Cẩm Đường Quy Yến

Chương 325: - Chương 325TUYỂN TÚ




Tạ Nhạc đi ra tiền thính thì tức khắc bày ra dáng vẻ “quản gia” Vương gia, ngẩng cao cằm nghiêm mặt liếc lão Thái Quân và Nhị phu nhân.







“Chính là các vị muốn tìm cô nương Tần gia?”







Lão Thái Quân mặc chiếc áo bông không còn mới nhưng cũng không cũ, khoác cái áo choàng màu nâu, thấy Tạ Nhạc mặc áo gấm, mặt lộ vẻ kiêu căng thì liền đứng dậy nhún người, “Vị này chắc chính là Đại quản gia? Lão thân đặc biệt tới đón đứa cháu gái của ta về.”







Nhị phu nhân đứng bên đỡ lão Thái Quân, cũng nhún người chào theo.







Tạ Nhạc kiêu ngạo nói: “Các người tưởng nơi này còn là Đại Yên địa bàn của các người đấy à? Nơi này là kinh đô, là phủ của Trung Thuận thân vương! Tần gia các người chính là kẻ địch của Vương gia nhà ta! Cô nương nhà ngươi tới phủ ta chính là để trả nợ! Muốn đón về? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!”







Lão Thái Quân nghe mà lòng lộp bộp kinh hãi, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.







Giờ họ đã ở kinh thành Đại Chu, với địa vị của Bàng Kiêu, giờ họ chính là thịt cá trên dao thớt người ta. Bàng Kiêu muốn báo thù, đừng nói cướp một Tần Nghi Ninh, cho dù có làm thịt cả nhà họ cũng không ai dám nói một chữ không nào.







Lão Thái Quân càng nghĩ càng sợ, cơ thể cũng bất giác run run.







Hiện nay Tần Hòe Viễn không rõ tung tích, còn chưa biết sống hay chết. Nếu trưởng tử của bà ta không còn, cho dù còn lão Nhị và lão Tam, gia nghiệp Tần gia có thể chấn hưng hay không cũng còn là ẩn số. Bây giờ lại chọc phải cái tên sát thần này, liệu về sau họ còn có thể sống những ngày tháng yên ổn được không?







“Nha đầu chết tiệt này, đúng là vô dụng! Không phải trước kia đã dụ dỗ Bàng Chi Hi xong rồi à, sao đến giờ lại để người ta tới báo thù cơ chứ?” Lão Thái Quân oán thầm trong bụng, bất giác mồ hôi đã rơi như mưa, suýt nữa đổ lệ.







Trong lúc tâm tư bà rối ren, Nhị phu nhân đứng cạnh đỡ liền nhẹ bấm một cái vào mu bàn tay.







Lão Thái bị cái bấm hơi đau kia kéo tinh thần trở về, đột nhiên nhớ lại mục đích hôm nay, trong lòng càng không dám chắc chắn.







Nhưng lời cần nói thì vẫn phải nhắm mắt nói ra, nếu không cả nhà này sẽ không còn đường sống!







“Việc này, việc này không ổn. Nghi tỷ nhi nhà bọn ta là thiên kim tiểu thư đàng hoàng, sao có thể mặc cho Vương gia các ngươi muốn mang về phủ thì mang về. Cho dù có thù hận gì, thẳng thắn báo thù là được, đâu thể giẫm đạp lên một cô nương như thế.”







Lão Thái Quân quệt tay áo lau sạch mồ hôi rịn ra trên trán, giọng run run cố thật trấn định, “Hôm nay bọn ta nhất định phải mang Nghi tỷ nhi đi, nếu không, dẫu bọn ta có nói gì thì Thánh thượng cũng sẽ không đồng ý.”







Tạ Nhạc cẩn thận quan sát sắc mặt lão Thái Quân, phát hiện sự lo lắng với cháu gái ở bà lão này cơ hồ không tồn tại. Vừa rồi khi nghe tin Vương gia muốn “báo thù”, rõ ràng còn tỏ vẻ oán giận.







