Cẩm Đường Quy Yến

Chương 248: - Chương 248HỎI Ý TRỜI (3)




Trước kia Huyền Tố Quan vốn là biệt viện Hoàng gia, bách tính bình thường không thể thấy được quang cảnh bên trong, dẫu có đi ngang qua cũng chỉ có thể thấy được tường viện cao cao và tòa đại điện sang trọng hoa lệ giữa sườn núi phía đằng xa.







Hôm nay vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là một khoảnh sân đèn đuốc sáng trưng, trên đoạn đường bên bờ hồ, cứ cách một đoạn lại có một cột đèn bằng đá cẩm thạch trắng, phía trong là ánh sáng bập bùng nhảy cao, khiến mặt hồ cũng phản chiếu ngược lại ánh sáng như ảo mộng, khiến tòa đại điện dưới màn đêm càng có vẻ tráng lệ huy hoàng.







Dân chúng như thủy triều bước dọc theo cây cầu bằng đá cẩm thạch có mái vòm và còn đường mòn bao quanh hồ nước tiến về phía chính điện.







Trên quảng trường rộng lớn trước điện trải gạch ngay ngắn, bốn phía bày những chậu hoa thanh tao, hoa tươi trong chậu đang nở rộ, khiến trong hô hấp tràn ngập mùi hoa và mùi đàn hương.







Lúc này, trên quảng trường trước điện đã có một trăm đạo cô đang ngồi tĩnh tọa.







Những ngự tiền thị vệ tay cầm cán đao, đứng ngược sáng trên bậc thềm sơn đỏ, mắt hổ sáng rực đuốc, bày trận chờ đợi.







Dưới mái hiên có đèn cung treo cao, hai tỳ nữ mặc áo xanh xinh đẹp một trái một phải đứng yên, giữa hai người là một nữ tử mặc áo trắng đang đưa lưng về phía mọi người.







Nữ tử kia mặc áo váy nhiều lớp bằng sa trắng, mái tóc dài buông nghiêng, trông như dải lụa dưới ánh đèn. Gió đêm khẽ thổi qua, làm lay động mái tóc và làn váy nàng, thấp thoáng một vẻ xuất trần.







Những bách tính đang xông tới thoắt chốc dừng bước, ngơ ngác nhìn bóng lưng như thần tiên kia.







Đúng lúc này, có người nhắc nhở bách tính không được chen lấn.







Rất nhanh, trên quảng trường trước điện, cây cầu có mái vòm và con đường lát đá bên bờ hồ đã chen chúc những người là người. Còn phía xa, rất nhiều bách tính không có cơ hội đến gần đã leo lên hòn giả sơn phía xa, cũng có người leo lên vách tường dõi mắt nhìn tới.







Người tuy nhiều, nhưng một sự yên tĩnh kì dị lại đang khuếch tán trên khắp không gian trước điện.







Dân chúng không dám cao giọng la lớn, dường như sợ kinh động đến người trên thềm son.







Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia và Tam lão gia hiện đang đứng trên bậc thang bước lên quảng trường, bởi không nhìn rõ phía trước nên không thể leo lên lan can hai bên, bám vào thân cây để đứng vững.







Từ phía xa, trông thấy cách ăn mặc của con gái, trong lòng Tần Hòe Viễn có điều suy nghĩ, cũng thấy an tâm hơn.







“Thánh nữ.”







Đúng lúc này, không biết là ai kêu lên trong đám đông.







Ngay sau đó, các bách tính trên quảng trường liền lác đác quỳ xuống.







“Thánh nữ, xin Thánh nữ hãy chỉ cho chúng tôi một con đường sống!”







Dân chúng đã có người nức nở bật khóc, thế nhưng lại không một ai la lối kêu to. Tất cả đều đưa ánh mắt tha thiết mong đợi nhìn về bóng người áo trắng như tuyết ấy.







Tần Nghi Ninh xoay người, đi về trước mấy bước trong sự hầu hạ của hai tỳ nữ áo xanh, bước tới dưới ánh đèn.







Những bách tính gần đó được nhìn rõ ràng dung mạo nàng đều dựng thẳng ánh mắt. Dân chúng tầm thường nào từng được thấy mỹ nhân nhan sắc bực này.







