Cẩm Đường Quy Yến

Chương 196: - Chương 196MẮNG CHỬI




Thạc Nhân Trai là nơi ở của Tần Hòe Viễn trước khi kết hôn, bên trong có chứa sách vở rất quý, lại ở gần hậu hoa viên, có thể nói mở mỗi cửa sổ ra đều nhìn thấy một khung cảnh tươi đẹp, được ở lại Thạc Nhân Trai là vinh dự rất lớn.







Không ngờ nơi ở quý giá như thế này, Tần Nghi Ninh lại sẵn lòng chia sẻ, chủ động mời các tỷ muội tới cùng ở.







Tần Hòe Viễn hài lòng cười rộ lên: “Chủ ý này của Nghi tỷ nhi rất tốt.”







Thấy Tần Hòe Viễn cũng gật đầu, các cô gái đều thích thú.







Lục tiểu thư gượng gạo mím môi, nhưng thật ra nàng cảm thấy Tần Nghi Ninh cũng không đáng ghét như trước đây.







Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đều vui vẻ mỉm cười. cảm ơn Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh.







Bát tiểu thư càng nắm tay Tần Nghi Ninh không rời: “Thật tốt quá! Từ lâu muội đã biết chỗ ở của Tứ tỷ có cảnh vật rất đẹp, còn có rất nhiều sách! Muội cũng không muốn ở phòng trống gì đâu, chỉ muốn ở chung với Tứ tỷ! Tứ tỷ còn có một con thỏ nhỏ, muội muốn vuốt ve nó!”







Tam thái thái cười hì hì: “Con bé này thật là, được đằng chân lân đằng đầu à!”







Mặt đỏ bừng, Bát tiểu thư ngượng ngùng thè lưỡi.







Tần Nghi Ninh cũng rất thích tính tình thẳng thắn, hồn nhiên của Bát tiểu thư, nàng nắm tay Bát tiểu thư lắc lắc: “Vậy có gì mà không được? Nếu muội thích, thì tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ.” Nàng lại cười, nhìn Lục tiểu thư và Thất tiểu thư, nói: “Lục muội muội và Thất muội muội cũng có thể chọn lựa kỹ càng xem muốn ở gian nhà nào ở đó.”







“Được!” Mặt mày rạng rỡ, Thất tiểu thư gật đầu.







Ngược lại, Lục tiểu thư ngẩng lên liếc nhìn Tần Nghi Ninh rất nhanh, lúng túng nói: “Tứ tỷ, tỷ còn chưa nói chỗ ở của Tuệ Ninh cô nương.”







Lần đầu tiên Tần Nghi Ninh nghe Lục tiểu thư gọi mình là Tứ tỷ mà không kèm theo ý châm biếm, trước nay nàng ta và Tần Tuệ Ninh là cùng một giuộc, hai người luôn khinh thường nàng, xem nàng là một tỷ tỷ “người rừng”.







Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta như vậy, lại thấy nàng ta vẫn lo lắng cho người “chị em tốt” của mình, Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy hơi buồn cười.







Suy cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, lòng dạ cũng không đến mức xấu xa.







Tuy nhiên, đối với người có tâm địa đen tối đến tận xương tủy, không cách nào cứu chữa như Tần Tuệ Ninh, thì nàng sẽ không dễ dàng tha thứ.







“Ta hiểu ý tứ của Lục muội muội, chỉ là Tuệ Ninh cô nương là khách, mà phòng trong Thạc Nhân Trai của ta cũng có hạn, tỷ muội chúng ta cùng ở, còn phải mang theo người hầu, sợ là rất chật chội.”







Lục tiểu thư nghe vậy chỉ mím môi.







Nàng ta biết lúc trước Tần Tuệ Ninh hãm hại đại bá mẫu, lại làm hình nhân trù ếm hại lão Thái Quân, mới đầu nàng ta cảm thấy có thể hiểu được vì sao Tần Tuệ Ninh làm như vậy.







