Cẩm Đường Quy Yến

Chương 29: - Chương 29MÓN QUÀ TO LỚN




Đại cữu mẫu nghe vậy than nhẹ một tiếng:







“Đây cũng không phải điều gì bí mật, lúc trước không nói cho mẫu thân, cũng là sợ mẫu thân nghe rồi lo lắng. Hôm kia Đại Chu cho người liên lạc với Minh ca nhi, muốn Minh ca nhi đầu nhập vào Đại Chu. Trong lúc nói chuyện, họ vạch ra những sai lầm của hoàng thượng chúng ta, còn nói Bàng tiểu Vương gia Đại Chu dũng mãnh, gót sắt quân dũng sĩ do hắn thống lĩnh sớm muộn gì cũng sẽ san bằng núi sông Đại Yên chúng ta…”







Các bà, các cô nương nghe vậy đều hít vào một hơi khí lạnh.







Định Quốc công phu nhân cau mày.







Nhị cữu mẫu cũng che miệng kêu lên kinh hãi.







Tôn thị tính tình thẳng thắn, liền kéo tay Đại cữu mẫu:







“Đại tẩu, người trong triều Đại Yên không tốt! Nếu lời này mà truyền tới tai Hoàng thượng, thì chẳng phải là đưa thóp cho người ta nắm sao? Chẳng may có người chụp mũ chúng ta thông đồng với địch thì làm thế nào!”







“Đúng vậy, chuyện đó đã truyền tới tai Hoàng thượng. Minh ca nhi đã ngay tại chỗ từ chối thuyết khách kia bằng lời lẽ nghiêm khắc, còn tự cởi quan phục đến nhận tội với Hoàng thượng. Các ngươi cũng biết, Hoàng thượng chúng ta… rất đa nghi. Tuy nhiên rốt cuộc Minh ca nhi đã vượt qua nguy hiểm.”







Đối với việc triều chính ở kinh đô, Tần Nghi Ninh không hiểu lắm, mà chỉ nghe được một ít tin đồn về Hoàng đế.







Trong dân gian, đâu đâu cũng có người mắng chửi hôn quân là mắt mờ tai điếc, mù quáng tin tưởng Hoàng hậu, khiến gian thần lộng quyền. Đặc biệt là hôn quân quá tin vào quốc trượng Tào thái sư, dung túng hoàng tử đấu đá, khiến hiện nay Tào thái sư nắm giữ phân nửa triều đình, hoàng tử suy yếu, hôm nay chỉ còn lại một mình Thái tử là hoàng tử, việc chọn người kế thừa ngôi vị chưa từng được thực hiện.







Đại cữu mẫu lại thở dài, buồn bã nói:







“Bây giờ Minh ca nhi đã đắc tội với người trong triều Đại Chu, lại là cánh chim đầu đàn nhiều năm. Ta thực sự rất lo lắng, tuy bề ngoài tính tình nó ôn hòa, nhưng rất quật cường, một khi đã quyết thì không ai có thể cản được.”







“Thôi, chuyện đã qua rồi. Cũng may là hoàng thượng tin Minh ca nhi.”







Định Quốc công phu nhân vỗ lên tay con dâu, ánh mắt hiền hậu dịu dàng, ý bảo có mặt bọn nhỏ, con dâu không nên nhiều lời.







Đại cữu mẫu gắng gượng bình tĩnh lại, cười nói:







“Cũng đã đến giờ rồi. Mẫu thân, con đến nhà bếp kiểm tra một chút, lát nữa là mở tiệc rồi. Chúng ta đãi tiệc ở Noãn các được chứ?







“Đương nhiên là được.”







Đại cữu mẫu đứng lên lui ra.







Nhị cữu mẫu liền gọi hai anh em họ vừa mới vào, giới thiệu:







“Nghi tỷ nhi, đây là Ngũ biểu ca của cháu, đây là Bát biểu ca, còn Nhị biểu ca và Tứ biểu ca của cháu đều đang ở trong quân đội, lúc này không có ở nhà.”







Tần Nghi Ninh vội đứng lên hành lễ với Ngũ biểu ca và Bát biểu ca.







