Cẩm Đường Quy Yến

Chương 185: - Chương 185THÂN THẾ CỦA TUỆ NINH




Những lời vừa rồi của Tần Hàn và Tần Nghi Ninh, trong tuyệt vọng mà lại ẩn chứa hứng khỏi, khiến dù các nữ quyến nơi thâm khuê cũng nghe mà nhiệt huyết dâng tràn.







Tâm tình oán giận thay thế cho sợ hãi. Cho dù các chỉ là phận nữ tử yếu nhược, chưa từng thấy thế cục lớn lao phía ngoài, gặp thời khắc thiên hạ đại loạn này đã có phần luống cuống tay chân nhưng vẫn biết lời Tần Nghi Ninh và Tần Hàn vừa nói không hề sai – Họ đều là người Tần gia, trước nay Tần gia chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa từng gây chuyện gì làm mất mặt tổ tông. Người Tần gia, cho dùng phải giao ra tính mạng cũng quyết không thể để thế nhân coi thường!







Hoàng đế là hôn quân, chịu vạn người chửi rủa.







Nhưng Tần gia và hôn quân quyết không thể như nhau!







Con người sớm muộn cũng phải chết, chết chỉ là chuyện sớm muộn. Tới thời khắc mấu chốc, để giữ khí tiết, các nàng cũng có thể đánh cược.







Nghĩ thông được những chuyện này rồi, tuy các nàng vẫn còn sợ hãi nhưng đã không đến mức hoảng hốt không thể đứng vững, thay vào đó là nỗi căm giận với hôn quân.







Tần Hàn đã bắt được hàm ý ẩn trong những lời vừa rồi của Tần Nghi Ninh, bèn hỏi: “Tứ muội muội, muội đã nghĩ ra phương pháp cứu Đại bá phụ rồi?”







Lời này vừa ra, lão Thái Quân phút chốc đứng bật dậy.







“Nghi tỷ nhi, con có cách gì hay?”







Tần Nghi Ninh cười xoa dịu lão Thái Quân, “Lão Thái Quân đừng vội. Đúng là cháu đã nghĩ được một cách, lát nữa về sẽ bàn bạc với các thúc thúc và đường ca sau. Người yên tâm, cháu nhất định sẽ dốc hết toàn lực, phụ thân cũng tuyệt đối không có việc gì.”







“Được, được.” Lão Thái Quân liên tục gật đầu, “Có các con đồng tâm hiệp lực, ta cũng có thể yên tâm.”







Tôn thị cũng thở ra một hơi dài, lấy khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt.







Tam phu nhân mỉm cười đỡ lão Thái Quân ngồi xuống, “Lão Thái Quân yên tâm đi, Tứ nha đầu nhà chúng ta đâu phải một cô nương bình thường. Người do chính tay Đại bá dạy dỗ nên, làm sao có thể kém cỏi cho được?”







Lão Thái Quân nghe vậy bật cười, con gái do chính tay Tần Hòe Viễn dạy dỗ ra đương nhiên phải tốt rồi.







Trong lúc nguy nan, hiển nhiên lão Thái Quân đã quên hết những va chạm mâu thuẫn trước đó.







Không khí vốn đang bi thương sợ hãi cứ thế tiêu tán. Khải Thái nhìn mọi việc trong mắt mà lòng thầm khen ngợi, sự kính trọng và tin tưởng đối với Tần Nghi Ninh cũng nhiều hơn mấy phần, không còn dám coi nàng như một nữ tử khuê các tầm thường nữa.







Nghĩ ngợi một lát, Khải Thái lại nói: “Tứ tiểu thư, vẫn còn một chuyện muốn nhờ tiểu thư quyết định.”







“Ngươi cứ nói.” Tần Nghi Ninh chuyển mắt nhìn lại Khải Thái.







Khải Thái bèn thưa, “Lúc trước, sau khi Hầu gia đưa Tuệ Ninh cô nương tới điền trang có lệnh cho thuộc tới Dưỡng Sinh Đường tìm tung tích về cha mẹ ruột của Tuệ Ninh cô nương. Hiện nay người đã tìm được. Tuệ Ninh cô nương còn có một người cha, hiện ngụ ở thôn Lý gia ngoài thành.”







“Thuộc hạ nghe lệnh Hầu gia, đưa bạc cho cha của Tuệ Ninh cô nương trả hết nợ cờ bạc, để hắn dùng số bạc còn lại thuê xe vào kinh, hẳn hai ngày nữa là sẽ đến kinh thành.”







