Cẩm Đường Quy Yến

Chương 18: - Chương 18BAO MA MA




Phòng trong chỉ cách phòng bên một cái giá trưng bày đồ trang trí, nếu nhìn xuyên qua hoa văn như ý chạm trổ, thậm chí có thể thấy rõ bóng dáng của mấy người lão Thái Quân và Tôn thị, những lời đối thoại của họ cũng đương nhiên lọt vào tai Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh.







Tần Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh ngồi ngay ngắn, ngắm nghía tách trà thanh hoa trong tay.







Tần Tuệ Ninh thì nghiến răng nghiến lợi, cố gắng duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, trong lòng thầm tính toán làm sao có thể trò chuyện với Bao ma ma, để bà ngoại biết mình đã chịu bao nhiêu khổ sở.







Lúc này, vừa nghe được lão Thái Quân muốn cho hai người ra ngoài, Tần Tuệ Ninh liền vui vẻ, cảm thấy đang buồn ngủ lại gặp được chiếu manh, mình sắp đổi vận rồi!







Nàng ta cũng không tin, sau khi biết Tần Nghi Ninh ra tay đánh người, thì một ma ma lớn tuổi coi trọng lễ giáo như Bao ma ma vẫn có thể có ấn tượng tốt với nàng nữa!







Nếu Bao ma ma không thích Tần Nghi Ninh, thì ấn tượng đầu tiên của Định Quốc công phu nhân đối với Tần Nghi Ninh cũng sẽ không tốt. Dù thế nào thì Tần Tuệ Ninh cũng có mười mấy năm tình cảm gắn bó với mẫu thân và lão Thái Quân, lại thêm tình cảm thiên vị của Định Quốc công phu nhân, cuộc sống sau này cũng không đến nỗi không tốt.







Nghĩ tới đây, Tần Tuệ Ninh từ từ đứng dậy, không đợi tỳ nữ tới nâng đỡ, liền loạng choạng chạy ra ngoài, ngay cả vẻ đoan trang mà mình quan tâm nhất cũng ném đi rồi.







Tần Nghi Ninh hoàn toàn tương phản với nàng ta, chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, rồi mỉm cười nhìn đại nha hoàn Cát Tường tới truyền lời:







“Làm phiền tỷ tỷ.”







Nụ cười rất tươi đẹp của nàng khiến Cát Tường thất thần trong nháy mắt, trong lòng thầm cảm khái, hết sức cung kính nâng hờ nàng ra cửa:







“Nô tỳ không dám, cô nương gọi nô tỳ là Cát Tường được rồi.”







Lúc này, vừa vặn Bao ma ma nhìn vào phòng trong, trong chớp mắt chỉ thấy Tần Tuệ Ninh lảo đảo chạy vội ra.







“Mẫu thân!”







Tần Tuệ Ninh nức nở, thoáng cái nhào vào lòng Tôn thị:







“Mẫu thân, rốt cuộc người đã trở về rồi!”







Dáng vẻ của nàng như thể khi Tôn thị không ở nhà thì có người gây ra cho nàng ta bao nhiêu oan ức vậy.







Thấy vậy lão Thái Quân nhíu mày.







Nhìn thấy dáng vẻ như thế của Tần Tuệ Ninh, Bao ma ma cũng có phần khó hiểu nhíu mày. Nếu như không lầm thì trong chớp mắt vừa rồi, bà nhìn thấy một bên má của Tần Tuệ Ninh sưng vù lên.







Tôn thị vỗ vỗ lưng Tần Tuệ Ninh, cười nói:







“Sao vậy? Mới một ngay không gặp, Tuệ tỷ nhi nhà chúng ta đã nhớ ta đến thế rồi sao?”







Tần Tuệ Ninh ngẩng khuôn mặt sưng đỏ lên, khóc ròng nói:







“Mẫu thân, con… con nhớ người.”







Nửa bên mặt đoan trang xinh đẹp của nàng ta đã sưng đến mức nhìn không ra nguyên dạng, lại thêm dáng dấp khóc lóc thảm não khiến Tôn thị cảm thấy trong lòng căng thẳng.







“Tuệ tỷ nhi, mặt của con sao vậy?”







Giọng Tôn thị cấp thiết và gay gắt, động tác chạm vào gò má nàng cũng rất cẩn thận.