Đứng từ xa không nhìn rõ, chỉ thấy nàng một thân áo trắng, hình như trong ngực còn ôm một con vật lông xù. Nay nhìn kĩ, hóa ra là một con thỏ con lông trắng như tuyết.







Đã có lời tính toán của Thiên Cơ Tử khi trước, nay lại thấy chân nhân hóa ra là người thế này, dân chúng đều thêm vững lòng tin phục vào nàng. Đặt mình vào trong tòa đại điện tráng lệ huy hoàng này, cái loại cảm giác thần bí và thần thánh ấy lại càng mãnh liệt hơn cả vừa rồi.







“Tiểu nữ bất tài, chẳng qua chỉ là một bậc nữ lưu, có thể được Hoàng thượng tin tưởng, tuân lệnh cầu phúc cho đất nước đã là phước phận ba đời, cả ngày ở đây cũng chỉ có thể dốc hết sức lực mỏng. Nay có thể nhìn thấy các vị hương thân, quả thật lấy làm vinh hạnh. Không biết hôm nay các vị tới là có chuyện gì muốn hỏi?”







Biệt viện lưng dựa vào núi, mặt hướng nước hồ, lúc kiến tạo đã suy tính đến việc cử hành một số nghi thức, như những buổi phát biểu của đế vương này kia, thế nên phương diện kiến trúc đã được xây dựng có tác dụng tụ âm. Cho dù Tần Nghi Ninh không cố khàn giọng nói to, nhưng các dân chúng trên quảng trường vẫn được nghe rõ lời nàng.







Khiến thứ cảm giác thần thánh ấy lại càng bủa vây.







Lúc này, bỗng có một phụ nhân đánh bạo hỏi một câu: “Thánh nữ, người nói liệu chúng tôi có thể sống được không?”







“Thiên đạo tuần hoàn, duyên số của mọi người đã tự có trời định. Chỉ là trời cao có đức hiếu sinh, xưa nay vẫn luôn để lại một đường sinh cơ, chỉ cần kiên trì không bỏ cuộc, nhất định có thể nhìn thấy hy vọng.”







Nghe vậy, trên mặt mọi người đều lộ vẻ xúc động, trong lòng cũng sinh ra chút lòng hy vọng. Có người nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhưng bầu không khí đã lạc quan hơn.







Lại có người hỏi: “Thánh nữ, kinh đô chúng ta có thể giữ được không?”







“Đương kim Hoàng thượng là minh quân, các tướng sĩ thủ thành đều là những thanh niên nhiệt huyết một lòng vì nước. Chỉ cần mọi người đồng lòng như một, không hoảng hốt, không rối loạn, không làm những chuyện nguy hại tới Đại Yên, không gia tăng gánh nặng cho các tướng sĩ thủ thành, ta tin rằng chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù quá trình có khó khăn có trắng trở, nhưng kết quả nhất định sẽ tốt đẹp, nhất định mọi người vẫn có thể sống sót.”







Lời này vừa nói ra, cuối cùng trên mặt các bách tính đã để lộ nụ cười.







Điều họ sợ hãi nhất chính là giang sơn chia xẻ, họ sẽ đánh mất gia đình quê hương.







Nói trắng ra là, tất cả đều sợ chết.







Nay nghe được “Thánh nữ” của họ nói chỉ cần cố gắng, mọi người sẽ có thể bước qua khó khăn này, lòng dạ mọi người cuối cùng đã được trấn an.







Trong đám đông, Nhị lão gia và Tam lão gia nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.







Bọn họ đều không biết hóa ra cháu gái nhà mình lại biết làm “thần côn” đến vậy, lại còn biết dẹp yên cả cảnh náo loạn lớn tới nhường này. Vietwriter.vn







Tần Hòe Viễn thì cuối cùng đã được yên tâm.







Ban đầu hắn chỉ lo Tần Nghi Ninh đứng trước nhiều người như vậy sẽ để lộ sự khiếp nhược, khí chất xuất trần của tiên nhân ấy sẽ tự giảm bớt, lời nói ra cũng không thể làm cho người nghe tin phục.