“Nhưng hiềm nỗi lại gặp đúng lúc năm cánh quân của Hổ Bí quân tập kích, thôn Lý gia kia còn nằm ngay phạm vi chung quanh của cánh quân đồn trú phía trái của năm cánh quân. Hiện lưu dân tràn vào thành, thuộc hạ nghĩ hẳn Lý Ngọc Trụ cũng nằm trong những lưu dân đó nên đã cho người đi tìm, nhưng không tìm được tung tích gì của người này, đoán hắn đã xảy ra vấn đề gì dọc đường hoặc đã rẽ sai đoạn nào, căn bản không chạy tới kinh đô.”







Lượng tin tức từ Khải Thái quá lớn, các nữ quyến trong nhà đều nghe rõ ràng, trong đầu đã phác họa ra gia thế thực sự của Tần Tuệ Ninh.







Một người cha mắc nợ cờ bạc, còn là một con nợ cờ bạc được Tần Hòe Viễn trả nợ thay…







Lão Thái Quân nhăn mày hỏi: “Vậy Lý gia kia còn người nào nữa không?”








“Hồi bẩm lão Thái Quân, nhà bọn họ hiện không còn ai khác. Trong nhà có mấy mẫu ruộng cằn, nhưng Lý Ngọc Trụ say rượu đã đem đánh bạc hơn nửa, lại thêm tính ham ăn biếng làm, ruộng vườn đều đã hoang phế. Hắn còn có một đứa con gái, tên là Tiểu Nha, năm nay độ mười tuổi. Năm trước vợ hắn qua đời, Tiểu Nha cũng bị bán đi. Hiện nhà bọn họ chỉ còn một mình Lý Ngọc Trụ góa vợ. Thuộc hạ đã cẩn thận dò hỏi, được biết Tuệ Ninh cô nương là trưởng nữ của Lý gia, năm xưa thê tử Lý gia vừa mới sinh thì đã được một nam nhân bế cả tã lót mang đi, lại cho Lý Ngọc Trụ hai mươi lượng bạc. Con dâu Lý gia cũng vì trưởng nữ bị bán, đau buồn quá độ nên sức khỏe mới giảm sút, cộng thêm gia cảnh bần hàn, trượng phu không thể dựa vào mới yểu mệnh mất sớm.”







“Hóa ra là thế. Lại là một gia đình như vậy.”







Lão Thái Quân cau mày, nhớ tới hình nhân vu cổ Tần Tuệ Ninh đã làm để nguyền rủa mình khi trước, trong lòng lại nảy sinh chút ngăn cách.







Nhưng nói sao nha đầu này cũng lớn lên bên bà ta từ bé, do bà ta chăm nom nhiều năm, cũng có chút tình cảm.







Nếu thật sự đưa con bé về cho cha ruột nó, vận mệnh nó sẽ ra làm sao đây?







Tôn thị cũng thấy lòng ngổn ngang trăm mối.







Quả bà có hận Tần Tuệ Ninh. Nhưng dẫu sao cũng đã là mẹ con nhiều năm, nay nghe được xuất thân bi thảm nhường ấy của Tần Tuệ Ninh, suy cho cùng vẫn sinh chút thương xót.







Song Nhị gia Tần Hàn lại đã nhanh miệng hừ lạnh một tiếng: “Nhà nàng ta lại là như thế? Vậy nàng được nhà chúng ta ôm nhầm bao năm đã là phúc phận trời cho rồi! Đám bài bạc đều không có mặt mũi liêm sỉ, để có tiền thì vợ con cũng dám bán. Nếu nàng ta còn ở nhà, sớm muộn cũng phải chịu cảnh bị bán, nay được làm tiểu thư dòng chính của nhà chúng ta suốt mười bốn năm, hưởng thụ vô tận mà vẫn không biết đủ, lại vì hãm hại Đại bá mẫu mà làm hình nhân vu cổ để nguyền rủa tổ mẫu, đúng là đáng đời!”







Tần Vũ cũng không nhìn nổi thứ người như vậy, hừ lạnh nói: “Gia học sâu xa, huyết mạch truyền thừa. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.”







Một câu này, chính là tiếng lòng của tất thảy mọi người ở đây.







Người như Tần Hòe Viễn, hẳn nhiên nên có đứa con gái như Tần Nghi Ninh.