Con trai Tôn gia đều rất cao lớn, đặc điểm của bọn họ là mày rậm mũi cao. Ngũ biểu ca và Bát biểu ca, một người ngoài hai mươi, một người chừng mười bảy mười tám, đều rất lễ độ đáp lễ Tần Nghi Ninh. Có lẽ do tuổi tác hơi chênh lệch, hoặc do nam nữ khác biệt, họ không nói chuyện nhiều.







Lần thứ hai ngồi xuống, nói chuyện phiếm trong chốc lát, Tần Nghi Ninh mới biết trong năm người anh họ, ngoại trừ Đại biểu ca Tôn Vũ ra, bốn vị còn lại đều đã thành hôn. Hiện nay, Đại cữu và Nhị cữu trấn thủ ở thành Hề Hoa, cách kinh đô không xa, Nhị biểu ca và Tứ biểu ca cũng đưa gia đình đến ở trong thành Hề Hoa, rất lâu mới trở về một lần. Ngũ biểu tẩu và Bát biểu tẩu đang mang thai, một người sắp sanh, một người vừa có thai, nhưng cái thai không ổn định, cũng không thích hợp đi lại, nên hôm nay cũng không xuất hiện.







“Biểu tẩu đi lại không tiện, thời gian còn dài, còn sợ không có ngày gặp mặt hay sao?”









Tần Nghi Ninh cười nói:







“Xin biểu ca cho ta gửi lời hỏi thăm.”







Ngũ biểu ca và Bát biểu ca đều cười gật đầu:







“Sau này còn nhiều qua lại, còn nhiều cơ hội gặp mặt.”







Thấy bọn trẻ hòa hợp, Định Quốc công phu nhân mỉm cười rất thoải mái.







Trong lúc đang nói chuyện, bên ngoài có tỳ nữ tới nói:







“Lão phu nhân, tiệc đã bày xong, Quốc công và Đại gia đã đến Noãn các, mời phu nhân, tiểu thư và các công tử dời bước đến Noãn các.”







“Đi thôi, chúng ta đến Noãn các.”







Định Quốc công phu nhân mỉm cười đứng lên.







Ở phòng trong, các tỳ nữ đi theo đều hầu hạ chủ tử chỉnh đốn y phục, rồi cười nói đi tới Noãn các.







Noãn các đốt lửa sưởi ấm, vừa vào cửa đã cảm thấy hơi nóng ập vào mặt, kèm theo là mùi thơm thức ăn, mang lại cảm giác ấm áp của gia đình.







Ở giữa là một bình phong tám tấm, ngăn cách hai bàn tiệc, nam giới bàn bên này, nữ giới bàn bên kia.







Từ lúc vào Noãn các, Định Quốc công phu nhân vẫn nắm tay Tần Nghi Ninh, nên lúc ngồi xuống, đương nhiên Tần Nghi Ninh ngồi ở bên cạnh Định Quốc công phu nhân. Tôn thị ngồi ở phía bên kia của mẹ đẻ.







Tần Tuệ Ninh mím đôi môi đỏ mọng, cúi mặt ngồi bên cạnh Tôn thị, sau đó mới là vị trí của các biểu tỷ muội.







Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu đứng bên cạnh Định Quốc công phu nhân, đều cầm đũa gắp thức ăn chăm sóc cho mẹ chồng.







Định Quốc công phu nhân cười:







“Hôm nay hai con không cần giữ quy củ, mau ngồi xuống đi, cả nhà chúng ta ăn cơm vui vẻ.”







Đại cữu mẫu gắp một miếng đường thố ngư (món cá ướp các gia vị như giấm, đường, gừng, tỏi, tiêu, rượu…đem chiên) đặt vào chiếc đĩa Ngũ Phúc Phủng Thọ (năm con dơi đậu quanh chữ thọ) tinh xảo trước mặt Định Quốc công phu nhân, cười nói:







“Mẫu thân thương yêu con dâu, con dâu cũng không thể cư xử không phải đạo.”







Nhị cữu mẫu cũng nói:







“Đúng vậy, chúng con hầu hạ mẫu thân dùng cơm đã quen rồi, mẫu thân cũng đừng từ chối.”







Tần Nghi Ninh âm thầm quan sát vẻ mặt của Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu. Nàng phát hiện hai người rất chân thành, cũng rất thoải mái, chứ không phải nghĩ một đằng nói một nẻo.