Thế nhưng, sau khi Tần Tuệ Ninh đến điền trang, có mấy lần nàng nghe Lâm di nương nói Tần Tuệ Ninh không phải người tốt, chỉ xem nàng ta như một công cụ, trong lòng nàng ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ về nhân phẩm của Tần Tuệ Ninh. Về sau, nàng ta phát hiện, Tần Tuệ Ninh vắng mặt, cuộc sống của nàng ta trở nên yên bình hơn nhiều, ngay cả mẹ cả vốn không thích nàng ta lắm cũng bắt đầu tỏ ra ôn hòa đối với nàng ta hơn.







Do đó, sau một thời gian suy ngẫm kỹ càng, lại ở một bên quan sát nhiều chuyện như vậy trong phủ, giờ đây đối với Tần Nghi Ninh, người mà Tần Tuệ Ninh luôn miệng gọi “người rừng”, “không có học vấn, không có phẩm chất”, “chanh chua, khắt khe với tỷ muội”, nàng ta đã có nhận thức mới.







Giờ đây nàng ta cũng không cảm thấy Tần Nghi Ninh đáng căm ghét như lời Tần Tuệ Ninh nói.







Mặc dù nàng ta không thích Tần Nghi Ninh lắm, nhưng cũng không đến mức chán ghét, ít ra thì tỷ ấy là một người lo liệu cho gia đình.







Lúc này, nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, rất lạ là Lục tiểu thư không phản bác thẳng mặt, khiến mọi người đều có phần ngạc nhiên.







Nhị phu nhân rất hài lòng đối với biểu hiện của thứ nữ, liền cười nói: “Vậy thì tốt, các tỷ muội các con ở cùng một chỗ, càng gần gũi thân thiết, có chuyện thì bàn bạc suy tính với nhau, là tốt nhất rồi.”







Quan trọng nhất là mọi người tập trung một chỗ, không phân tán như trước, thì không những đám hộ viện thuận tiện bảo vệ, mà nếu gặp chuyện có vấn đề gì, tiến thối đều có thể chiếu ứng lẫn nhau.







Tần Nghi Ninh liền gật đầu.







Phía bên này, Tần Hòe Viễn cũng bắt đầu thảo luận về việc sắp xếp chỗ ở với Nhị lão gia, Tam lão gia, Vũ đại gia và Hàn nhị gia.







Tam lão gia, Tam thái thái cùng với các di nương lần lượt dọn vào ở trong chái sau của hậu viện.







Nhị lão gia và Nhị phu nhân cùng với các di nương thì dọn vào trong sương phòng phía đông và nhĩ phòng ở tiền viện của Từ Hiếu Viên.







Ngũ thiếu gia Tần Định dẫn theo ba em họ ở trong sương phòng phía tây của tiền viện của Từ Hiếu Viên.







Tần Hàn và Tần Vũ đều đã lập gia đình, mỗi cặp vợ chồng chia nhau ở trong sương phòng phía đông và phía tây hậu viện Từ Hiếu Viên.







Tần Hòe Viễn và Tôn thị ở nhĩ phòng phía đông nhà chính của lão Thái Quân, Tào Vũ Tình cũng được sắp xếp vào ở nhĩ phòng phía tây.







Các cô nương thì ở trong Thạc Nhân Trai cách Từ Hiếu Viên một con đường nhỏ, như vậy cũng không đến mức gọi là sống chung hỗn độn.







Tần Hòe Viễn suy nghĩ trong chốc lát, lại bảo Tần Nghi Ninh tới một bên nói: “Hôm nay, người một nhà đều tập trung cùng một chỗ, nếu đã mở cửa cho Tần Tuệ Ninh trở về, không bằng con dành cho nó một chỗ ở trong Thạc Nhân Trai đi. Nếu không vì ta bảo cha nó vào kinh, thì có lẽ cha nó đã không bị đám dân chạy nạn giẫm đạp mà chết.”



Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh nghe vậy cả kinh: “Ý phụ thân muốn nói, cha ruột của Tần Tuệ Ninh đã chết?”







