Cẩm Đường Quy Yến

Chương 291: - Chương 291TRONG NÚI SÂU (1)




Quả nhiên là trời không tuyệt đường người!







Có vùng đất được sưởi ấm bởi suối nước nóng này, sẽ không lo không giấu được dấu chân!







Tần Nghi Ninh chạy trên con đường đầy tuyết tới phía trước một đoạn, cố ý để lại một loạt dấu chân rẽ sang hướng khác, sau đó bước lên một bụi cây rồi nhảy vào một vùng đất đen phủ đầy lá thông, cẩn thận tiến về phía trước mấy bước.







Trên mặt đất có luồng khí trắng bốc lên, lòng bàn chân hơi ấm áp. Tần Nghi Ninh sợ để lại dấu chân, mà phía trước lại có tuyết đọng, cho nên nàng dứt khoát cột vạt áo choàng vào thắt lưng, nhanh nhẹn trèo lên một cây tùng cao to, chọn một chỗ cành lá rậm rạp và chắc chắn, ngồi vào đó.







Theo động tác của nàng, tán cây cao to khẽ lay động, tuyết đọng trên cành là rơi xuống, nhưng khi vừa chạm đất, liền tan ra.







Lúc này, Tần Nghi Ninh mới dám âm thầm hít sâu mấy hơi.







Đúng lúc này, một loạt tiếng chân truyền tới.







Tần Nghi Ninh vội nín thở, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, không dám cử động, khiến mình trở thành một phần của gốc tùng to lớn này.







Cách đó không xa, có hai tên thổ phỉ đang đi tới, một tên cầm thanh cương đao trong tay, một tên cầm gậy gỗ to đường kính cỡ chén uống rượu, cả hai đều cúi nhìn dấu chân trên mặt đất, lập tức đuổi theo vết chân mà vừa rồi Tần Nghi Ninh cố ý để lại.







Không bao lâu sau, có lẽ vì vết chân gián đoạn, hai tên kia lại quay trở lại, tìm kiếm một hồi trên khu đất có suối nước nóng, nhưng không phát hiện thêm dấu chân nào khác, mà vừa rồi hai người đi lại tìm kiếm, dấu chân của bọn họ đã biến đổi hiện trường, trong lúc nhất thời liền mất hết manh mối.







Hai người liếc nhìn nhau, đều chửi thề.







“Một con quỷ nhỏ lại có thể chạy nhanh như vậy!” Người kia nói giọng miền Bắc, rõ ràng là người Đại Chu.







Tên còn lại nói: “Hầu gia bảo chúng ta nhất định phải lục soát, giết sạch người Tần gia, cũng không biết con nhỏ ta truy đuổi có phải họ Tần không!”







“Bất luận có đúng hay không, đã đuổi theo thì không thể để nó dễ dàng chạy thoát.”







“Ta cũng không tin con bé đó có thể thật sự biến mất, có lẽ nó ẩn trốn trong hang động nào đó?”















Hai người lại bắt đầu tìm kiếm trong các hốc cây, hang động tự nhiên và những hang ngầm dưới mặt đất.







Kết quả là bọn họ phát hiện một chỗ tuyết sụt lún cách đó không xa, ẩn dưới lớp tuyết đọng là một vũng nước lớn. Vũng nước kia hẳn là suối nước nóng bên dưới lòng đất, nước có mùi hơi khó ngửi, cũng không biết nó sâu cỡ nào, chỉ thấy sương mù dày đặc khiến tuyết trắng bốn phía xung quanh trở thành nhẵn bóng.







Hai người không dám tiếp tục tiến về phía trước, rất sợ tuyết đọng dưới chân tan ra, sụt xuống, không cẩn thận sẽ rơi xuống vũng nước không biết nông sâu ấy. Trên núi này thực sự là nguy cơ tứ phía, ở đây lại là nơi thâm sơn cùng cốc, ngay cả thợ săn cũng không tới nơi đây.







Do đó, hai người đi vòng qua khu vực nguy hiểm này, bắt đầu sục sạo ở vùng phụ cận.







Tần Nghi Ninh vẫn chưa vội rời đi mà trốn trên cây, chờ đợi một canh giờ, khi đã xác định hai người kia không có ý định đi rồi quay trở lại, nàng mới cẩn thận tụt xuống đất.







Nàng không dám ở chỗ này lâu nên cố ý chạy vào nơi rừng rậm núi sâu không có người ở, dọc đường, nàng còn bẻ một đoạn cành lá, cẩn thận xóa dấu vết.







Cẩn thận từng chút một như thế, cho tới lúc trời tờ mờ sáng, Tần Nghi Ninh thật sự không chạy nổi nữa.







Nàng gắng gượng vịn vào một thân cây, thở hổn hển, đưa mắt nhìn kỹ, cảnh vật xung quanh đều như nhau, chỉ có thể phân biệt được là mình đang ở trên sườn núi hoặc dưới sườn núi.



Vietwriter.vn




Đêm phương Bắc gió lạnh thấu xương, một khi dừng lại, nàng liền thấy lạnh. Mồ hôi ướt đẫm dán sát vào lưng, bị gió thổi qua, Tần Nghi Ninh lạnh đến mức cả người run rẩy.







Nàng quan sát xung quanh, kéo lê thân thân thể mệt mỏi rũ rượi đi tới hệ rễ của một gốc đại thụ ở sườn núi khuất gió.