Có một tổ mẫu như vậy, kể cũng thật là bi ai.







Mà sự căng thẳng và lo sợ lão Thái Quân biểu hiện ra, hình như là vì một chuyện khác.







Nghe bà ta nói ra câu “Thánh thượng không đồng ý”, Tạ Nhạc rất nghi hoặc, bèn trầm giọng vờ tức giận, nói: “Đúng là khẩu khí lớn! Các ngươi nhiều lắm chỉ là hàng thần thua trận, đến nơi này còn tưởng mình rất to? Thánh thượng không đồng ý? Thánh thượng còn chẳng biết các ngươi là ai đâu! Bớt lấy mấy cái cớ này ra hù dọa đi!”







Thấy “quản gia” Vương phủ lại dám kiêu căng phách lối như vậy, lão Thái Quân xưa nay từng có chịu thua thiệt nào nhường ấy, nếu hôm nay không thể dẫn Tần Nghi Ninh đi, cái mạng này của họ sẽ không thể gánh được.







Vậy nên lão Thái Quân thu lại lo âu và sợ hãi, tức giận nói: “Ngươi chớ nên ngông cuồng, qua năm Thánh thượng tuyển tú, ta đã ghi danh cho Nghi tỷ nhi nhà ta rồi! Hôm nay tên đã trình lên trên! Bây giờ các ngươi không thả người, chẳng lẽ muốn chờ Vương gia nhà mình đến thẳng mặt Thánh thượng cướp người mới chịu bỏ qua?”







Cái gì? Tuyển tú?







Tạ Nhạc không thể hiện gì, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió che trời lấp đất. Vị lão Thái Quân này, với cháu gái ruột chẳng hề quan tâm bao nhiêu, nhưng sử dụng thì đúng là không chút khách khí.







Lời lão Thái Quân khiến Băng Đường, Ký Vân và Thu Lộ cùng tới đều ngây người chết sững.







Ba nàng kết bạn đồng hành, đến trước cổng kinh thành đụng mặt người Tần gia mới cùng vào chung. Khi ấy lão Thái Quân và Nhị lão gia, Tam lão gia toàn thân bẩn thỉu rách rưới, nhếch nhác khó nhìn, trông dáng vẻ còn chẳng bằng ba cô nương là họ. Trên đường, Băng Đường, Ký Vân và Thu Lộ vẫn luôn thầm suy đoán rốt cuộc những người này đã trải qua chuyện gì.







Bây giờ, còn chưa thám thính được tin hữu dụng gì, ấy thế lão Thái Quân đã vì vinh hoa phú quý nhà mình mà “bán” luôn Tần Nghi Ninh!







Lời vừa nói ra khỏi miệng, lão Thái Quân tức khắc yên lòng.







Nhị phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm, khách sáo nói với Tạ Nhạc: “Nghi tỷ nhi đã là người phải tuyển tú chờ Thánh giá, hôm nay cứ ở trong phủ các ngươi thì không ổn. Ta nghĩ, dù là Trung Thuận thân vương cũng sẽ không tranh đoạt một nữ tử với Thánh thượng đâu, đúng không? Chúng ta đều là thần tử của Thánh thượng, trung thành vẫn là hơn, xin mời quản gia vào đưa Nghi tỷ nhi ra đây, bọn ta cũng tiện mang về dạy dỗ, tránh để tương lai phục vụ Thánh thượng lại luống cuống tay chân.”







Đối với hai người này, Tạ Nhạc đã khó chịu đến cực điểm. Cái giọng khi bọn họ nói chuyện căn bản không hề coi Tần Nghi Ninh là người, mà có chăng chỉ là món cược để đạt được mục đích.







Tạ Nhạc không định tranh luận thêm, chỉ muốn nhanh chóng điều tra ra ngọn nguồn việc này, liền phẩy tay như đuổi ruồi nhặng, nói: “Chớ hòng mơ tưởng, các ngươi muốn tuyển tú, trong nhà nhiều cô nương như vậy cứ đưa đại một người ra là được. Tần tiểu thư đã vào tay Vương gia nhà ta thì đã là người của Vương gia, các ngươi đừng hòng mang được người đi!”







