Cẩm Đường Quy Yến

Chương 311: - Chương 311PHỤC CHÚNG




Khuôn mặt Tần Nghi Ninh lộ vẻ trầm tư, nàng sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Ngoại trừ tạo ra một nhược điểm để Thánh thượng nắm lấy, thật ra Định Bắc Hầu còn thể hiện mặt tốt trước Thánh thượng. Chắn chắn là sau khi chém giết hàng thần Đại Yên, hắn sẽ tìm mọi cách tỏ ra yếu thế mà nhận tội.”







“Một người từ trước đến nay vốn kiên cường cứng cỏi, giờ đây lại biểu lộ sự phục tùng nhận tội trước mặt mình, nhất định Thánh thượng sẽ có cái nhìn khác đối với hắn. Hơn nữa, so sánh tính cách và hành động đối lập giữa Định Bắc Hầu và Vương gia, sự nhún nhường của Định Bắc Hầu càng có giá trị.”







“Trải qua việc Định Bắc Hầu làm ầm ĩ lần này, trước đó ở trước mặt Vương gia, Thánh thượng không tiện nói không cho phép Vương gia báo thù, bây giờ cũng có lập trường có thể nói một câu “Không nên giết người vô tội bừa bãi”, liền có thể giúp Thánh thượng giữ lại những hàng thần Đại Yên mà Thánh thượng muốn sử dụng.”







“Điểm quan trọng nhất là, hành động lần này của Định Bắc Hầu không những có thể lôi kéo cựu thần của Bắc Ký, mà còn có thể lấy lòng hàng thần Đại Yên.”







“Hả?” Nghe tới đây, Từ Vị Chi hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ trong chốc lát, lập tức mắt sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn về phía Tần Nghi Ninh, hoàn toàn bái phục: “Tần tiểu thư quả thật là cao kiến!”







Bàng Kiêu cũng nhìn về phía Tần Nghi Ninh đang tươi cười, từ tốn phân tích, trong đôi mắt phượng tràn ngập vẻ tán thưởng.







Tần Nghi Ninh cười thẹn thùng, đưa ngón tay vẽ vòng quanh trên nắp chén trà, nhẹ giọng nói tiếp:







“Ta đến từ Đại Yên, cũng hiểu được phần nào tâm tư của triều thần Đại Yên. Đội ngũ vào kinh lần này được chia làm ba nhóm, nhóm đầu tiên theo Yên Quận vương có mười nhà, là những nhân tài kiệt xuất trong số quan viên Đại Yên. Hẳn là sau khi đến Đại Chu, những người này sẽ được Thánh thượng coi trọng.”







“Nhưng ta nghĩ, nhất định là Thánh thượng chủ yếu xem trọng võ tướng trong triều, còn đối với quan văn, ngoại trừ bổ nhiệm mấy người thân tín vào một số vị trí quan trọng, những vị trí còn lại sẽ chia đều cho cựu thần Bắc Ký và hàng thần Đại Yên, như vậy thì, số ghế trống chỉ có hạn.”







“Rất nhiều người trong nhóm hàng thần thứ nhất bị Định Bắc Hầu tàn sát bừa bãi, vậy thì cơ hội được bổ khuyết của nhóm thứ hai, nhóm thứ ba lần lượt đến sau, sẽ lớn hơn một chút, mà như vậy hẳn là ấn tượng của họ đối với Định Bắc Hầu cũng sẽ không tệ.”







“Nàng nói đúng. Tuy rằng mạng người vô cùng quan trọng, người vô tội bị chết thảm, thế nhưng người sống sót sẽ cảm thấy vui mừng, cái ý nghĩ “May mà người kia chết rồi, mình mới có cơ hội đứng vào vị trí đó”, không phải là không có.” Bàng Kiêu nghe nàng phân tích như vậy, không kìm được tiếng thở dài.







Nên biết rằng, thường ngày Bàng Kiêu rất ít khi xen vào cuộc thảo luận của các phụ tá, thường thì các phụ tá thảo luận vấn đề, để Từ Vị Chi là người giỏi hiến kế nghĩ ra vài biện pháp ứng phó, mọi người sẽ cùng phân tích các mặt lợi và hại của những biện pháp đó, rồi cuối cùng sẽ để Tạ Nhạc là người giỏi quyết đoán chọn ra một kế hoạch khả thi nhất trong số đó.







Trong quá trình đó, Bàng Kiêu sẽ ngồi bên cạnh lắng nghe, cuối cùng đưa ra nhận định của mình, chứ không nói xen vào giữa chừng.







Hành động hôm nay của hắn thực sự hiếm thấy. Đừng nói là Bàng Kiêu, ngay cả những phụ tá này nghe Tần Nghi Ninh phân tích xong, cũng không kìm được tiếng thở dài trước tâm tính con người.







Ấn tượng của mọi người đối với Tần Nghi Ninh, lại thay đổi một lần nữa.







Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn Bàng Kiêu: “Cái xấu trong con người rốt cuộc tệ hại đến mức nào, dù sao chúng ta cũng không cần phải phân tích cặn kẽ làm gì. Những gì chúng ta vừa phân tích, hẳn là phía Định Bắc Hầu cũng hiểu rất rõ. Hơn nữa, điểm mấu chốt không nằm ở việc Định Bắc Hầu “lấy lòng” hàng thần Đại Yên, mà mấu chốt là mối thù của Vương gia với Tần gia và Đại Yên.”







