Cẩm Đường Quy Yến

Chương 261: - Chương 261CHỈ CÓ MÌNH NÀNG




Thầm chuẩn bị tâm lý đâu vào đấy, Tần Nghi Ninh cắn răng rồi đẩy cửa bước vào. Còn chưa bước hẳn qua ngưỡng cửa đã bị một bàn tay lôi đi, giam chặt vào trong lồng ngực.







Két. Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, trời đất phút chốc quay cuồng, lưng nàng đè cứng trên vách tường lạnh giá, trước người là một cơ thể nóng hổi áp sát. Chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị bịt kín.







Trong miệng Bàng Kiêu có ít vị đắng phảng phất, nhưng nhiều hơn cả chính là ngọn lửa nóng bỏng có thể thiêu đốt nàng. Tần Nghi Ninh chỉ thấy cơ thể mình tựa như một ngọn lửa, xương cốt như bị rút khỏi người. Nếu không nhờ có cánh tay Bàng Kiêu đỡ được, nàng đã trượt mình nhũn mềm trên đất từ lâu.







Đèn đã tắt tự bao giờ, cả căn phòng chìm sâu trong bóng tối, chỉ còn tiếng nụ hôn và tiếng hít thở dồn dập. Một tay Bàng Kiêu giữ chặt gáy nàng, không cho nàng lui bước, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bên bờ eo mảnh mai của nàng.







Mãi đến khi cả hai đều cảm thấy sắp không thể hít thở, bấy giờ họ mới rời nhau ra.







Hai tay nàng vòng ôm trên cổ hắn, vừa thở dốc vừa ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kề cận kia, nhỏ giọng gọi: “Bàng Chi Hi.”







Lần đầu tiên nàng dùng cái giọng như thế để gọi tên tự của hắn.







Đôi mắt Bàng Kiêu bừng lên hai đốm lửa, chất giọng trầm trầm khẽ “ừ” một tiếng bên tai nàng.







Tần Nghi Ninh liền chôn kín mặt trong hõm cổ của hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu chàng không phải trở về, vậy thì tốt biết mấy.”







Trái tim Bàng Kiêu như bị ai hung hăng bóp nghẹt, tâm tình ướt át mới rồi phút chốc bay biến, chỉ còn lại sự áy náy và xót xa.







Giữ nàng thật chặt trong vòng tay, Bàng Kiêu hôn lên trán nàng một nụ hôn đầy thành kính.







“Mọi việc rồi sẽ tốt thôi, sẽ có một ngày như vậy, ngày chúng ta có thể bên nhau.”







Tần Nghi Ninh gật đầu, nhưng nghĩ tới Tần Hòe Viễn và Tôn thị, nghĩ tới Uất Trì Yến và Lý Nghiên Nghiên, trong lòng vẫn không sao vui vẻ được. Nhưng nàng vẫn là một người vô cùng lý trí, sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu gì.







Bàng Kiêu lại đã nhạy cảm nhận ra tâm trạng nàng đang chùng xuống, ngẫm nghĩ một lúc thì hỏi: “Lo cho phụ thân à?”







Tần Nghi Ninh gật đầu theo câu hỏi của hắn.









Bàng Kiêu nói: “Chiến trường loạn lạc, đúng là rất nguy hiểm, chừng nào về ta sẽ cho bốn Tinh Hổ vệ đi theo bên cạnh nhạc phụ để bảo vệ. Nàng yên tâm, miễn vẫn còn trong tầm khống chế của ta, ta sẽ không để cha nàng xảy ra chuyện gì.”







Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu.







Thấy nàng vẫn buồn bã không vui, Bàng Kiêu không khỏi nheo mắt.







Nghĩ lại lúc trước khi Tôn thị tới, tâm trạng nàng vẫn rất bình thường, nhưng sau khi trò chuyện mấy câu với Tôn thị thì đã trở nên buồn bã như vậy. Bàng Kiêu là một người cực kỳ thông minh, những chuyện liên quan đến người quan trọng với mình thì lại càng nắm rõ như lòng bàn tay, vừa nghĩ đến Tần Hòe Viễn đi doanh trại ngoại thành lại còn có một cô gái hết sức xinh đẹp đi theo, lập tức đoán được mấy phần.