“Ngươi… chẳng lẽ đến cả nữ nhân của Thánh thượng ngươi cũng dám cướp?” Lão Thái Quân cao giọng chất vấn.







Tạ Nhạc hừ cười: “Đừng có vu cho Vương gia nhà ta tội lớn thế, bây giờ Tần tiểu thư hãy còn chưa tham gia tuyển tú, căn bản chưa phải người của Thánh thượng, không phải sao?”







Lão Thái Quân nghẹn cứng họng, tức thời khóe môi giần giật, không biết nên ứng đối thế nào. Tên quản gia này thật sự quá khó đối phó!







Nhị phu nhân đỡ Lão Thái Quân ngồi xuống ghế dài, bản thân cũng ngồi bên cạnh, nói: “Nếu không gọi Nghi tỷ nhi ra đây, hai bọn ta sẽ không đi. Chắc hẳn đường đường Trung Thuận thân vương sẽ không làm khó hai phụ nhân chứ?”







“Đúng! Không giao Nghi tỷ nhi ra đây, bọn ta sẽ không đi!” Lão Thái Quân đã tỉnh táo hơn, cũng liền to tiếng hùa theo.







“Hừ, thật đúng là, nói lý không được thì bắt đầu ăn vạ, các ngươi mà cũng xứng là phu nhân của đại gia tộc? Đúng là bôi bác thay cho nam nhi họ Tần!” Tạ Nhạc xua tay đuổi như đuổi ruồi muỗi, không nhịn được nói, “Các người muốn chờ thì cứ việc. Ba tỳ nữ này đi theo ta.”








“Dạ.” Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ cùng nhau hành lễ, đoạn định rời đi theo Tạ Nhạc.







Lão Thái Quân nói: “Ba nha đầu này là người Tần gia ta, làm sao, Vương gia của các ngươi cướp một tiểu thư của Tần gia ta chưa đủ, còn muốn lấy luôn cả nha đầu hay sao?”







Tạ Nhạc không muốn gây gổ với phụ nữ, như vậy sẽ tự làm mất thân phận mình. Ông cố tình khích lão Thái Quân và Nhị phu nhân nói chuyện cũng chỉ để thám thính tin tức từ họ, còn giờ đã không thể tiếp tục trao đổi, ông không muốn để ý tới họ thêm nữa, liền làm như không nghe thấy, rảo bước dẫn ba tỳ nữ rời đi.







Lão Thái Quân và Nhị phu nhân ở lại trong sảnh, tuy không thấy xung quanh có ai, nhưng ở cửa và sau hành lang đều có người đứng canh, đầu óc tức khắc tỉnh táo lại, bấy giờ mới nhận ra vừa rồi mình đã xúc động thế nào, ấy vậy lại dám to tiếng với quản gia Vương phủ.







Chờ lát nữa, hẳn người Vương phủ sẽ không làm khó họ chứ?







Bên này, Tạ Nhạc dẫn theo Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ chạy tới Tố Tuyết Viên. Tần Nghi Ninh đã khoác áo choàng chờ sẵn ngoài hành lang.







Vừa thấy ba người, lập tức bước nhanh xuống bậc cấp, tiến lên ôm, “Tốt quá! Tốt quá! Các ngươi đều không sao!”







“Cô nương! Bọn em đã biết người còn sống mà!”







“Thật là tốt quá!”







“Em còn tưởng sẽ không được gặp cô nương nữa chứ!”















Bốn nữ hài tử xúm vào ôm nhau, đầu tiên là cười, sau đó liền bắt đầu ôm nhau khóc lóc, khiến Tiêm Vân và Liên Tiểu Chúc bên cạnh nhìn tới ngây người.








Khó lắm mới bình tĩnh lại được, Tần Nghi Ninh quệt nước mắt, cẩn thận quan sát cả ba một phen, thấy họ chỉ bị gầy đi chứ không có vết thương gì thì mới yên tâm.