Đại gia tộc xem trọng tập quán không nói chuyện trong lúc ăn, trong Noãn các chỉ nghe thấy tiếng lanh canh va chạm của chén đĩa, nhưng Tần Nghi Ninh lại cảm nhận được bầu không khí nhẹ nhàng và vui vẻ. Đợi tất cả mọi người dùng cơm xong, các tỳ nữ liền bưng ống nhổ, bát trà, chậu đồng và khăn tay bước tới hầu hạ các chủ tử súc miệng rửa tay. Sau khi tất cả đã sẵn sàng, trà mới được dâng lên.








Dù sao Tần Nghi Ninh cũng vừa mới trở về sống nơi nhà cao cửa rộng, đương nhiên nàng trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn ngắm, các chị em họ âm thầm quan sát, Định Quốc công phu nhân càng không rời mắt quan sát nàng. Bà phát hiện nàng ngồi với dáng vẻ đoan trang, lưng thẳng tắp, khí chất ổn định, tinh thần nhàn nhã, toát ra phong thái tự nhiên và dịu dàng của tiểu thư khuê các, dáng vẻ không mảy may sai sót. Nếu không có người nhắc đến quá khứ của nàng thì hoàn toàn không ai nhận ra nàng chỉ mới trở về nhà vài ngày.







Định Quốc công phu nhân thầm khen ngợi.







Đứa trẻ này chịu nỗ lực học tập như vậy, thông minh là một chuyện, nhưng về mặt khác, cũng là bởi vì nó có thể nhận định tình hình, sau khi xác định tình huống, lại hành động rất kiên quyết và mạnh mẽ.







Có một người như thế ở bên cạnh Tôn thị, khi gặp chuyện thì ít ra cũng có thể khuyên bảo vài câu, không để cho Tôn thị một mình, bị Tần Tuệ Ninh xỏ mũi như trước kia nữa, Định Quốc công phu nhân cũng có thể yên tâm phần nào.







“Các ngươi thu dọn bình phong đi, cũng không phải là người ngoài, Nghi tỷ nhi cũng nên gặp ngoại tổ phụ của nàng.”







“Dạ.”







Các tỳ nữ mang bình phong đi.







Bao ma ma đi tới trước cửa, chỉ liếc nhìn thoáng qua các tỳ nữ hầu hạ trong phòng, mọi người liền lập tức hội ý theo sau Bao ma ma rời khỏi Noãn các, cũng cẩn thận đóng cửa phòng, lui tới trước cửa viện chờ sai khiến.







Phòng trong chỉ còn lại người trong nhà.







Định Quốc công và Định Quốc công phu nhân đứng dậy, lại ngồi ở vị trí thủ vị, còn lại các tỷ muội theo vai vế mà đứng một bên.







Tần Nghi Ninh quỳ trên chiếc thảm đỏ thẫm rực rỡ, thực hiện đại lễ với Định Quốc công:







“Nghi tỷ nhi bái kiến ngoại tổ phụ.”







“Đứng lên đi.”







Giọng Định Quốc công trầm thấp như tiếng chuông đồng, nghe là biết Định Quốc công có nền tảng sức khỏe tốt.







Nhân lúc ngước mắt lên, Tần Nghi Ninh liếc nhìn rất nhanh. Định Quốc công tuổi gần bảy mươi, thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào, hai mắt có thần, là một ông lão cực kỳ uy nghiêm quắc thước.







Định Quốc công hỏi Định Quốc công phu nhân ở bên cạnh:







“Chẳng phải bà còn có quà gặp mặt cho Nghi tỷ nhi sao?”







“Tôi đang định nói với Nghi tỷ nhi đây.”







Định Quốc công phu nhân bưng một chén nước trà đưa tới cho Định Quốc công, lập tức ra vẻ giận dữ nói:







“Cũng là ông khéo giành làm người tốt, tôi đang muốn nói thì ông giành nói trước rồi.”







Định Quốc công bật cười, một miệng nước trà suýt phun ra:







“Các ngươi thấy chưa, từng tuổi này rồi mà vẫn xuyên tạc ta như thế đó!”







Các cô nương, công tử đã quen nhìn thấy cảnh ông bà nội đối xử với nhau như vậy, đều nở nụ cười.