“Ừm.” Tần Hòe Viễn thấp giọng nói: “Ta đặc biệt sai người tìm kiếm ở dọc đường, đã thu nhặt thi thể cha của nó. Tuy cha nó là người như vậy, cũng không có tình cảm gì đối với Tần Tuệ Ninh, nhưng nếu ta không phân phó, thì nó đã không mất cha, rốt cuộc ta cảm thấy có phần áy náy. Hơn nữa hiện tại là lúc nguy nan, dù sao Tần Tuệ Ninh cũng mang họ Tần mười mấy năm, vi phụ cũng không muốn nó ra ngoài tự sinh tự diệt. Ta biết tính tình nó không tốt, con lo sợ nó làm hư các tỷ muội khác, nhưng có con thì nó cũng không giở trò gì được. Nếu nó lại tái phạm, con thấy nên trừng phạt thì trừng phạt, không được thì còn có ta.”







“Dạ được.” Tần Nghi Ninh cười gật đầu: “Chỉ cần phụ thân đồng ý để con trừng trị nàng ta thì con xin nghe theo phụ thân an bài.”







Tần Hòe Viễn không nhịn được cười: “Chẳng lẽ ta không cho phép, thì con sẽ dễ dàng tha thứ cho nó?”







“Hôm nay thời thế loạn lạc, con cũng không cố tình gây khó dễ cho nàng ta, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, mọi người đều giữ thể diện là được rồi.”







Hai cha con ở chỗ này vừa nói vừa cười, dung mạo hai người lại rất giống nhau, nếu Tần Nghi Ninh ăn mặc nam trang, nàng thật sự là một “Trí Phan An” thời niên thiếu, hình ảnh này lại hoàn toàn khác biệt với hình ảnh “một người nghiêm khắc hỏi, một người cúi đầu đáp” của cha con người khác, Tôn thị đứng ở bên cạnh không giấu được nụ cười. Nhị phu nhân và Tam thái thái nhìn thấy cảnh đó cũng đều ước ao, thấp giọng trêu ghẹo.







Đợi cho hai cha con bàn bạc xong, Tam thái thái mới cười nói: “Hai cha con nhà này lại có kế hoạch gì rồi?”







Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Ta bàn bạc với Nghi tỷ nhi cũng cho Tần Tuệ Ninh vào ở trong Thạc Nhân Trai, Nghi tỷ nhi rốt cuộc cũng mềm lòng đồng ý rồi.”







Vừa nghe được câu này, mọi người liền nhìn Tần Nghi Ninh với ánh mắt khác trước.







Gặp chuyện như vậy, e rằng phụ thân nhà khác sẽ chỉ phân phó một câu là xong, nhưng Tần Hòe Viễn bàn bạc với Tần Nghi Ninh xong mới đưa ra quyết định, có thể thấy ông tôn trọng và bảo vệ người con gái này như thế nào. Hơn nữa, mấy ngày nay, Tần Nghi Ninh bộc lộ bản lĩnh khi quản lý việc trong nhà và sự nhạy bén đối với tình hình chính trị, thì không những Nhị phu nhân và Tam thái thái xem trọng nàng, mà ngay cả các chị em họ bây giờ đương nhiên cũng ngưỡng vọng nàng.







Mọi người liền sai người chuyển chỗ ở, Tam lão gia cũng vội vàng đến tiền viện xử lý việc cho người ra đi hoặc ở lại.








Đúng lúc này, tiểu nha đầu được bố trí trông coi nhị môn chạy vào.







“Hầu gia, Hầu gia! Người trong cung tới truyền khẩu dụ, Hoàng thượng bảo ngài lập tức vào cung!”







Bầu không khí trong nhà vốn đang nhẹ nhàng vui vẻ, đột nhiên vì câu nói kia mà lập tức nặng nề, vẻ mặt mọi người đều rất khó coi.







Lão Thái Quân lo lắng nắm lấy tay Tần Hòe Viễn: “Mông ca nhi, Hoàng thượng… Hoàng thượng lại muốn làm cái gì vậy! Con đừng đi, chúng ta không đi!”







Tần Hòe Viễn vỗ vỗ lên cánh tay lão Thái Quân trấn an, thở dài nói: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, làm sao con có thể kháng chỉ?”







Thật ra ông đã đoán được, thành Hề Hoa thất thủ, tất nhiên Hoàng đế sẽ tìm mình.







Tần Hòe Viễn liền quay đầu lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh.







