Cẩm Đường Quy Yến

Chương 241: - Chương 241BIỆT VIỆN HOÀNG GIA




Tần Hòe Viễn dẫn Tôn thị cùng rời đi, một đường thẳng tới Thạc Nhân Trai.







Còn về lão Thái Quân, nghĩ tới dáng vẻ nổi giận đùng đùng, thậm chí còn vì Tần Nghi Ninh mà nói muốn dọn ra ngoài của Tần Hòe Viễn ban nãy, trong lòng lại cảm thấy tủi thân khó chịu, túm chặt tay Nhị phu nhân khóc lóc một hồi.







Đứa con dâu bà ta thích nhất đã mất rồi, nơi để Lão Thái Quân trút bầu tâm sự tức khắc biến thành Nhị phu nhân giỏi lắng nghe.







Tóm lại, người bà coi thường nhất vẫn là Tôn thị.







Thấy lão Thái Quân lại kéo tay con dâu nói đại tẩu nọ kia, Nhị lão gia và Tam lão cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn tránh cả ra ngoài.







***







Trong Thạc Nhân Trai, Tôn thị vừa gạt lệ vừa dẫn các tỳ nữ thu dọn hành lý cho Tần Nghi Ninh, trong lúc nói chuyện liền dốc hết chuyện ngày hôm nay ra, khiến cả Thu Lộ và Băng Đường đều tức giận không nhẹ.







Tần Hòe Viễn gọi Ký Vân vào viện dặn dò, sau khi cẩn thận kể rõ chuyện này với Ký Vân thì nói: “Nghi tỷ nhi ở trong biệt viện, tuy có một trăm đạo cô và đồ đệ cùng chung sống nhưng nói sao vẫn là người xa lạ. Lại thêm ý tứ Hoàng thượng không rõ ràng, Nghi tỷ nhi tới đó cũng ở viện riêng chứ không sống chung với những người khác, thế nên ta vẫn không thể yên tâm về an nguy của con bé.”







Ký Vân vốn thông minh, vừa nghe đã hiểu, “Hầu gia đang lo Hoàng thượng sẽ thỉnh thoảng ghé thăm?”







Tần Hòe Viễn liền gật đầu.







Hoàng thượng tới thăm, có xảy ra chuyện gì cũng khó nói.







Ký Vân giận dữ mặt mũi đỏ phừng, chỉ hận không thể nói ngay cho Vương gia, bảo Vương gia tới đây làm thịt luôn cẩu Hoàng đế!







Tần Hòe Viễn lại nói: “Còn nữa, Nghi tỷ nhi sống đơn độc trong biệt viện, hiển nhiên sẽ dễ dàng định vị. Ngộ nhỡ có người ám sát, sợ sẽ không dễ giải quyết. Ta sẽ lựa lời xin Hoàng thượng tăng thêm hộ vệ, còn bên Nghi tỷ nhi, vẫn còn phải phiền ngươi và Mục công tử nhiều hơn.”







Ký Vân được tin tưởng mà sinh lo sợ, hành lễ nói: “Hầu gia không nên khách sáo như vậy, thật sự khiến nô tỳ tổn thọ rồi. Nô tỳ bảo vệ cô nương là phụng mệnh làm việc, cũng là nô tỳ tình nguyện làm.”







Ký Vân vô cùng bội phục và kính trọng nhân phẩm của Tần Hòe Viễn, nghĩ ngợi một lát lại nhỏ giọng nói: “Về an nguy của cô nương, xin Hầu gia hãy yên tâm. Hôm nay, tuy quá khuôn phép, nhưng nô tỳ xin được cho người biết một hai. Mấy hôm trước trong phủ xảy ra chuyện, Vương gia sợ hãi gần như lạc mất hồn phách, tự trách không thôi, đặc biệt gọi bốn Tinh Hổ vệ thân cận tới. Trước kia cô nương còn ở trong phủ, bốn vị Tinh Hổ vệ kia vẫn luôn ẩn núp xung quanh.”