Nước mắt rơi lã chã tựa như những hạt châu, Tần Tuệ Ninh nghẹn ngào lắc đầu:







“Không, không sao cả, là do con không tốt!”







Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, Tần Nghi Ninh được Cát Tường đưa tới gần đó, nàng đoan chính thi lễ với lão Thái Quân và Tôn thị, lại thực hiện “bán lễ” (1) với Bao ma ma.







(1) Bán lễ: Người có địa vị cao hơn chào người có địa vị thấp hơn hoặc trưởng bối đáp lễ tiểu bối, chỉ thực hiện nửa lễ, gọi là bán lễ.







Bao ma ma vội vã đứng dậy tránh ra, không dám nhận lễ của nàng, ngược lại thực hiện đại lễ với Tần Nghi Ninh.







“Tứ cô nương mạnh khỏe. Lão nô là Bao thị, phụng mệnh Định Quốc công phu nhân đến thăm.”







Tần Nghi Ninh bắt chước động tác vừa rồi của Bao ma ma, cũng nghiêng người tránh nhận lễ của bà, lập tức bước tới đưa hai tay nâng Bao ma ma lên, lễ độ nói:







“Xin Bao ma ma đứng lên. Vất vả ma ma đi một chuyến. Ta vốn cũng muốn đi thăm ông bà ngoại.”







Lúc đứng lên, Bao ma ma ngước nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt long lanh như một hồ nước trong xanh, bà là người lớn tuổi thấy nhiều biết rộng, thế mà cũng bị chấn động trước ánh mắt và nụ cười kia.







Mày dài tận tóc mai, mắt hạnh long lanh, thần thái lấp lánh, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc, vóc người mảnh mai, khí chất vững vàng.







Cô nương này thật sự giống Tần Hòe Viễn thời niên thiếu, so với Tần Hòe Viễn thì càng có phần đặc biệt quyến rũ và trong trẻo, còn có vài phần giảo hoạt và trí tuệ, thực sự là một nhân vật phong lưu xinh đẹp.







Từ lúc Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh từ phòng trong đi ra, Bao ma ma luôn quan sát tỉ mỉ.







Trái ngược với Tần Tuệ Ninh tủi thân khóc lóc kể lể, dáng dấp của Tần Nghi Ninh đoan trang hơn nhiều.







Hơn nữa, Bao ma ma đã nhìn quen những thủ đoạn trong nhà, Tần Tuệ Ninh che đậy tâm cơ, dáng vẻ thổi phồng, khó tránh khỏi mấy phần điệu bộ. Cũng chỉ có người mẹ một lòng vì con gái như Tôn thị thì mới không nhận ra Tần Tuệ Ninh có ý đồ.







Lão Thái Quân thấy Tần Tuệ Ninh khóc lóc bù lu bù loa như vậy, trong lòng rất khó chịu.







Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, bất luận Tần Tuệ Ninh có sai hay không thì cũng phải đóng cửa lại giải quyết trong phủ, vậy mà nha đầu hồ đồ này lại nói toạc ra trước mặt người của phủ Định Quốc công?







Cũng may mà sau đó lão Thái Quân lại thấy Tần Nghi Ninh dù chưa từng học quy củ nhưng cũng rất thông tuệ bắt chước người khác thực hiện động tác lễ nghi một cách chuẩn xác, bà ta cũng cảm thấy bớt phiền muộn.







Trong thâm tâm, lão Thái Quân rất thương yêu Tần Tuệ Ninh, cũng hiểu rõ sự khủng hoảng và khó xử của nàng ta, nhưng lúc này, bà ta cũng không hài lòng trước sự thổi phồng và điệu bộ của nàng ta. Trước đây không gặp chuyện này thì bà ta không nghĩ ngợi, nhưng hôm nay thật sự gặp chuyện lớn, cái kiểu diễn xuất của Tần Tuệ Ninh liền lộ rõ vẻ không phóng khoáng rồi. Cử chỉ của nàng ta còn không bằng một nha đầu chững chạc ở trên núi xuống.







Thấy Tần Nghi Ninh đã thi lễ với Bao ma ma, lão Thái Quân nói:







“Ngồi xuống cả đi mà nói chuyện.”







“Dạ.”







Bao ma ma và Tần Nghi Ninh lên tiếng trả lời.