Bàng Kiêu hỏi lại, ý thử dò xét: “Nàng gả cho ta, ta bảo đảm không cướp thiếp, không dan díu với nha hoàn, cũng không đến chốn phong nguyệt, sẽ chỉ có một mình nàng, được không?”







Cam kết đến bất chợt của hắn khiến Tần Nghi Ninh kinh hãi giật mình, ngạc nhiên ngước đầu nhìn hắn: “Chàng… đúng là kì lạ, sao đột nhiên lại nói mấy cái này?”







Trông nét mặt nàng, Bàng Kiêu biết ngay mình đã đoán đúng. Vừa nãy, đoán chắc nha đầu này đang không thoải mái vì chuyện giữa Tần Hòe Viễn và Tôn thị, liền buồn cười véo nhẹ gò má trắng muốt của nàng: “Chẳng lẽ nàng không thích?”







Tần Nghi Ninh lại đỏ mặt, trừng hắn một cái, trong đôi mắt gợn nước xinh đẹp không giấu được niềm vui, miệng lại không chịu nói thật: “Lời thì nói thế, nhưng nam nhân các ngươi tam thê tứ thiếp không phải chuyện bình thường à. Dù không dẫn về nhà, nhưng ra ngoài xã giao, gặp dịp thì chơi cũng thiếu gì.”







Bàng Kiêu nghe vậy thì cười: “Không ngờ nàng đã nghĩ tới tận tương lai của chúng ta rồi.”







Bấy giờ Tần Nghi Ninh mới kịp nhận ra mình mới nói gì, tức khắc xấu hổ đỏ mặt, quay phắt người trốn vào trong phòng.







Bàng Kiêu đuổi sát sau lưng nàng, cười bảo: “Nàng nghĩ được như vậy, ta rất vui. Nàng vì ta mà chịu khổ nhiều như vậy, nếu ta không đối xử với nàng thật tốt, vậy chẳng phải không đáng mặt làm người? Huống hồ lòng ta với nàng, từ lâu đã là “Từng ra biển lớn, màng gì nước. Đã tới Vu Sơn, ngó gì mây”.”







Bàng Kiêu đuổi theo bước chân nàng, cùng ngồi xuống bên giường.







Tần Nghi Ninh nói: “Còn biết văn vẻ dỗ ngọt người ta.”







“Trước nay ta chưa từng dỗ ngọt ai.” Bàng Kiêu nghiêm mặt nói, “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”








Hắn nghiêm túc như vậy, ngược lại còn khiến Tần Nghi Ninh thấy hơi không tự nhiên.







Bèn đứng dậy tới tủ lấy gối và chăn mỏng tới, nói: “Mau nghỉ ngơi đi. Chàng ngủ ở đây, ta ra ngoài.”







Thấy nàng đỏ mặt lảng sang chuyện khác, Bàng Kiêu chỉ cười cười, không cố giải thích nữa mà nhận gối đặt xuống giường, bảo: “Bây giờ nàng có tin hay không cũng không sao, cũng không cần ghi nhớ những lời ta nói, chỉ cần về sau nhìn những việc ta làm là được.”







Vừa nói vừa ấn Tần Nghi Ninh ngồi xuống giường, tiếp: “Nàng ngủ trên giường, ta ngủ ở ván kê chân, vậy chúng ta cũng có thể trò chuyện với nhau.”







“Chàng còn đang sốt đấy, sao có thể nằm đấy ngủ được.”







“Nàng tưởng ta ở trong quân đội thì được hưởng thụ à? Lều cỏ chuồng ngựa ta đã từng ngủ rồi, có cái ván kê chân đã là không tệ.” Bàng Kiêu cười lấy tấm đệm tới trải ra cái ván kê chân đặt ngoài chiếc giường bạt bộ, đoạn nằm thẳng người xuống, còn không khỏi thở ra một hơi dài khoan khoái.







