng e là không tốt lắm?”







“Nếu là những nữ lưu khác, tùy tiện chen vào tất nhiên không tốt, nhưng nàng thì lại không phải nữ tử tầm thường.”







Bàng Kiêu nắm tay nàng kéo ra ngoài cửa, cẩn thận sửa lại áo khoác ngoài cho nàng, “Tạ tiên sinh và Từ tiên sinh đều vô cùng khâm phục tài trí của nàng, đã thừa nhận nàng. Trước kia ta lo dẫn theo nghe nghị sự thì họ sẽ không phục, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của ta toàn là dư thừa, nàng tất có biện pháp có thể thu phục được họ.”







Tần Nghi Ninh mỉm cười, “Làm gì có biện pháp gì, chỉ là thật lòng đối với chàng thôi. Bọn họ đều trung thành với chàng, ta thật lòng tốt với chàng, tất nhiên bọn họ sẽ tiếp nhận ta.”







Bàng Kiêu nghe lời nàng mà lòng ấm áp, khó kiềm lòng kéo nàng vào ngực, hạ xuống trán nàng một nụ hôn thật kêu.







Tần Nghi Ninh cũng vòng ôm eo hắn, hồi lâu sau mới cười nói: “Đừng để hai vị tiên sinh chờ lâu, chúng ta mau đi thôi.”







“Được.”







Cả hai cùng ra cửa, khi bước đến trong sân thì đổi thành đi một trước một sau.








Một đường tới thư phòng ngoại viện, Bàng Kiêu bảo Hổ Tử canh giữ hết xung quanh rồi liền cùng Tần Nghi Ninh bước vào.







Sau khi kể hết những lời Lý Khải Thiên vừa nói cho Tạ Nhạc, Từ Vị Chi, Bàng Kiêu liền hỏi: “Bây giờ không có người ngoài, vấn đề gì hai vị tiên sinh cứ nói thoải mái.”







“Dạ.” Cả hai đều chắp tay đáp dạ, liền đó cùng nhau lộ vẻ trầm tư.







Thật ra Tần Nghi Ninh đã có một số suy đoán, lúc này đã có vẻ muốn nói lại thôi.




w●ebtruy●enonlin●e●com



Thấy vậy, Bàng Kiêu cười hỏi: “Nghi tỷ nhi có ý kiến gì không?”







Không ngờ hắn sẽ hỏi mình trước, Tần Nghi Ninh hơi thoáng sửng sốt, do dự nhìn sang Từ Vị Chi và Tạ Nhạc bên cạnh.







Tạ Nhạc thấy vậy cười nói: “Tần tiểu thư thông minh hơn người, vừa rồi còn được nghe rõ ràng, chắc hẳn đã suy nghĩ cặn kẽ. Không bằng Tần tiểu thư nói ra suy nghĩ của mình trước?”







“Đúng vậy, Tần tiểu thư chớ nên quá mức cẩn thận. Nếu đã là nghị sự, vậy tất nhiên cứ nói thỏa thích, chúng ta trao đổi ý kiến với nhau, Tần tiểu thư có ý kiến gì cứ việc nói, đừng ngại.”







Tần Nghi Ninh liền đứng dậy nhún người, cười nói: “Vậy ta đành múa rìu qua mắt thợ vậy.”







Hai vị mưu sĩ đều chắp tay.







Tần Nghi Ninh lại ngồi xuống ghế, nghĩ một lúc liền nói: “Ta cảm thấy, hành động của Thánh thượng hôm nay vô cùng kỳ lạ, không giống như thật sự có ý mời Vương gia nhập các, ngược lại giống như cố tình đánh bài tình cảm để khiến Vương gia lơ là hơn. Chẳng những không phong quan cho Vương gia mà còn muốn người lưng đeo tiếng xấu, không được lợi lộc gì.”







“Hử?” Từ Vi Chi nhướng mày, liền đó hiểu ra ngay.







Tần Nghi Ninh lại nói tiếp: “Tình cảnh của Vương gia mọi người đều rõ, năm xưa khi đánh gục Bắc Ký, Vương gia là có công lớn nhất, tiếng xấu phải gánh cũng nhiều nhất, trong phe phái hàng thần Bắc Ký, e người người đều đã coi Vương gia là kẻ thù địch, thành thử còn bớt đi không ít thù hận với Thánh thượng.”







Bàng Kiêu gật đầu, “Nàng nói đúng.”







“Vậy nên ta mới cảm thấy chuyện này rất lạ. Từ trong đối thoại giữa Vương gia với Thánh thượng ban nãy, ta biết được sau lưng hàng thần Bắc Ký có rất nhiều đại thế gia sừng sững nội tình khó lường. Ban đầu, những thế gia này đã dành cho quân đội của Vương gia và Thánh thượng nhiều viện trợ tiếp tế, có thể mới giúp mọi người cầm cự đến khi đánh đổ được Bắc Ký.”







“Với tình thế trong Nội các hiện nay, nếu Vương gia gia nhập, thế cục Nội các sẽ thay đổi, khiến phe phái cựu thần Bắc Ký mất đi quyền phát biểu. Đừng nói hàng thần, ngay những đại thế gia e cũng không cho phép. Không nói đến người khác, chỉ riêng quan hệ mạng lưới của cựu thần Bắc Ký và các đại thế gia, chắc chắn sẽ bắt tay cùng phản đối Vương gia nhập các.”