Tần Nghi Ninh cũng không kìm được nụ cười.







Tình cảm giữa ông ngoại và bà ngoại nàng thật sự đằm thắm.







Cả nhà ai nấy cũng đều hiền lành, so ra thì người ở tướng phủ lạnh nhạt hơn nhiều, người cũng khó ở chung hơn.







Định Quốc công phu nhân vẫy tay về phía Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh liền nhu thuận bước tới đứng bên cạnh Định Quốc công phu nhân.







“Cháu ngoan. Mấy năm nay cháu ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, hôm nay cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai rồi.”



w●ebtruy●enonlin●e●com



Định Quốc công phu nhân thương yêu vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tần Nghi Ninh, nói:







“Hôm nay ngoại tổ mẫu sẽ tặng Chiêu Vận Ti cho cháu. Sau này việc quản lý kinh doanh đều giao cho cháu phụ trách, lợi nhuận thu được cũng sẽ do cháu sở hữu, không cần giao cho bất cứ ai khác. Cho cháu một cơ sở kinh doanh như vậy, thứ nhất, là cho cháu cơ hội học tập, rèn luyện việc kinh doanh, sau này lấy chồng, nếu cần quản lý việc vặt cũng không đến mức hai mắt thâm quầng. Thứ hai là ngoại tổ mẫu cho cháu một chút tiền riêng, cháu còn nhiều việc phải dùng đến tiền.”







Tần Nghi Ninh vẫn nhu thuận nghe ngoại tổ mẫu nói, khóe mắt đánh giá vẻ mặt người xung quanh, khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt mọi người hơi biến đổi, đặc biệt là Tần Tuệ Ninh đột nhiên cắn chặt môi dưới, nàng biết Chiêu Vận Ti này là thứ tốt.







Tuy nhiên, rốt cuộc Chiêu Vận Ti là sản nghiệp gì, thì nàng cũng mù tịt.







Nàng chỉ biết là sản nghiệp này nhất định có thể mang lại nhiều lợi nhuận. Một sản nghiệp như vậy đột nhiên về tay nàng, khiến nàng cảm thấy hơi khó tin, trong lòng nổi lên nghi vấn.







Tần Nghi Ninh băn khoăn nhìn về phía Định Quốc công phu nhân:







“Ngoại tổ mẫu, cháu không biết kinh doanh những thứ này…







“Nha đầu ngốc, phía dưới đương nhiên có người để cháu sai phái rồi! Lát nữa ta cũng giao sổ sách tài liệu đầu tư do Chung đại chưởng quỹ lập, hắn là người dùng được, cháu yên tâm.”







Ý bà là Tần Nghi Ninh chỉ đứng tên, sau này có thể ngồi mát ăn bát vàng?







Nàng càng thêm băn khoăn.







Tần Nghi Ninh cũng không nghĩ thế giới này có cơm trưa miễn phí, nhưng nàng cũng biết ngoại tổ mẫu tuyệt đối sẽ không hại mình.







Tôn thị ở một bên nghe vậy, rốt cuộc ngồi không yên:







“Mẫu thân, Nghi tỷ nhi vẫn còn là nữ hài tử làm sao có thể biết kinh doanh là gì? Chiêu Vận Ti là sản nghiệp lớn như vậy, nó chưa chắc quản lý được rành mạch, thâm hụt tiền là việc nhỏ, nếu đắc tội với người khác, chẳng phải sẽ càng thêm phiền phức. Huống hồ con nhớ trước đây Chiêu Vận Ti là sản nghiệp của Minh ca nhi mà?







Tần Nghi Ninh kinh ngạc ngước mắt, đối diện với ánh mắt ôn hòa của Tôn Vũ.







“Cô cô đừng suy nghĩ nhiều. Cháu luôn bận rộn công việc triều chính, còn muốn đọc sách và xã giao, thực sự là không còn thời gian và sức lực để quản lý việc kinh doanh Chiêu Vận Ti. Tổ mẫu đã đổi ruộng tốt và cửa tiệm cho cháu, cháu chỉ cần ngồi chờ thu bạc thôi.”







Tôn Vũ cười nói:







“Sau này phải làm phiền biểu muội kinh doanh rồi.”