Mà cha ruột của Tần Tuệ Ninh lại là kẻ khốn kiếp có thể bán vợ đợ con lấy tiền đánh bạc, kẻ thừa hưởng máu hủ của hắn ta ắt hẳn cũng không thể là người tốt lành gì.







Nhất thời, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.







Tần Nghi Ninh cau màu, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Chuyện này ta đã biết. Hai ngày nay lưu dân tràn vào, thôn trang Tần Tuệ Ninh đang ở nhất định cũng đã bị ảnh hưởng. Lấy tính tình của Tần Tuệ Ninh, ắt hẳn sẽ trở về phủ tìm che chở.”







Nghe vậy, tất cả đều nhìn về Tần Nghi Ninh, muốn xem xem nàng sẽ quyết định việc đi ở của Tần Tuệ Ninh thế nào.







Tần Nghi Ninh nhếch môi, mãi sau mới lệnh cho Tùng Lan, “Lát nữa, ngươi hãy đi truyền lời cho các ma ma giữ cửa, nếu Tần Tuệ Ninh trở về thì cứ để nàng ta vào, nhưng không được sắp xếp cho nàng ta ở trong nội trạch, cũng đừng hòng mơ tưởng trở về Tuyết Lê Viện. Cứ bảo người làm dọn phòng khách ở góc Đông Bắc nhà cho nàng ta. Hạ nhân đi theo nàng ta, nếu muốn trở về Tần gia thì cho ở lại, còn không chịu, cứ theo quy củ đuổi đi.”







Tùng Lan hành lễ đáp: “Nô tỳ đã biết.”







Thấy lão Thái Quân và Tôn thị đều nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Tần Nghi Ninh thoáng mỉm cười.







“Nói thật lòng, con chẳng hề muốn quan tâm tới sống chết của nàng ta. Nàng ta vong ân phụ nghĩa, dùng mọi thủ đoạn hãm hại mẫu thân, chỉ cần nàng thành công một lần, mẫu thân đã phải chịu tổn thương cực lớn. Thứ người như vậy cũng chẳng khác gì người cha bài bạc của nàng ta, cũng không có mặt mũi liêm sỉ, ích kỉ xấu xa như thế.”







“Nhưng không có tình cảm với nàng ta, không có nghĩa con sẽ mặc kệ cảm nhận của mẫu thân và lão Thái Quân. Con thu nhận nàng ta là vì muốn phụ thân, mẫu thân và lão Thái Quân có thể an lòng. Nàng ta trở lại, trong lòng con chỉ coi như một vị khách chứ không phải cô nương nhà chúng ta.”







Câu nói này đã không thể rõ ràng hơn được nữa, khiến lòng Tần Hàn vừa xót xa lại vừa khâm phục, cũng khiến Tôn thị, lão Thái Quân và tất thảy mọi người đều thấy lòng ngổn ngang khó nói.







Tần Nghi Ninh có thể làm như vậy, đã coi như hết tình hết nghĩa với Tần Tuệ Ninh.







Dẫu sao, những hành động của Tần Tuệ Ninh khi trước, đến giờ vẫn còn để lại cái gai trong lòng mọi người.








Vừa nghĩ tới Tần Tuệ Ninh, Tần Nghi Ninh đã thấy bực bội khó chịu, thấy chuyện đã nói rõ bèn cười nói: “Lão Thái Quân, giờ cháu phải ra thư phòng ngoại viện một chuyện, vả lại cũng sắp đến giờ người hầu bẩm chuyện rồi, xin cáo từ trước.”







Lão Thái Quân gật đầu, phất tay cho Tần Nghi Ninh đi.







Tần Nghi Ninh, Tần Vũ, Tần Hàn cùng hành lễ, đoạn dẫn người hầu của mình đi thẳng ra ngoài.







Vừa rời khỏi tầm mắt của các nữ quyến, Tần Nghi Ninh không thể duy trì vẻ bình tĩnh tiếp được nữa, cau mày hỏi Khải Thái đi đằng sau: “Có cách nào móc nối với người trong đại lao bộ Hình, bảo người ta để ý tới phụ thân một chút không? Mùa này tiết trời nóng nực, trong tù chắc sẽ rất ẩm thấp, muỗi, côn trùng hẳn cũng đang lúc hoành hành. Bị đày vào nơi như thế, phụ thân sẽ phải chịu khổ thế nào chứ!”