“Mệt mỏi cả ngày, vẫn là nằm thoải mái hơn.” Vietwriter.vn







Tần Nghi Ninh ngồi bên mép giường, nhìn hắn cuộn gối cứng đơ không dám nhúc nhích hay trở mình mà khó tránh khỏi thương tiếc.







“Không thì, chàng cứ lên giường đi.”







Bàng Kiêu nghe vậy đột nhiên mở mắt thật to, chậm rãi chống người dậy, nhìn nàng.







Mặt Tần Nghi Ninh nóng lên, nhưng vẫn cố nghiêm mặt nói: “Chàng đừng nghĩ nhiều, ý ta là cái giường này lớn như vậy, hai chúng ta ngủ vẫn còn có thể đặt thêm cái bàn ở giữa đấy. Chàng cứ ngủ ở bên ngoài, nếu có ai tới, muốn trốn đi cũng thuận. Tuy giờ đang mùa hè nhưng dưới đất vẫn có gió, chàng lại đang bị thương, còn đang sốt, ngủ dưới đất là muốn bệnh nặng hơn hay sao?”







Bàng Kiêu cười, “Vậy ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.”







Tần Nghi Ninh trừng mắt nguýt hắn, đoạn cởi giày lên giường, dời gối và đệm vào phía trong, bày thêm cái bàn ở giữa.







Bàng Kiêu thì cầm gối đặt ra phía mép ngoài của giường, lại đặt tấm đệm xuống dưới chân, bấy giờ mới nhấc chân thả hết rèm sa của chiếc giường bạt bộ xuống, chỉnh lại giày của cả hai xếp ngay ngắn song song nhau. Khi cúi đầu trong thấy đôi giày đế thêu xinh đẹp tinh tế của nàng đặt sát bên đôi ủng đen của mình, trong lòng hắn dội lên vị ngọt.








Bàng Kiêu thổi đèn, chậm rãi nằm xuống.







Mùi hương dịu nhạt trên đệm là thứ mùi riêng biệt của Tần Nghi Ninh, trên gối phảng phất còn mùi hoa lài trên tóc nàng thoang thoảng. Bàng Kiêu chậm rãi trở mình, vùi mặt vào chăn đệm hít một hơi thật sâu, không khỏi cười nói: “Người ta nói nữ nhân làm từ nước, bảo bối nhà ta thì lại làm từ hoa, chỉ ngủ bên nàng, ta đã thấy mũi toàn mùi hương.”







Tần Nghi Ninh đưa lưng về phía hắn, nghiêng người hướng mặt vào trong. Dẫu đôi bên cách nhau một chiếc bàn nhỏ, song giọng nói của hắn vẫn như vang vọng bên tai, khiến nàng nhắm nghiền mắt, không biết phải trả lời hắn thế nào.







Bàng Kiêu cũng không đợi nàng trả lời, đã cười nói: “Nhất định ta sẽ khắc ghi ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ chung.”







Tần Nghi Ninh nhíu mày nghĩ thầm: Lời này thật đúng là kì cục.







Một bàn tay đặt trên đầu nàng.







Bàng Kiêu nhẹ nhàng cào tay vào da đầu nàng, cảm giác vừa tê vừa mềm chớp mắt lan khắp toàn thân nàng.







Hắn lại lưu luyến gảy khẽ vành tai nàng, bấy giờ mới nhẹ giọng nói: “Bảo bối, mơ đẹp nhé.”







Tần Nghi Ninh nhắm mắt, tuy mặt đỏ tim đập nhanh, song cũng hết sức vui sướng.







Vốn nàng tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng giấc ngủ đêm nay lại an ổn hơn bất cứ đêm nào trước đây, ngay cả cơn ác mộng đã đeo đuổi nàng bấy lâu cũng không tới quấy rầy.







Khi tỉnh dậy, vị trí bên người đã trống không.







Tần Nghi Ninh thoáng giật mình, phút chốc tỉnh táo lại.







Hắn đi rồi ư?







Ngồi dậy, Tần nghi Ninh gọi người tới: “Người đâu.”