“Tinh Hổ vệ là cận vệ cận thân của Vương gia, đều tinh anh chọn lựa kĩ càng từ trong Hổ Bí quân, ai nấy đều là cao thủ có thể lấy một địch mười. Cô nương ở trong biệt viện Hoàng gia, bốn vị này đoán cũng sẽ nghĩ cách để cải trang trà trộn vào biệt viện. Còn về phần Mục công tử, hắn là người giang hồ, song lại có gương mặt thư sinh, ở lại bên cô nương sẽ không khiến một ai chú ý, thế nên Vương gia mới để hắn công khai lui tới bên cô nương.”







“Võ nghệ của Mục công tử còn cao cường hơn Tinh Hổ vệ rất nhiều. Phải nói là, ngay tới Vương gia của ta, dẫu có dùng hết tất cả sức lực, e cũng chỉ có thể gắng gượng đánh ngang cơ với Mục công tử trong trạng thái nhàn nhã. Mục công tử lại là người hiền lành phúc hậu, thế nên Vương gia mới yên tâm nhờ hắn giúp đỡ.”







Tần Hòe Viễn gật đầu.







Tuy những điều này đều là trong dự liệu, nhưng giờ nghe Ký Vân chủ động nói ra, Tần Hòe Viễn vẫn không thể không cảm khái một câu, “Hóa ra Bàng tiểu Vương gia đã sắp xếp tất thảy ổn thỏa. Cũng đã khiến hắn phí tâm rồi.”







Ký Vân cười nói: “Vương gia với cô nương chỉ có một tấm chân tình, nào cần lo lắng gì chứ.”







“Đã như thế, để Nghi tỷ nhi ở lại biệt viện Hoàng gia, ta cũng có thể yên tâm.” Tần Hòe Viễn trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Lần sau ta gặp mặt Hoàng thượng, sẽ đưa cho Nghi tỷ nhi ít hộ vệ, ngươi hãy bảo Tinh Hổ vệ trà trộn vào những hộ vệ ta đã lựa chọn cùng đi là được. Thông qua con đường công khai quang minh chính đại như vậy, làm việc gì cũng sẽ thuận lợi hơn. Còn về thân phận, cứ nói bọn họ là thầy dạy võ trong giang hồ do ta bỏ lễ lục ngàn vàng mời tới. Nếu có người dò hỏi chi tiết, cứ bảo họ đừng có hỏi nhiều, bảo những người tò mò đó tới đây hỏi thẳng ta.”







“Vâng, Hầu gia suy nghĩ chu toàn, quả không thể tốt hơn như vậy nữa.”







Ký Vân rất phục cách làm việc của Tần Hòe Viễn, hẳn chính vì có một người phụ thân hiểu tri thức lễ nghĩa lại thông minh quả quyết tới vậy nên cô nương nhà nàng mới có thể ưu tú đến thế?







Trong lúc hai người nói chuyện, Tôn thị đã thu dọn hành lý xong xuôi, Băng Đường và Thu Lộ cũng đã chuyển hết các vật dụng cần dùng thường ngày lên xe.







Tần Hòe Viễn liền cho người chuẩn bị xe, cùng Tôn thị và những tỳ nữ do Tôn thị chuẩn bị cho Tần Nghi Ninh lên xe, đi theo xe chở vật dụng về hướng biệt viện.







Biệt viện Hoàng gia tọa lạc trong nội thành kinh thành, cách Hoàng cung cũng không xa lắm. Biệt viện được xây dựng gần một hồ nước nằm phía Tây Bắc của Hoàng cung, là một khu lâm viên vô cùng hoa lệ.







Vào biệt viện, đập vào mắt đầu tiên chính là một hồ nước xanh màu bích lục, cây cầu mái vòm bằng đá cẩm thạch trắng bắc ngang mặt hồ, đầu kia của cầu nối với hai ngọn thanh sơn, đình đài lầu các lưng dựa sống núi, mặt hướng nước hồ, những mái cong nếp uốn điêu khắc cầu kì hoa lệ. Bốn phía mặt hồ là vườn hoa xa hoa vượt bậc, con đường mòn trải đá cẩm thạch quanh co uốn lượn giữa những khóm hoa. Gió nhẹ phất qua, hàng dương liễu bên bờ hồ đu đưa rủ bóng, bóng chim ẩn hiện khiến người nhìn thấy sảng khoái tinh thần.