“Hôm đó đội ngũ bị chia tách, các ngươi đi cùng với lão Thái Quân à?”







Băng Đường lắc đầu, “Chuyện này lát nữa sẽ nói tỉ mỉ cho cô nương sau, bây giờ còn có chuyện gấp rút hơn.”







“Đúng vậy.” Tạ Nhạc nói, “Tần tiểu thư, lão Thái Quân và Nhị phu nhân của quý phủ tới đón tiểu thư trở về, nói là sang năm Thánh thượng tuyển tú, bọn họ đã ghi danh cho tiểu thư, muốn đón tiểu thư về để dạy dỗ lại về sau hầu hạ thánh giá. Ta đã quạt cho họ một tràng, nhưng họ vẫn quyết phải dẫn tiểu thư đi, bây giờ còn đang ở tiền viện dùng trà kia kìa, đến cả Vương gia cũng không thèm sợ.”







Tần Nghi Ninh nghe mà chỉ thấy như sấm sét bổ đầu, tai ong lên không nghe được gì nữa.







“Tiên sinh nói là, tổ mẫu muốn đưa ta vào cung?”







Tạ Nhạc gật đầu.







Thật là…







Thật là, ngoài ý liệu, mà ở trong tình lý!







Nếu phụ thân và đám lão Thái Quân đã lạc nhau, nhất định lão Thái Quân phải nghĩ cách tìm đường ra cho Tần gia. Đưa một đứa con gái vào cung đúng là một biện pháp để đảm bảo tương lai Tần gia.







Không, có lẽ ý này không phải chỉ của riêng lão Thái Quân, cao hơn có lẽ chính là kết quả bàn bạc của toàn bộ Tần gia. Vietwriter.vn







Đúng là tính hay thật, bọn họ muốn ép khô nàng, lợi dụng đến tận cặn mới bỏ qua đây mà!







Mắt thấy sắc mặt Tần Nghi Ninh lúc sáng lúc tối, Băng Đường lo lắng hỏi: “Cô nương, người tạm đừng giận, không chừng giờ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”







“Đúng đó cô nương.” Thu Lộ cũng khuyên.







Tần Nghi Ninh hít sâu một hơi, sau cơn tức giận và hốt hoảng vừa rồi, nàng cố ép mình tỉnh táo lại, nói: “Đợi lát nữa ta tới gặp bọn họ một lần.”







Tạ Nhạc nói: “Không thì chờ Vương gia về rồi gặp hẵng không muộn.” Dù sao cũng là người lớn trong nhà, trước mặt người lớn, e Tần Nghi Ninh sẽ phải chịu thiệt.







Nghĩ một lát, Tần Nghi Ninh đáp: “Cũng tốt. Diễn trò phải diễn tới cùng, nếu ta đã bị cướp đi, vậy không nên quá tự do mới phải.”







“Nói vậy tức là không phải cô nương bị cướp đi?” Ký Vân cười hỏi.







Tiêm Vân đứng cạnh liền kéo tay Ký Vân, cười nói: “Vương gia đưa cả hai ta cho cô nương sai bảo, ngươi nói làm sao người hà khắc với cô nương được?”







Ký Vân và Tiêm Vân đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi bật cười trêu chọc.







Tần Nghi Ninh bị họ cười mà mặt đỏ tới mang tai, cơn giận theo đó tiêu tan hết, liền quay người nắm tay Liên Tiểu Chúc giới thiệu cho ba người Thu Lộ, Băng Đường và Ký Vân, sau khi đa tạ Tạ Nhạc thì liền cùng nhau vào nhau trò chuyện về quãng thời gian không từ mà biệt.







Đến khi đã dùng ngọ thiện, Tần Nghi Ninh đã ngủ một giấc, Bàng Kiêu mới về phủ.







Trong thư phòng, Bàng Kiêu đang đổi xiêm áo, nghe Tạ Nhạc nói lão Thái Quân muốn đem Tần Nghi Ninh đi tuyển tú thì tức giận đập luôn ly trà, chỉ thẳng hướng phòng chính mắng to: “Đúng là mẹ kiếp!”