Tôn thị cũng nhíu mày, kéo Tần Tuệ Ninh đang khóc thút thít nhìn về phía lão Thái Quân, cao giọng nói:








“Lão Thái Quân, con dâu mới rời phủ một đêm, làm sao mặt Tuệ tỷ nhi đã thành ra như thế này rồi? Hẳn là có người ức hiếp nó? Nếu đúng là như vậy, tất nhiên con sẽ không bỏ qua đâu! Cho dù hôm nay Tuệ tỷ nhi trở thành dưỡng nữ của con, nhưng suy cho cùng vẫn là tiểu thư trong phủ chúng ta. Không có lý nào vô duyên vô cớ lại có người khi dễ nó?”







Lời lẽ của Tôn thị rất hùng hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm lão Thái Quân như chứa hai ngọn lửa. Bà chỉ nghĩ rằng Tần Tuệ Ninh phạm sai lầm gì đó nên bị lão Thái Quân sai người vả miệng. Tần Tuệ Ninh bị đánh nặng nề như vậy, người làm mẹ như bà sao có thể không trút giận cho con?







Suy cho cùng, Tôn thị hoàn toàn không nghĩ ra là Tần Tuệ Ninh bị Tần Nghi Ninh đánh.







Dáng vẻ bất bình tức tối của Tôn thị khiến lão Thái Quân tức giận đến mức thiếu chút nữa ngã ngửa.







“Dâu trưởng, con đang nói với mẹ chồng sao?”







Tôn thị nâng cằm mím môi, trong lòng nổi cơn sóng gió, trong đầu hiện lên rất nhiều câu muốn tranh cãi với lão Thái Quân, nhưng bởi vì những lời căn dặn của mẹ ruột lúc hồi phủ mà có phần do dự.







Nhìn thấy vẻ mặt của Tôn thị, lão Thái Quân đã đoán được con dâu đang suy nghĩ cái gì trong đầu.







Lại nhìn Tần Tuệ Ninh thút tha thút thít, nói năng không rõ ràng khiến cho Tôn thị ngờ vực mình vô căn cứ, lập tức tâm trạng của lão Thái Quân trở nên rất tồi tệ, cũng chẳng muốn giữ thể diện cho Tôn thị nữa.







“Tôn thị, ngươi cũng không cần nói với ta bằng cái giọng đó! Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ, Bao ma ma cũng không phải là người ngoài, ta cũng tuổi đời chồng chất rồi, cũng không phải vì riêng chuyện ồn ào của đám con cháu chi trưởng các ngươi mà tối mày tối mặt! Ngươi nhìn xem ngươi dạy dỗ ra đứa con gái tốt thế nào đi!”







Lão Thái Quân trừng mắt nhìn Tôn thị, lại nói tiếp:







“Nhìn thấy Tuệ tỷ nhi như vậy, ngươi rất đau lòng đúng không? Nhưng Tuệ tỷ nhi bị đánh cũng bởi vì ngươi giáo dục không thỏa đáng! Bởi vì ngươi không kiềm chế được hành vi, Tuệ tỷ nhi ăn nói không cẩn thận, khiến ngươi hiểu lầm Nghi tỷ nhi, cho rằng nó là con rơi bên ngoài của cha nó, ngươi chưa tìm hiểu chứng cứ đã cãi cọ ầm ĩ với Mông ca nhi, còn bỏ về nhà mẹ đẻ.”







“Nghi tỷ nhi là người ngay thẳng, thấy ngươi bỏ về nhà mẹ đẻ thì nghĩ rằng Tuệ tỷ nhi gây ra bất hòa, cho dù vô tình hay cố ý thì cũng không thể tha thứ, cho nên mới ra tay đánh Tuệ tỷ nhi.”







“Hai đứa nhỏ này mặc dù một người vô tình sơ xuất, một người một lòng vì sự hòa thuận của cha mẹ mà nổi giận, thế nhưng tỷ muội bất hòa, rốt cuộc phải bị trừng phạt. Bà già này đã thay ngươi dạy dỗ chúng nó rồi.”







“Thế nào, ngươi bỏ về nhà mẹ đẻ như thế, trở về còn oán hận mẹ chồng giúp ngươi giáo dục con gái phải không? Thế thì ngươi quá sai lầm rồi!”







Lời lẽ của lão Thái Quân khiến Tôn thị sững sờ tại chỗ.







Mà Bao ma ma bên cạnh nghe được, đã phân tích lời nói của lão Thái Quân ra mấy điều then chốt:








Tần Nghi Ninh đánh Tần Tuệ Ninh.