Tôn thị nhìn ra cảnh sắc phía ngoài xe, buồn bã than thở: “Quả không hổ là biệt viện Hoàng gia, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng có khác gì một nhà tù vàng son riêng cho Nghi tỷ nhi.”







“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể xem Nghi tỷ nhi sẽ tùy cơ ứng biến thế nào. Con bé là đứa thông minh, những chuyện này tất nhiên có thể xử lý tốt.” Tần Hòe Viễn nói.







“Hi vọng là vậy. Nghi tỷ nhi làm việc rất giống chàng. Nhưng may mà giống chàng, thiếp mới có thể yên tâm.” Tôn thị lắc đầu, “Người làm mẫu thân như thiếp vô dụng, không thể cho con gái một cuộc sống tốt, trước kia đối xử với nó không tốt thì thôi không nói, lại thường xuyên trút giận vào con bé, còn hiểu lầm nó. Trước khi mẫu thân và các biểu tẩu đi còn đặc biệt dặn riêng thiếp ít chuyện. Nếu mẫu thân không nói, thiếp đã chẳng biết Nghi tỷ nhi đã âm thầm giải quyết nhiều rắc rối cho mình như vậy. Thiếp thật là, thật là hổ thẹn với con bé.”







Vừa nói, nước mắt Tôn thị lại lăn dài, vội vàng nhấc khăn tay lau nước mắt.







Tần Hòe Viễn thở dài, an ủi: “Ngày tháng còn dài, nguy cơ này sớm muộn rồi sẽ qua đi, chúng ta sống phải nhìn về phía trước. Nàng còn lo không có ngày đối tốt với con bé?”







Tôn thị nghe vậy hít mũi một cái mạnh, bấy giờ mới thôi khóc.







Tới trước khu đình đài lầu các xa hoa quý giá, đoàn người mới được thấy rõ toàn kiến trúc khổng lồ này. Đừng nói là một trăm đạo cô, cho dù có tới ba trăm đạo cô cũng dư sức vào ở. Vietwriter.vn







Bấy giờ đã có đạo cô đang đi đi lại lại bên trong, có cả cung nhân đang lau dọn trang trí tiền điện, đổi cung điện thành đạo quan. Ai nấy đều bận rộn rôm rả.







Tần Hòe Viễn dẫn người tới nói vài câu với Đại thái giám tổng quản, đoạn vòng qua khu viện để ở phía sau tiền điện, vừa bước qua hai cánh cổng trong, đi được một đoạn đường núi là đã hậu viện trên núi.







Nơi này cảnh sắc rất đẹp, bởi địa thế cao, tầm nhìn cũng khoáng đạt. Trước cửa hậu viện có hộ vệ đứng canh, người bình thường không thể lên núi, nên dù là Tần Hòe Viễn cũng phải mất một hồi thuyết phục mới được hộ vệ cho đi.







Đoàn người bước qua cửa thùy hoa tiến vào trong viện, đập vào mắt là một khoảnh sân rộng lớn lát đá cẩm thạch, dàn hoa tử đằng xanh um trĩu nặng từng chùm hoa tím, trang điểm cho tòa cung điện hai tầng đằng sau đến tột đỉnh hoa lệ sang quý.







Tần Nghi Ninh mặc áo trắng, vai khoác tấm áo khoác màu mật, đang ôm Nhị Bạch ngồi trên xích đu, dựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh dưới chân núi. Hai cung nữ và hai quan nội thị một trái một phải hầu hạ sau lưng.







“Nghi tỷ nhi.” Thấy dáng vẻ con gái vẫn không buồn không lo, cuối cùng Tần Hòe Viễn mới yên lòng, không khỏi có chút buồn cười, “Phong cảnh nơi này đẹp lắm à?”







Tần Nghi Ninh nghe tiếng quay đầu, thấy là phụ thân và mẫu thân dẫn theo các tỳ nữ tới liền vui mừng đứng dậy. Dẫu tình cảm vui sướng vô bờ trong mắt như sắp sửa vỡ đê, song cơ thể thì vẫn nghiêm chỉnh bước lên hành lễ.







“Lên cao nhìn xa, quả thật rất tuyệt. Về sau nơi này chính là Huyền Tố Quan rồi, mẫu thân cũng sẽ có thể thường xuyên tới dâng hương.”