Khải Thái thở dài đáp: “Tuy Hầu gia có không ít quan hệ trong bộ Hình nhưng hiện Hoàng thượng đang lúc nóng giận, hành động lúc trước cũng khiến nhiều người e dè, chỉ lo Hoàng thượng đại phát long uy trút giận lây sang mình. Vậy nên bây giờ, dù chúng ta có cầu xin người ta cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.”







“Đúng vậy, Hoàng thượng đã hạ chỉ, còn ai dám quan tâm Đại bá phụ?” Tần Hàn cau mày nói, “Chẳng qua, cho dù không có ai châm chước giúp, chúng ta cũng có thể nghĩ cách chuyển vài thứ vào trong ấy được chứ?”







Tần Nghi Ninh lắc đầu phủ quyết: “Chuyện này tạm không nên làm thì hơn. Muội cũng sợ chúng ta làm lộ liễu quá sẽ khiến Hoàng thượng càng tức giận hơn. Để muội về nghĩ cách xem sao.”







Ai nấy đều là người thông minh, đều biết trong tay Tần Nghi Ninh hãy còn một Chiêu Vận Ti, lại có cả người do Trung Thuận Thân Vương để lại, chắc chắn sẽ có vài biện pháp. Thế là không dong dài chuyện này thêm nữa.







Bấy giờ Tần Hàn mới hỏi: “Vừa nãy Tứ muội muội có nói, chuyện Tào Quốc trượng được phục chức, Tứ muội đã có suy đoán gì?”







“Phải.” Tần Nghi Ninh cau mày đáp: “Tào Quốc trượng và người Tác - ta có liên lạc. Hiện nay Đại Chu quyết tâm khai chiến với chúng ta, Hoàng thượng không còn cách nào, chắc chắn đang có ý lôi kéo Tác - ta. Các huynh cũng rõ mà. Hàng năm Tác - ta vẫn luôn quấy nhiễu biên cảnh phía bắc của Đại Chu, là một mối lo lớn khiến Đại Chu phải nhức đầu. Nếu lúc này Tác - ta có thể phái binh quấy nhiễu, áp lực của Đại Chu với chúng ta có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều. Nếu Hoàng thượng muốn dùng Tào Quốc trượng để lôi kéo Tác - ta, lẽ tất nhiên phải đè ép phụ thân muội.”







Khải Thái vẫn luôn hầu cận bên Tần Hòe Viễn, đương nhiên cũng biết rất nhiều chuyện.







Nhưng Tần Hàn và Tần Vũ nghe vậy lại thoáng sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, nhìn nhau một hồi lại không khỏi cười khổ.







“Những chuyện này đến các huynh cũng không biết. Khó trách Đại bá phụ lại muốn bồi dưỡng Tứ muội như con trai. Về độ nhạy bén với chuyện triều chính, hai huynh quả thật tự nhận không bằng.” Tần Vũ nghiêm trọng nói.







“Đại ca đừng chê cười muội nữa. Muội chỉ vô tình biết được những tin này thôi.” Tần Nghi Ninh thoáng cười, đoạn quay đầu lệnh cho Ký Vân, “Đợi lát nữa người đi mời Chung đại chưởng quỹ tới đây một chuyện, ta có chuyện quan trọng cần bàn. Nhưng vì trong nhà đang có chuyện, hiện không thể dễ dàng ra ngoài.”







Ký Vân vừa nghe đã hiểu ngay, “Cô nương yên tâm, nô tỳ nhất định kể lại tường tận tình cảnh của người, Đại chưởng quỹ nhất định sẽ hiểu được.”



Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh gật đầu.







Về bản lĩnh dùng người của Tần Nghi Ninh, Tần Vũ và Tần Hàn lại thêm mấy phần hiểu rõ.







Không lâu sau, cả ba đã tới thư phòng ở ngoại viện.







Nhị lão gia còn đang trong triều chưa về.







Tam lão gia một mình ngồi lặng trong phòng, mặt mày ủ dột đầy tâm sự.







Thấy Tần Vũ, Tần Hàn và Tần Nghi Ninh tới, Tam lão gia uể oải nói: “Các con đã nghe cả rồi chứ.”







“Vâng.” Tần Nghi Ninh gật đầu, nghiêm giọng hỏi Tam lão gia, “Tam thúc, cháu nghĩ ra một cách có thể giúp ích cho phụ thân, muốn xin ý kiến của Tam thúc.”







Ánh mắt Tam lão gia bỗng sáng bừng, nghiêng người hỏi: “Cháu có cách gì? Mau nói xem!”