Tần Nghi Ninh nói: “Phụ thân yên tâm, việc trong nhà giao cho con là được, người đi sớm trở về.”







“Tốt.” Tần Hòe Viễn vui vẻ mỉm cười, rồi xoay người liền rời đi.







Các nữ quyến đưa mắt nhìn nhau, trái tim bị đè nặng.







Tần Nghi Ninh cũng lo lắng, nhưng không thể lộ ra ngoài mặt, nàng chỉ có thể sai người chuyển chỗ ở, lại đích thân dẫn người ra sau nhà kiểm tra, kiểm kê vật dụng không dùng tới nhập kho khóa lại, rồi lại một lần nữa bố trí ai làm việc ở nhà bếp, những người hầu thay phiên làm việc vặt như thế nào.







Trong lúc Tần Nghi Ninh bận rộn như vậy, Tần Hòe Viễn đã thay y phục vào cung.







Trong ngự thư phòng, Hoàng đế mặt trầm như nước, ném tấu chương từ tiền tuyến gửi về xuống đất.







“Lũ ăn hại, lũ ăn hại! Đều là một đám ngu ngốc ăn hại! Nuôi quân nghìn ngày, dùng trong một lúc, trẫm nuôi đám vô tích sự này được ích lợi gì!”







Mặt rồng tức giận, Tào Quốc trượng, Tần Hòe Viễn, Uất Trì Yến và Ninh Vương đều quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng bớt giận.”







Mà các nội thị đã sợ đến mức sắp tiểu ra quần, trốn trong viện, không dám tới gần, rất sợ vị vạ lây.







“Bớt giận? Nuôi một đám ngu ngốc các ngươi không làm được gì cho ra hồn, trẫm làm bớt giận? Bàng Chi Hi đúng là kẻ vô tình, trẫm thiết đãi hắn đủ món ngon vật lạ Đại Yên, vậy mà vừa quay đầu lại là hắn đã dẫn quân đánh tới rồi! Nói cái gì mà người Tác - ta đến ám sát, ta thấy hoàn toàn là hắn mượn có gây hấn thì có! Tần Mông!”







“Có thần!” Tần Hòe Viễn dập đầu đáp lại.







“Phái ngươi đi hòa đàm, ngươi hòa đàm như thế đó! Chẳng lẽ ngươi không thấy ra là đám người Chu triều xấu xa kia muốn lừa bạc của chúng ta sao? Ngươi xem, thành Hề Hoa đã bị chiếm, ba lộ đại quân Đông lộ, Bắc lộ và Tây lộ tổng cộng ba mươi vạn đại quân, vậy mà lại bị mười vạn người của Hổ Bí quân đánh bại. Như thế chẳng lẽ tướng lĩnh của trẫm không biết cầm quân? Chẳng lẽ trong thiên hạ chỉ có họ Bàng biết cầm quân? Trẫm thấy tất cả đều tại ngươi! Từ lúc bắt đầu hòa đàm là đã sai lầm, thậm chí tới bây giờ, từng bước đều sai, ngươi còn không biết xấu hổ quỳ ở chỗ này!”







Hoàng đế càng nói càng tức giận, đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn gỗ ngô đồng, phủ khăn màu vàng sáng, chạy mấy bước tới trước mặt Tần Hòe Viễn, đá vào vai ông, khiến ông ngã lăn một vòng trên mặt đất.







“Phụ hoàng!” Uất Trì Yến vội vã đỡ Tần Hòe Viễn: “Phụ hoàng bớt giận, người Đại Chu quỷ kế đa đoan, huống hồ ban đầu lúc hòa đàm, An Bình Hầu đã vạch ra sơ hở rồi, là phụ hoàng hạ chỉ, An Bình Hầu mới ký vào hiệp ước, sao bây giờ phụ hoàng đổ hết tội lỗi lên đầu An Bình Hầu? Việc này là do người Đại Chu bội ước, có liên quan gì tới An Bình Hầu đâu? Phụ hoàng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ trong lòng công thần nguội lạnh sao?”







“Lớn mật! Làm càn! Bây giờ ngươi còn muốn răn dạy trẫm à?” Hoàng đế giận dữ, vung tay bạt tai.