Nơi này hơi lõm xuống, trên đỉnh đầu có rễ cây cao vút lên tạo thành “đỉnh lều”, bên cạnh lại có hai khối đá lớn lởm chởm, miễn cưỡng che một phần gió lạnh, hơn nữa trên mặt đất còn không có tuyết đọng.







Tần Nghi Ninh đi tìm củi, cỏ khô và lá thông gom lại, tay run rẩy móc ống mồi lửa trong lòng ra châm lửa đốt cỏ khô và lá thông trước, rồi chọn những cành khô ráo gác lên, đốt thành đống lửa ở phía sau khối đá lớn.







Vì bệnh nặng mới khỏi, thân thể vô cùng mệt mỏi, Tần Nghi Ninh không kìm được ho khan.







Thế nhưng nàng biết, nàng chỉ có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, bởi vì nếu như không làm gì khác mà chỉ đốt lên một đống lửa có thể tàn lụi bất cứ lúc nào, thì nhất định nàng sẽ bị chết cóng ở chỗ này.







Tần Nghi Ninh ngồi ôm gối, quấn chặt áo khoác quanh người, hơ lửa một hồi, cảm thấy tay chân đã trở nên linh hoạt, liền tiếp tục đi tìm củi, lá thông và cỏ khô. Sau đó nàng lại tìm một số lùm cây, dùng hết sức lực bẻ xuống rất nhiều cành cây.







Tần Nghi Ninh không kìm được nụ cười khổ.







Lúc này, tình thế của nàng còn tệ hơn so với lúc nàng tám tuổi, hồi đó ít ra trong tay nàng còn có một số công cụ tiện dụng, muốn làm cái gì cũng không đến mức chỉ dùng đôi bàn tay không.







Cũng may, coi như nàng có kinh nghiệm ứng phó những chuyện này.







Tần Nghi Ninh bận rộn suốt một canh giờ, xếp cành cây thành một cái lều hình cung, đủ để một mình nàng ngồi xổm trong đó, rồi lại nhóm một đống lửa.







Nàng kéo chiếc lều tới chỗ khuất gió, hơi ấm áp bên cạnh đống lửa phía sau tảng đá, cởi khăn lau mồ hôi và áo khoác xuống, cho tuyết vào bọc lại, đem hơ trên ngọn lửa.







Nước tuyết tan ra, làm ướt áo khoác và khăn lau mồ hôi, Tần Nghi Ninh vội trải hai vật dụng này lên chiếc lều nhỏ đơn sơ của mình, vừa vặn che đủ mái lều.







Tần Nghi Ninh không dám dừng tay, lập tức đi chuyển tuyết tới, nhân lúc áo khoác và khăn lau mồ hôi vẫn còn ướt, đắp lên một lớp tuyết.







Tuyết gặp phải vải ướt, lập tức dính chặt, đông cứng thành băng dưới nhiệt độ thấp.







Tần Nghi Ninh mất nửa canh giờ phủ tuyết lên mái lều dựng bằng cành cây. Nàng rải một lớp tuyết lên, rồi rút một số cành cây đã đốt nóng trong đống lửa, đắp lên. Tuyết gặp phải nhiệt của cành cây, tan thành nước, nước lại kết thành băng, chậm rãi hình thành một mái lều nhỏ rắn chắc bằng tuyết.







Tần Nghi Ninh xoa xoa hai tay lạnh đến mức đỏ au, tê cứng sắp mất đi cảm giác, che miệng ho khan mấy tiếng. Nàng nghĩ trời đã tối, muốn săn thú bằng tay không ở trong núi là điều bất khả thi, có nhịn ăn một đêm cũng không chết đói, do đó, nàng tìm thêm nhiều củi và lá thông ở vùng phụ cận về, cho thêm lá thông vào đống lửa trước lều, cũng đốt một đống lửa ngay trong lều.







Cuối cùng, Tần Nghi Ninh cởi áo bông, treo ở cửa lều, kích cỡ vừa vặn.







Dùng áo choàng quấn chặt, chiếc váy vải bông cũng bọc hai chân, Tần Nghi Ninh hướng về phía đống lửa, ngồi bó gối dựa vào cành cây yên tâm ngủ.







Dù vẫn có gió luồn vào khe hở, trong lều đốt một đống lửa cũng sẽ có khói, tuy nhiên khói sẽ theo khe hở bay ra, mặc dù hơi khó thở nhưng vẫn tốt hơn là ngủ ngoài trời một đêm đông, để rồi chết vì rét.







Tần Nghi Ninh cứ quấn áo choàng mỏng ngủ một đêm. Hai tay hai chân dần ấm lại, nàng cũng cảm thấy, cho dù nhịn đói, cũng không quá khó chịu đựng.







Ban đêm trên núi đầy rẫy những nguy hiểm, xa xa văng vẳng tiếng sói tru.







Tần Nghi Ninh không dám buông lỏng, nhưng cũng sẽ không tự hành hạ mình. Một đêm trôi qua đối với nàng cũng không tệ lắm. Sáng sớm hôm sau, nàng đứng lên, ngoại trừ khớp xương hơi đau nhức, chuyện khác coi như không tệ.







Tần Nghi Ninh liền bắt đầu phân tích, bây giờ mình nên xuống núi, hay là tiếp tục trốn trong núi sâu.