Bàng Kiêu đã hiểu ý nàng, liền trầm giọng nói: “Trước kia, người vạch ra kế ly gián đúng là Tần Thái sư, nhưng người phân phó Tần Thái sư làm điều đó, chính là hôn quân. Trước kia, khi bản vương đánh Đại Yến, người trong thành đồn đãi bản vương thành một ác ma giết người không chớp mắt, còn ăn thịt người, uống máu người, hẳn là người Yên vô cùng kiêng kỵ bản vương, rất sợ bản vương sẽ giận cá chém thớt đối với bọn họ, cũng đổ tội cho bọn họ có liên quan tới cái chết của cha ta.”







Tần Nghi Ninh cau mày nói: “Đúng vậy. Hôm nay, tuy Vương gia đã tiêu diệt Đại Yên, nhưng trên thực tế, thù cha vẫn chưa báo. Bởi vậy cho nên người Đại Yên nhất định sẽ lo sợ, sợ là sau khi tới địa bàn của Vương gia, sẽ bị Vương gia hại chết.”







Nói tới đây, Tần Nghi Ninh liền dừng lại.







Bởi vì nàng biết, mọi người ở đây đều thông minh, vừa rồi họ không nghĩ ra, chỉ vì họ là người Đại Chu, đương nhiên chỉ xem xét sự việc dưới góc độ của người Đại Chu mà thôi. Điều đó không hề chứng tỏ nàng lợi hại hơn những mưu sĩ đang ngồi đây.








Nàng không nói hết, là chừa lại không gian cho bọn họ khai triển.







Quả nhiên, vẻ mặt các vị phụ tá đều hơi trầm tư.







Người phụ tá vừa rồi không phục khi bị nàng chỉ ra ý kiến sai sót, lúc này cũng đã thật sự khâm phục, thở dài nói:







“Đúng là như vậy. Cũng không phải là Định Bắc Hầu thật sự muốn báo thù, mà là tùy tiện chém giết! Điều này sẽ khiến người trong thiên hạ có ấn tượng, vì báo thù mà Vương gia lạm sát người vô tội. Như vậy, sau này nếu Vương gia lại muốn báo thù, sợ là sẽ chịu áp lực rất lớn của dư luận, nếu làm không tốt, cũng có thể danh tiếng của Vương gia sẽ bị phá hủy. Chẳng phải điều này cũng vừa vặn giải tỏa sự lo sợ của người Đại Yên sao?”







Vị mưu sĩ kia đứng lên, hướng về phía Tần Nghi Ninh, chắp tay nói: “Tại hạ là Đào Hán Sơn, lúc nãy có mạo phạm, mong Tần tiểu thư thứ lỗi cho.”







Tần Nghi Ninh đứng dậy đáp lễ, cười nói: “Xin Đào tiên sinh đừng đa lễ như vậy. Vương gia cho chúng ta thảo luận về vấn đề này, là để mọi người phát biểu, trao đổi ý kiến với nhau, Đào tiên sinh nào có lỗi gì đâu? Ngược lại, tiểu nữ đã phạm lỗi kiêu căng, ăn nói bừa bãi trước mặt các vị.”







“Không đâu.” Đào Hán Sơn nói: “Tiểu thư thông tuệ hơn người, suy nghĩ tinh tế, Đào mỗ rất khâm phục.”







Tần Nghi Ninh lại nói mấy lời khiêm tốn và khách sáo với Đào Hán Sơn rồi mới ngồi xuống.







Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền trở nên rất thoải mái, sự xa lánh và thù địch của các phụ tá đối với Tần Nghi Ninh đã hoàn toàn tan biến. Vietwriter.vn







Hiện giờ, mọi người đều đã hiểu vì sao Vương gia lại có tình cảm sâu nặng như vậy với nàng, thậm chí cứu nàng bằng mọi giá, lại không ngại hy sinh thanh danh làm cái việc “cướp người” nhằm bảo vệ tiền đồ của Tần gia.







Một người con gái như vậy, rất đáng quý trọng.







Mà Tần Thái sư có thể dạy dỗ được một người con gái ưu tú như vậy, cũng là một nhạc phụ hơn người.







Bàng Kiêu thấy những phụ tá vốn cao ngạo, lúc này cũng đều trở nên cung kính và dè dặt, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái như thể được uống một chén trà nóng giữa mùa đông lạnh giá, từ trong ra ngoài đều thấy ấm áp, dễ chịu.







Xem ra, vừa rồi hắn lo lắng là thừa. Nghi tỷ nhi của hắn sẽ không vì người khác có ấn tượng đầu tiên không tốt về mình mà lùi bước, gặp phải trở ngại, nàng luôn trực tiếp đối mặt, không nóng này, cũng không oán giận.







Nàng giống như là một nguồn phát sáng, từ nhỏ đến lớn gặp phải bao nhiêu trở ngại cũng không lùi bước chịu thua, từ trước đến nay đều nỗ lực đến cùng, tranh đấu đến cùng.







Trong lòng Bàng Kiêu dâng trào nhiệt huyết, sự yêu thích dành cho Tần Nghi Ninh đã đến mức không thể diễn tả thành lời. Hắn chỉ mong sao mỗi ngày đều có nàng ở bên cạnh, khiến trong lòng nàng, trong mắt nàng, chỉ có hình bóng của một mình hắn.







Trong lúc mọi người thảo luận, bên ngoài bỗng có tiếng Hổ Tử bước tới thông báo.







Bàng Kiêu biết chắc chắn Hổ Tử có chuyện quan trọng muốn nói, liền xua tay ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng, rồi cao giọng nói: “Vào đi.”







Hổ Tử bước vào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Vừa có tin tức, Định Bắc Hầu xin Thánh thượng hạ chỉ cho phép cưới Trưởng Công chúa An Dương, Thánh thượng đã ân chuẩn rồi.” Dứt lời, cậu ta lộ vẻ đau lòng, quan sát vẻ mặt Bàng Kiêu.