Trong lúc nói chuyện, Tần Tuệ Ninh vô tình khiến Tôn thị nghi ngờ thân phận của Tần Nghi Ninh, dẫn tới Tôn thị cãi nhau với Tần Hòe Viễn.







Trông dáng vẻ của lão Thái Quân, việc Tần Nghi Ninh đánh Tần Tuệ Ninh vẫn không làm lão Thái Quân ghét bỏ Tần Nghi Ninh. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.







Nghĩ tới đây, lại nhớ tới dáng vẻ chững chạc của Tần Nghi Ninh khi thi lễ, cùng với dáng dấp nước mắt giàn giụa, tủi thân không dám nói của Tần Tuệ Ninh, trong đầu Bao ma ma xuất hiện rất nhiều phỏng đoán.







Bao ma ma mỉm cười hòa giải:







“Tần lão Thái Quân bớt giận, cô nãi nãi của chúng ta là người thẳng tính, lão Thái Quân thương yêu cô ấy nhất, xin đừng để chuyện này gây nên hiểu lầm.”







Tôn thị cũng không để ý tới lời của Bao ma ma, đưa mắt nhìn sang Tần Nghi Ninh đang đứng một bên, gặng hỏi:







“Là ngươi động thủ đánh Tuệ tỷ nhi?”







Tần Nghi Ninh cụp mắt nói:







“Dạ.”







“Thủ đoạn của ngươi thật là độc ác!”







“Bẩm phu nhân, ám chỉ trong lời nói của Tần Tuệ Ninh khiến người hiểu lầm phụ thân, ảnh hưởng tới sự hòa thuận giữa người và phụ thân, con cũng vì quá tức giận mới động thủ.”







Tôn thị nghiến răng nghiến lợi:







“Chẳng lẽ ta chết rồi sao? Còn đến lượt ngươi giáo huấn Tuệ tỷ nhi?”







“Cô nãi nãi!”







Nghe Tôn thị dùng lời lẽ kỳ cục, Bao ma ma giữ tay bà lại, nghiêm nghị nhìn vào mắt bà, nhấn mạnh từng tiếng một:







“Xin, người, cẩn thận, lời lẽ!”







Tôn thị tức giận thở hổn hển, vì hô hấp gấp gáp mà ngực nhấp nhô lên xuống.







Dường như từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Tần Tuệ Ninh quỳ thụp xuống đất, nghẹn ngào nói:







“Mẫu thân bớt giận, là do con không đúng, tất cả cả đều do con không đúng. Dù thế nào thì mẫu thân cũng đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe, như thế chẳng phải đều là con không đúng sao?”







Thấy con gái chịu uất ức như vậy, mặc dù Tôn thị biết mình nên vui mừng thừa nhận Tần Nghi Ninh, nhưng vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.







Nếu không có Bao ma ma ở bên cạnh níu giữ, Tôn thị thật sự muốn xông tới bạt tai Tần Nghi Ninh, khiến mặt nàng cũng sưng như mặt Tần Tuệ Ninh rồi.







Tần Nghi Ninh bình tĩnh nhìn Tôn thị nổi giận, lòng đã sớm nguội lạnh, lúc này giống như đóng băng.







Nàng rất nhạy cảm đối với thái độ thù địch, ánh mắt Tôn thị tràn ngập thù địch, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, nàng không hề nhìn lầm.







Mẫu thân không những không chịu thừa nhận nàng, mà còn muốn làm hại nàng…







Tần Nghi Ninh thở dài một tiếng, đôi mi dài rũ xuống.







Nàng không nên ôm ảo tưởng trong lòng.







Bao ma ma thấy vẻ mặt không vui của lão Thái Quân, liền mỉm cười cáo từ.







Lão Thái Quân cũng không muốn giữ khách ở lại thêm, hơn nữa tâm tư rối loạn, bà ta cũng không muốn thấy những người này, ngay cả Tần Tuệ Ninh mà thường ngày bà ta luôn rất thích, lúc này bà ta nhìn cũng thấy phiền, liền dứt khoát đuổi mọi người ra ngoài.







Rời khỏi Từ Hiếu Viên, đoàn người im lặng tới Hưng Ninh Viên của chi trưởng, Bao ma ma mới gọi Tần Nghi Ninh lại, nói:







“Tứ cô nương, lão nô có thể nói riêng với cô nương mấy câu không?”