Thật ra những lời Tần Nghi Ninh vừa nói chẳng qua chỉ là những lời sáo rỗng lý lẽ suông, tuy nghe ra có vẻ dõng dạc đường hoàng, nhưng trên thực tế đều còn chỗ sơ hở để bẻ ngược. Đến sau này, bất kể thành bại ra sao, sai lầm cũng không thể để tội về cho nàng.







Nhưng trước hết, trong lòng bách tính đã sẵn cảm thấy nàng chính là Thánh nữ có thể bảo vệ đất nước. Có thêm tác dụng của tín ngưỡng, khi nhìn nàng sẽ cảm thấy nàng thần thánh hơn không ít, Tần Nghi Ninh lại còn cố tình bày ra khung cảnh như trên Tiên cung, cộng thêm dung mạo ăn mặc và sự làm nền của hoàn cảnh, trong một đám dân chúng chưa từng được thấy việc lớn gì, đương nhiên sức lay động sẽ không nhỏ.







Tần Hòe Viễn gật gù, xem ra con gái đã nhận ra điều mấu chốt trong lúc này – nếu đã bị đeo dính cái danh “Thánh nữ”, vậy nàng chỉ có thể giữ vững danh hiệu này. Nếu đánh mất nó, nàng sẽ chỉ có thể chết rất khó coi.







“Thánh nữ.” Lại một giọng nói run rẩy của một ông lão, “Nghe nói Thái Thượng hoàng đã bán hết lương thực trong kho và thuế lương thu được đổi thành bạc rồi. Trong kho lương đã không còn lương thực. Những bình dân bách tính như chúng tôi, lương thực dự trữ trong nhà chẳng có mấy. Thế mà bọn gian thương lại còn hét giá lên tới mười lượng bạc một cân. Thánh nữ, liệu người có thể trừng phạt gian thương, bắt bọn họ giao lương thực ra không?”







“Đúng vậy. Thánh nữ, bọn gian thương quả thực ghê tởm!”















Dân chúng mồm năm miệng mười mắng bọn gian thương, tuy trong lòng căm hận Thái Thượng hoàng, nhưng lại chẳng ai dám công khai mắng lão ngay ngoài mặt.







Chuyện khiến Tần Nghi Ninh khó xử hiện tại chính là chuyện này.







Những quan hệ lợi hại trong này quá mức phức tạp, nàng không thể nói rõ với dân chúng. Hơn nữa, nếu muốn giải quyết vấn đề lương thực thì vẫn cần phải có sự phối hợp của Hoàng thượng.







Thế nên, nàng chỉ cười nói: “Chuyện này ta đã biết. Giờ Tỵ ngày mai, ở ngay nơi này, ta sẽ bày đàn hỏi ý trời, tin chắc trời cao sẽ có câu trả lời cho chúng ta.”







Dân chúng cùng xôn xao.







Thánh nữ của họ vì vấn đề lương thực của họ mà muốn hỏi ý trời?







Nếu có thể hỏi ý trời, vậy đó chính là bản lĩnh thật sự!







Nàng quả là Thánh nữ có thể bảo vệ sự bình an của Đại Yên!







Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hốt hoảng đã tan hết, vội vã dập đầu, đồng thanh: “Đa tạ Thánh nữ.”







Nhìn mọi người như vậy, Tần Nghi Ninh thầm thở nhẹ một hai không dấu vết, đoạn ôm Nhị Bạch, dẫn theo Ký Vân và Thu Lộ cùng trở vào đại điện.







Tức thì có ngự tiền thị vệ tiến lên tổ chức dân chúng tản đi, cao giọng nói: “Mọi người không được chen lấn, từ từ mà đi!”







Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia, Tam lão gia đứng gọn trong một góc, mắt thấy hơn mười ngàn dân chúng lại ngoan ngoãn rời đi như nước triều vơi, cuối cùng đều thở ra một hơi dài.







“Cô cháu gái này của ta đúng là không tầm thường, trước mặt hơn mười ngàn người mà cũng có thể khống chế được tình hình. Nếu là ta, e đã bối rối đơ người luôn rồi!” Nhị lão gia vỗ ngực.







Tần Hòe Viễn cười khổ xua tay: “Không trâu bắt chó đi cày thôi. Đây cũng chỉ là kế trì hoãn. Nhị đệ, Tam đệ, chúng ta vào gặp Nghi tỷ nhi một lát, bàn bạc về đối sách.”